Chương 521: Anh Không Biết Xấu Hổ

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tất Vân Dao hít một hơi thật sâu, bất chấp bị rất nhiều người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này bà vẫn muốn nắm lấy hai tay Lâm Dao.

– Dao Dao, cháu nói cô thế nào cũng được nhưng cháu phải nghe cô giải thích, cháu hiểu lầm cô rồi. . .

Nhưng Lâm Dao đâu còn muốn để bà ta chạm vào, quay người lau nước mắt chạy tới thang máy.

Mặc cho Tất Vân Dao đứng đó khản cổ gọi tên cô nhưng cô đã tổn thương tới cực hạn, không muốn nghe bất cứ điều gì nữa.

Tất Vân Dao trơ mắt nhìn cô gái chạy vào thang máy, hai đầu gối mềm nhũn trực tiếp ngã quỳ xuống đất, linh hồn nhỏ bé cũng như vừa bay mất.

Một đám nhân viên công ty sợ hãi như kêu ầm lên, ai nấy đều ra sức gọi “Tất phu nhất” muốn dìu cô nhưng dường như Tất Vân Dao bị kích thích quá lớn nên vẫn hôn mê bất tỉnh.

Lâm Dao không biết mình chạy đến đường lớn thế nào, gọi taxi nhanh chóng đi về nhà.

Lúc cô mở cửa bước vào nhà trong phòng khách rất yên tĩnh, Lâm Đại Nguyên đang đeo kính lão xem báo còn Hứa Vân thì lau nhà, vừa lau vừa nói chuyện với Lâm Đại Nguyên.

Giữa trưa đang bình yên như thế Lâm Dao xông tới như vậy đương nhiên khiến hai người già này thấy lạ lùng.

Bình thường Lâm Dao đều nhu thuận nghe lời, lúc Hứa Vân lau nhà đều rón ra rón rén sợ giẫm bẩn chỗ đã lau, sao hôm nay lại lỗ mãng như vậy.

– Làm sao thế, hùng hổ. . .

Lâm Đại Nguyên vừa muốn đứng dậy dạy dỗ hai câu liền thấy con gái đang nước mắt lưng tròng.

Ông lập tức giật mình, hơn nửa đời người Lâm Dao bi ai thút thít nỉ non như vậy trước đây chỉ có một lần, chính là ngày vợ ông qua đời, Lâm Dao ở bên giường bệnh của người mẹ đã mất khóc đến nỗi cơ thể mệt rã như sụp đổ, hình ảnh đến giờ nhớ tới đều khiến người làm cha như ông xấu hổ rơi lệ.

Ngay cả lúc Lâm Phi bị kết luận là đã chết Lâm Dao cũng không đau đớn như vậy nhưng hình như vừa nãy đã xảy ra chuyện khiến Lâm Dao suy sụp.

– Con gái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Hứa Vân cũng cảm thấy không đúng, ân cần tới hỏi.

Trái tim Lâm Đại Nguyên như bị bóp nghẹt, ông có dự cảm không tốt, nuốt nước bọt một cái, tay chân cứng ngắc đi tới trước mặt Lâm Dao.

– Cha đừng tới đây!

Lâm Dao không cho phép cha mình tới gần.

Lâm Đại Nguyên sững sờ:

– Dao Dao, mau nói với cha xảy ra chuyện gì?

Lâm Dao cắn chặt môi, nhìn chằm chằm cha mình hồi lâu, run giọng hỏi:

– Cha. . . năm đó vì sao đặt tên cho con một chữ Dao?

Vừa nghe tới vấn đề này sắc mặt Lâm Đại Nguyên lập tức trắng bệch.

– Cha nói đi! Trả lời con đi!

Lâm Dao thấy cha mình không lên tiếng, sắc mặt càng thêm đau đớn.

– Chuyện này. . . đặt tên, chỉ là một cái tên còn cần nhiều lý do sao?

Lâm Đại Nguyên không dám nhìn con gái.

– Đến bây giờ. . . cha vẫn muốn cùng ả tiện nhân kia lừa con. . .

Trong mắt Lâm Dao tràn đầy thất vọng.

Lâm Đại Nguyên nhíu mày:

– Dao Dao, lời này của con có ý gì?

– Cuối cùng con cũng đã hiểu được lần trước có phải Tất Vân Dao tới nhà gặp cha, khó trách anh còn nhắc tới, dường như hai người gạt con gì đó về chuyện của Tất Vân Dao, con quá ngây thơ lại không hỏi cẩn thận.

Lam Dao đau đớn lắc đầu:

– Cha. . . cha như vậy không phụ mẹ dưới cửu tuyền sao?

