Chương 660: Để Cháu Thử Xem

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi có thể phát hiện được điểm này, chẳng qua hắn đang thả hôn cùng Bạch Hân Nghiên, tâm trạng còn đang sảng khoái như vậy làm sao để ý được những chuyện đó?

Hắn cũng không còn là tên tiểu nam sinh ngượng ngùng, có một cô gái đứng bên cạnh nhìn cũng chẳng phải là chuyện to tát, thích nhìn thì nhìn thôi, hắn càng ra sức hơn!

Nhưng Bạch Hân Nghiên lại không như vậy, cô phát hiện Lý Uy Nhiên đang ở đó quan sát một cách chăm chú. Gần như ngay giây phút đầu đã co rút toàn thân, ôm chặt Lâm Phi muốn trốn vào bên trong góc.

– Cửa. . . Lý. . . Lý. . .

– Anh biết, con bé đó thích nhìn thì nhìn thôi, toàn là người trưởng thành. Coi như nó trưởng thành rồi đi.

Lâm Phi thực sự không biết Lý Uy Nhiên bao nhiêu tuổi rồi.

Lúc đầu, Lý Uy Nhiên còn có chút do dự nhưng sau khi phát hiện cô ở đó xem mà Lâm Phi căn bản không thèm để ý lá gan liền trở nên lớn hơn.

Khuôn mặt cô gái phớt hồng, đi vào trong phòng thí nghiệm nghiêng đầu nhìn Lâm Phi và Bạch Hân Nghiện thực hiện những động tác nguyên thủy nhất của nhân loại.

Vốn hoạt động phải diễn ra ít nhất một hai giờ đồng hồ nhưng vì có thêm một “khán giả” nên chỉ không đến bốn mươi phút Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên đã kết thúc.

Tuy Lâm Phi có phần chưa đã nhưng Bạch Hân Nghiên thật sự không chịu nổi sự “đãi ngộ” này, vội vàng mặc quần áo muốn rời đi.

– Đại thúc, Bạch tỷ tỷ, các người làm như vậy rất thoải mái sao?

Lý Uy Nhiên nhịn không được hỏi.

Lá gan và thần kinh của con bé không bình thường khiến Lâm Phi dở khóc dở cười.

– Đợi sau này cô tìm được người đàn ông mà mình yêu thí nghiệm một chút sẽ biết thôi.

Lâm Phi nói, còn quay sang Bạch Hân Nghiên nháy nháy mắt:

– Đúng không, Nghiên Nghiên?

Làm sao Bạch Hân Nghiên mở miệng được nhưng quả thực cảm thấy cặp chị em Thiên Diện và Lý Uy Nhiên này đều kỳ lạ. Cô chị dường như đối với tất cả mọi thứ đều không hứng thú nhưng cô em thì cái gì cũng tìm hiểu ngọn ngành.

Lý Úy Nhiên chu môi:

– Lúc cháu ở trong núi luyện kiếm có lúc chạy tới thôn bên cạnh mượn đồ ăn, đứng từ trên nóc nhà nhìn thấy các bác trai bác gái trong nhà làm như vậy.

– Chẳng qua tốc độ của họ rất chậm, sức cũng yếu. Vừa rồi thúc thúc và Bạch tỷ tỷ làm rất mạnh nha, hình như cực kỳ thoải mái!

Lâm Phi lập tức im lặng, nha đầu này không chỉ ăn vụng khắp nơi, còn ngồi xổm trên nóc nhà người ta rình sinh hoạt cá nhân của vợ chồng họ, thật đúng là “danh sự xuất cao đồ” .

– Đại thúc.

Trong mắt Lý Uy Nhiên có chút gì đó mong đợi, bàn tay nhỏ bé gãi gãi cánh tay Lâm Phi nói:

– Hay là chủ đề cháu thử đi. Cháu muốn biết tại sao Bạch tỷ tỷ lại có cái loại cảm xúc này, không biết thoải mái như thế nào.

Huyết áp đột nhiên tăng lên, Lâm Phi cảm thấy đầu mình sắp sửa nổ tung rồi.

Mà Bạch Hân Nghiên cũng cho rằng mình nghe nhầm, nhìn Lý Uy Nhiên một cách kinh ngạc.

