Chương 560: Rửa Không Sạch

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phương Nhã Nhu đỏ mặt, cúi đầu định nhanh chóng chạy ra ngoài nhưng Lâm Phi đã nắm lấy eo nhỏ của cô, ôm cô vào ngực, nhếch miệng cười xấu xa:

– Trốn gì chứ, cũng không phải chưa từng thấy. Lâu vậy không gặp anh, em không muốn cùng anh tắm uyên ương sao?

– Em. . . em còn phải nấu cơm.

Phương Nhã Nhu luống cuống, làm chuyện kia không ít lần nhưng cô vẫn là một tiểu thư khuê các, kinh nghiệm trên phương diện này rất ít.

– Có dì Vân ở đấy rồi còn gì.

– Nhưng. . .

– Đừng nhưng nhị gì nữa. . .

Lâm Phi cúi đầu, in lên môi cô một nụ hôn, sau đó hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, nhìn cô thân tình:

– Em biết mà, về đến nhà mà không thấy em, anh mới nhận ra anh đã không quen ngôi nhà không có em rồi.

Phương Nhã Nhu ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt. Nghe được những lời này lòng cô mềm nhũn, ngay cả hô hấp cũng thấy ngọt ngào.

Kết quả là không biết thế nào, cô đã bị Lâm Phi ôm vào trong bồn tắm.

Đến khi dòng nước ấm áp bao trùm thân thể làm quần áo ướt đẫm, cô mới bừng tỉnh.

– Ôi trời! Anh. . . anh chờ em cởi quần áo đã.

Phương Nhã Nhu tức giận đấm vào ngực Lâm Phi, ngay cả áo choàng cũng bị rớt hết. Lâm Phi thấy cô luống cuống chân tay lại thấy buồn cười:

– Được được được, anh sẽ để em cởi. Đừng vội. . . Sao em còn vội hơn cả một người đàn ông như anh thế chứ?

– Ai. . . ai vội chứ! Quần áo em ướt hết rồi.

Phương Nhã Nhu khóc không ra nước mắt. Cô lại bị kẻ xấu xa này lừa rồi, nói lời ngon ngọt dụ dỗ cô khiến cô trở nên ngốc nghếch như vậy.

Giằng co cả buổi, Lâm Phi thừa cơ ăn đậu hũ của cô một phen, Phương Nhã Nhu bị lật qua lật lại, thoạt nhìn vô cùng chật vật, tóc tai bù xù, cuối cùng mới cởi được đóng quần áo ướt nhẹp ra, vứt bên ngoài bồn tắm.

Phòng tắm tràn ngập hơi nước. Thân thể trắng nõn đẫy đà của Phương Nhã Nhu tản mát ra một luồng ánh sáng lộng lẫy, hồng nhuận. Khuôn mặt kiều diễm ướt át, lông mi dài cong vút. Cả người bị Lâm Phi ôm lấy khiến cô không thể nhúc nhích.

Tuy hắn không định cướp đi sự trong trắng của cô ngay lúc này nhưng phản ứng sinh lý vẫn rất rõ ràng. Hai chân của Phương Nhã Nhu khẽ động sẽ chạm đến bộ phận quan trọng của Lâm Phi.

Một tay Lâm Phi lơ đãng bao lấy nơi nhô cao của cô gái, thỉnh thoảng lại miết nhẹ, khoan khoái nhẹ nhàng. Quả thật ở nhà vẫn sướng hơn cả.

Sau khi hai người hưởng thụ chút ấm áp yên tĩnh của những cặp đôi, Lâm Phi mở miệng cười nói:

– Nghe Ô Lỗ Lỗ nói. . . gần đây tâm trạng em rất tốt, mỗi ngày đều làm nhiều đồ ăn ngon khiến ông ta tăng thêm tận mười cân, phải không vậy?

Phương Nhã Nhu quay đầu, nháy mắt mấy cái rồi tò mò nói:

– Thật sao? Em không gặp Ô Lỗ Lô, ông ta béo lên nhiều thế sao?

– Ừ, sắp thành quả bóng cao su rồi đấy.

Lâm Phi khẳng định nói.

– Phì.