Lâm Đại Nguyên hối hận trong lòng, năm đó mình nổi điên cái gì sao lại ước định đặt tên con với Tất Vân Dao, hiện giờ thực sự muốn thay đổi cũng không kịp.

– Dao Dao, con nghe cha giải thích, năm đó cha đặt tên cho con, lúc đặt tên là cha hồ đồ. Nhưng chuyện này. . . đã là chuyện xưa rồi, cha sớm đã không có quan hệ với cô ấy!

– Cha rốt cuộc thừa nhận!

Lâm Dao khóc không thành tiếng:

– Từ khi con nhớ được mọi chuyện, mẹ đã vất vả lặn lội, khổ cực mấy chục năm, chưa từng được sống những ngày tốt đẹp. . . Bà biết rõ trong lòng cha có người phụ nữ khác nhưng vẫn cam chịu khổ cực. . .

– Đến lúc bà mất cũng không nhận được tình yêu của cha, bà đáng thương thế nào cha có biết không? Nhưng cha không chỉ không hoàn thành một nguyện vọng nho nhỏ của người vợ chịu khổ cùng cha còn muốn tiếp tục dây dưa với người đi hưởng phúc ngôi sao nổi tiếng bỏ cha kia.

– Tại sao cha lại là người như vậy, người cha trước giờ con luôn tôn kính tại sao lại như vậy?

– Con rất muốn hát nhưng con không muốn loại phụ nữ đáng ghét này giúp con! Thà rằng cha mắng con thậm chí đánh con không cho con debut giống như trong quá khứ con cũng không muốn giống bây giờ, dựa vào tình nhân cũ của cha. . . mới có thể debut. . .

– Im ngay!

Lâm Đại Nguyên tức giận run rẩy, chỉ vào con gái:

– Con. . . tại sao con có thể nói chuyện với cha mình như vậy? Chẳng lẽ mẹ con qua đời cha không đau lòng sao?

– Cha đương nhiên không đau lòng! Cha căn bản không yêu mẹ!

Lâm Dao cũng hề sợ hãi hô to.

Lâm Đại Nguyên hai mắt thất thần, dường như bị sự điên cuồng của con gái làm cho chấn động.

Hứa Vân ở bên cạnh gấp muốn chết, tiến tới khuyên nhủ: – Dao Dao, trước tiên con yên tĩnh một chút, lần trước dì cũng ở đây, lúc Tất Vân Dao đến anh Đại Nguyên cực kỳ tức giận, anh ấy thực sự không có gì với người phụ nữ kia. Con đã lớn như vậy rồi, anh Đại Nguyên đã năm mươi rồi, chút tình cảm thuở thiếu thời đâu còn có thể tiếp tục dây dưa được nữa chứ. . .

Lâm Dao nghe nói như vậy lại rất khổ sở, nức nở nói:

– Cũng chính vì nhớ mãi không quên. . . trong lòng vẫn luôn thích người phụ nữ xấu xa kia cho nên ông ấy mới tức giận như vậy. . . Kỳ thực trong lòng vui vẻ lắm!

– Chuyện này. . . đứa bé này, cháu nói cái gì vậy.

Hứa Vân cũng không biết làm thế nào cho phải.

Lúc này Lâm Đại Nguyên vuốt khuôn mặt, lau nước mắt, mất thăng bằng nói:

– Không ca hát thì không ca hát, về sau đừng đi nữa! Nếu không vì những thứ này cũng không nhiều chuyện như vậy! Chuyện hôm nay dừng ở đây, về sau đừng nói nữa!

Tiểu Phi và Nhã Nhu sắp về rồi, A Vân cô đi làm việc của cô, chuẩn bị cơm nước. Nhóc con kia tỉnh táo một chút là được rồi. . .

– À, được rồi.

Hứa Vân bất đắc dĩ gật đầu.

Nhưng Lâm Dao căn bản không có ý tỉnh táo, ôm hận nhìn cha mình:

– Cha thực khiến con thất vọng. . . Con thực sự cảm thấy không đáng thay mẹ!

Nói xong, Lâm Dao khóc lóc quay người chạy ra khỏi cửa.

– Dao Dao! Dao Dao! Cháu đi đâu thế?

Hứa Vân sốt ruột muốn đuổi theo.

– Mặc kệ nó! Đúng là càng ngày càng không ra gì! Tiểu Phi về làm hư nó rồi! Đợi đầu óc nó tỉnh táo lại sẽ về nhà thôi!

Lâm Đại Nguyên thở ra nặng nề, đứng dậy xoay người trở lại ghế sô pha.

Hứa Vân nói không nên lời nhưng bà cũng không phải người trong nhà, người ngoài không tiện xen vào đành chờ Lâm Phi và Phương Nhã Nhu trở về mới nghĩ cách tiếp.

Ăn cơm trưa ở Phương gia xong Lâm Phi đưa Phương Nhã Nhu đứng dậy trở về Lâm An. Tuy rằng Phương Nhã Nhu không muốn xa người nhà nhưng rõ ràng người Phương gia hoàn toàn không có ý giữ cô lại, nhắc có đến Lâm An rồi phải chăm sóc Lâm Phi và người nhà hắn cho thỏa đáng, còn thịnh tình mời Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao tới thủ đô ở vài ngày.

Tuy rằng Lâm Phi cảm thấy đám người kia rất sĩ diện, hắn cũng không quen không khí khách sáo này nhưng nể mặt Phương Nhã Nhu cũng thuận miệng đồng ý, dù sao sắp xếp thế nào vẫn do hắn định đoạt.

Về phần tứ đại gia tộc tìm Lâm Phi nói những gì người của Phương gia đều không nhắc tới. Phương Thư Hải và Phương Hải Triều không phải đồ ngốc, chỉ cần thấy Lâm Phi không có chuyện gì liền hiểu được không có vấn đề.

Trở lại Lâm An, vừa xuống máy bay Lâm Phi phát hiện trong rương hành lý của Phương Nhã Nhu có thêm một rương nhỏ.

– Nhu Nhu, chẳng lẽ em còn mang theo đặc sản trở về sao? Không tới mức như vậy chứ?

Lâm Phi mỉm cười hỏi.

Phương Nhã Nhu đột nhiên run rẩy, ánh mắt hơi trốn tránh nói:

– Ừ, hình như cũng không có gì.

Lâm Phi cảm thấy hơi kì lạ, không nói gì thêm, thừa lúc Phương Nhã Nhu không chú ý một tay cầm lấy chiếc rương nhỏ kia muốn mở ra xem.

– A! Anh làm gì thế? Nhanh trả lại cho em!

Phương Nhã Nhu sốt ruột cướp lại nhưng vẫn không kịp ngăn lại, bị Lâm Phi mở ra.

Lâm Phi ôm rương, thấy được một bao giấy chỉnh tề cất kỹ bên trong, vừa ngửi mùi vị liền phát hiện đó đều là một số thuốc bắc!

– Chậc chậc. . . Đỗ trọng, ba kích thiên? Thố ti tử? Ồ, đây đều là dược liệu thượng đẳng.

Lâm Phi nhanh chóng phân biệt được vài loại dược liệu chủ yếu bên trong, cười nói:

– Dược liệu này là bổ âm giúp phụ nữ mang thai.

Khuôn mặt Phương Nhã Nhu đỏ bừng lên giống như táo chín, đôi mắt đẹp sắp chảy ra nước, ai oán nói:

– Mẹ em cứ muốn em mang theo. . . em không biết làm thế nào. . .

Nói xong Phương Nhã Nhu ôm chiếc rương về vội vàng đậy lại, cảm thấy phiền phức. Lâm Phi cái gì cũng hiểu, điều này vừa tốt lại không tốt, cái gì cũng không gạt được hắn, muốn lừa hắn cũng không được.

– Nhu Nhu, em vội vã muốn sinh con cho anh như vậy sao?

Lâm Phi cười xấu xa nói, hắn quả thực không muốn nhắc tới chuyện này, tạm thời hắn không cách nào tính chuyện sinh con với phụ nữ.

Phương Nhã Nhu cúi đầu tránh đi ánh mắt hắn:

– Không phải. . . là mẹ em tìm danh y hậu đại của lão trung y tiền triều xin đơn thuốc bổ, em không có cách nào từ chối tâm ý của bà đành phải mang đi, em sẽ không uống. . .

– Như vậy sao được, em phải uống, uống hết toàn bộ, anh sẽ canh chừng em uống, em mà không uống anh sẽ mách mẹ vợ.

Lâm Phi nghiệm mặt nói.

Phương Nhã Nhu tức giận giậm chân ở sân bay:

– Anh không biết xấu hổ!

Hai người vừa nói vừa cười, cuối cùng chậm rãi ra sân bay, lên xe trở về sơn trang Thiên Lan.

Vừa về tới nhà họ đã cảm thấy không khí trong nhà hơi kì kì. Hứa Vân thấy hai người đi vào vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Phi thấp giọng nói:

– Lâm Phi, cháu đã về rồi, trong nhà xảy ra chuyện rồi!