Phương Nhã Nhu thản nhiên nói:

– Ai bảo ông ta tiêu diệt hết đồ ăn em làm chứ, ông ta ăn rất nhiều, em còn tưởng ông ta không đủ ăn cơ đấy.

– Điều anh muốn biết là vì sao tâm trạng của Nhu Nhu nhà ta lại tốt như thế? Chẳng lẽ anh không ở nhà, tâm trạng của em lại tốt hơn sao?

Lâm Phi buồn bực nói.

Phương Nhã Nhu cúi đầu, muốn nói lại thôi, mãi đến khi Lâm Phi nắm cằm của cô ép cô ngẩng đầu lên, cô mới nhỏ giọng đáp:

– Em. . . em rất thích xe anh mua cho em.

– Xe?

Lâm Phi nhớ đến chiếc ONE77 kia, dở khóc dở cười:

– Không phải anh đã mua cho em từ lâu rồi sao? Sao đến giờ em mới thấy vui?

– Em không biết chiếc xe đó lại quý như vậy. Em còn tưởng rằng anh gạt em, ai ngờ đó lại là chiếc xe đắt hơn hai mươi lần lần, còn nữa. . . còn là số bảy mươi bảy.

Phương Nhã Nhu giải thích.

Lâm Phi thò tay véo nhẹ mặt cô:

– Giám đốc Phương, anh không nói lẽ nào em không lên mạng tìm hiểu hay sao? Anh còn tưởng xuất thân trong gia đình có tiền sẽ không thấy kỳ lạ với chiếc xe này chứ.

Phương Nhã Nhu sững sờ, nghe hắn gọi mình là giám đốc Phương, cô khiếp sợ hỏi lại:

– Anh. . . anh biết rồi sao?

– Chuyện của Dao Dao sao? Ừ, Ô Lỗ Lỗ đã nói với anh rồi.

Lâm Phi gật đầu cười:

– Em làm rất tốt.

Phương Nhã Nhu khẽ thở ra, cười tự giễu:

– Em có làm gì đâu. Không phải nể mặt anh nên người nhà họ Long mới khẩn cầu tha thứ hay sao. Chẳng qua em chỉ mượn uy phong của anh mà thôi. . .

– Chính vì vậy anh mới vui.

Lâm Phi đáp:

– Anh liên tục đạt được sức mạnh, địa vị, chỉ vì muốn những người bên cạnh anh không bị người khác uy hiếp. Nếu em không sử dụng hết những gì anh có, anh mới tức giận. Em càng lợi dụng anh để bảo vệ người trong nhà, anh lại càng vui.

– Nhưng. . . em đã đồng ý với anh sẽ không để Dao Dao chịu thiệt thòi. . . Nhưng con bé lại khóc nữa rồi.

Phương Nhã Nhu nói có chút tự trách:

– Nếu không, dù gì anh cũng về rồi, em chuyển lại cho anh cổ phần của tập đoàn Đế Hoa nhé? Sau này anh lại giao lại cho Dao Dao, được không? Một ngày nào đó, con bé không muốn là ngôi sao nữa thì có thể quay về làm bà chủ cũng được.

Lâm Phi trừng mắt:

– Được rồi, được rồi. Em thấy anh là người thiếu mười tỷ à? Dao Dao không thể làm bà chủ, em cứ làm chức tổng giám đốc của em đi. Dù sao em cũng không cần đi quản lý công ty, có chuyện gì cứ mở hội nghị cổ động, mấy phương hướng chiến lược, với kiến thức em tích lũy được ở nhà họ Phương chắc chắn em có thể xử lý được mấy chuyện đó. Chuyện này cũng không khác gì khi em làm bác sỹ đâu.

Phương Nhã Nhu nghe Lâm Phi nói vậy lại thấy hơi ngượng ngùng. Với cô, cổ phần của tập đoàn Đế Hoa không phải là một con số nhỏ, mọi thứ đều dựa vào Lâm Phi mới có được, nó còn đắt hơn Aston Martin cả trăm lần.

– Đừng nghĩ nhiều nữa.

Lâm Phi sờ mặt cô, cười nói:

– Dù sao em cũng là của anh rồi, trong tay em có mấy công ty chẳng phải cũng giống như anh có sao? Cần gì phải phân tách rõ rệt như vậy chứ? Em còn định tính đến tài sản phân chia sau hôn nhân sao?

Phương Nhã Nhu liếc người đàn ông trước mắt. Hai người còn chưa chính thức đăng ký kết hôn, làm gì đã nói đến việc phân chia tài sản sau ly hôn chứ, đúng là xui xẻo. Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như cũng là lý do này, phân rõ ràng, dù sao cũng không thân nữa.

Đúng lúc này, Lâm Phi bỗng thẳng lưng, hét lớn về phía cửa phòng tắm:

– Này! Cô làm gì thế hả?

Phương Nhã Nhu hoảng sợ, người này bị sao vậy?

Những cảnh tượng kế tiếp khiến Phương Nhã Nhu ngây ngốc, cửa phòng tắm bị mở ra Thiên Diện mặc quần áo màu vàng nhạt, đeo thắt lưng, tết tóc đuôi ngựa, nhẹ nhàng khoan thai đứng ở đó.

Ánh mắt Thiên Diện thong dong nhìn thẳng vào hình ảnh Phương Nhã Nhu và Lâm Phi không mảnh vải che thân ở trong bồn tắm. Dĩ nhiên, hai tay Lâm Phi đặt ở đâu, hai chân Phương Nhã Nhu đang kẹp vào cái gì cô ta đều nhìn rõ.

– Á!

Phương Nhã Nhu hét lên, quay đầu lao vào ngực Lâm Phi nhưng rồi cô lại phát hiện ra, làm vậy mông sẽ hướng thẳng ra cửa, nên vội thò tay che phía sau, lóng ngóng, luống cuống.

Nhưng từ đầu đến cuối, sắc mặt Thiên Diện không hề thay đổi. Cô ta nhìn một lát rồi mới lên tiếng:

– Thật ra, bồn tắm nhỏ như vậy, hai người cùng tắm sẽ không sạch được đâu.

Khóe miệng Lâm Phi giật giật, cố gắng ghìm ý định muốn đá người phụ nữ trước mặt ra khỏi cửa, cười gượng gạo:

– Cô tìm tôi có việc gì?

– Thấy anh đã về, vừa đúng lúc tôi có việc cần tìm anh. Có tiện nói luôn lúc này không?

– Không tiện.

Lâm Phi nghiến răng nghiến lợi.

– Ồ, vậy đợi anh khỏe lại tôi sẽ tìm anh sau.

Thiên Diện nói xong, tùy ý đóng cửa lại rồi đi, như thể mình chưa nhìn thấy gì.

Lâm Phi và Phương Nhã Nhu bị quấy rầy như vậy, nào còn tâm tình ôm nhau tiếp tục tắm rửa. Hai người nhanh chóng lau người rồi ra khỏi phòng tắm.

Phương Nhã Nhu thay quần áo khác, tiếp tục đi giúp Hứa Vân và Hứa Vi nấu cơm. Lâm Phi lên tầng thượng tìm được Thiên Diện đang đứng nhìn về núi rừng phía xa.

– Sau này, lúc tôi đang thân mật với phụ nữ, nếu không có chuyện quá gấp thì đừng đến quấy rầy tôi.

Lâm Phi đặt mông ngồi xuống ghế, vừa mở miệng đã nói ra những câu này.

Thiên Diện quay người lại, nghiêng đầu suy nghĩ:

– Chuyện gì được xem là quá gấp?

Lâm Phi nghẹn họng, suýt nữa thì hắn quên mất, người này không suy nghĩ giống người thường. Hắn xua tay, ý bảo thôi không nói về vấn đề này nữa:

– Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?

Thiên Diện nói:

– Mai thi cuối kỳ môn ngữ văn, cũng có nghĩa là tối mai, tôi sẽ biết ai là người có thành tích ngữ văn kém nhất. Nhiệm vụ anh giao cho tôi sẽ có thể hoàn thành.

Lâm Phi híp mắt, cười đầy sâu xa:

– Thật sao, hoàn thành thì hoàn thành. Cô cũng không cần nói trước với tôi làm gì. Dù sao đối với cô, đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, giết một đứa trẻ thôi mà.