Lâm Phi nuốt nước miếng, theo bản năng đưa mắt nhìn gương mặt đáng yêu có phần phinh phính của Lý Uy Nhiên. Phóng tầm mắt nhìn thấy ngực cao ngất không tương xứng lắm với cơ thể nhỏ nhắn của cô ta.

Bởi vì áo ngủ rất mỏng, thậm chí còn có thể nhìn thấy hai điểm nhỏ nhô lên khiến cho hai trái đào tiên đó càng thêm bắt mắt.

Nói thật nếu là hắn của những ngày vui đùa khắp nơi trước đây thì thật đúng là đã không nhịn được cùng tiểu mỹ nhân này “thí nghiệm” một cái. Chỉ riêng gương mặt và dáng người cũng đủ hút hồn người rồi.

Nhưng dù sao Lý Uy Nhiên cũng là em gái của Thiên Diện, đệ tử của Kiếm Thánh. Kiếm Phá Thiên còn ủy thác cho mình chăm sóc đồ đệ của y thật tốt nên hắn phải đối xử thận trọng, làm sao có thể tiểu cô nương nói một câu mà mình đã như sói đói rình mồi mà vô lấy được.

– Này! Anh không làm chuyện quá đáng thật chứ?

Bạch Hân Nghiên nhìn Lâm Phi đột nhiên do dự, cho rằng hắn thật sự không kiềm chế được, lập tức dùng lực giật giật ống tay áo của Lâm Phi.

Lâm Phi cười bất đắc dĩ, ý bảo cô đừng đừng lo lắng, nói:

– Bé con! Cháu phải tìm người đàn ông yêu mình, người ta yêu là chị gái của cháu, có làm cũng sẽ làm cùng cô ấy.

Lý Úy Nhiên lau miệng có chút không vui ưỡn ngực một cái, làm cho bộ ngực vốn đã giống như hai ngọn núi cao ngất lại càng nhô lên cao.

– Đại thúc khinh người quá! Chị gái có cháu cũng có! Rõ ràng là chú rất muốn sờ mó!

Lâm Phi ho khan hai tiếng, khoát khoát tay:

– Đây là hai chuyện khác nhau. Cô còn nhỏ, kinh nghiệm chưa sâu sắc, ngoan ngoãn đi về nghỉ ngơi đi.

Lý Úy Nhiên đầy vẻ thất vọng, tình cảm bộc lộ trong lời nói:

– Vậy có phải sau này cùng đại thúc yêu nhau thì có thể làm không?

Lâm Phi sửng sốt một chút, ngẫm nghĩ cuối cùng gật đầu xác nhận:

– Nói như vậy cũng không sai.

– Được, cháu lập tức vào mạng tra xem yêu nhau như thế nào.

Lý Úy Nhiên lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu, chạy vọt ra ngoài.

Từ đầu tới cuối Bạch Hân Nghiên cảm thấy tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) của mình đang không ngừng đổi mới. Ngơ ngác chứng kiến đến cùng thở ra một hơi, cười nói:

– Có một em gái như vậy làm chị gái nó có lẽ rất khó, cho em làm nhất định là hỏng bét.

Trong lòng Lâm Phi ít nhiều cảm thấy tiếc, một thứ ngon đưa tới của mình lại như vậy mà bỏ qua, đúng là càng ngày càng bội phục sự cao thượng của mình.

– Con bé này điên điên khùng khùng, từ nhỏ lớn lên trong núi, rất nhiều lối tư duy thông thường đối với cô nhóc đều không phù hợp. Điểm này so với chị gái con bé là giống nhau.

Bạch Hân Nghiên dường như nhìn thấu chút suy nghĩ đó của Lâm Phi, hừ hừ nói:

– Anh vui đến hư người rồi. Tuy Uy Nhiên hiện tại còn chưa hiểu rõ lòng mình nhưng rõ ràng là cô bé rất thích anh, không chừng sau này anh còn có thể có được cả hai chị em đấy.

– Anh có nghĩ như vậy đâu.

Lâm Phi lầu bầu một câu nhưng khóe miệng lại có chút đắc ý.

Hai người nói vài câu, Bạch Hân Nghiên trở về nơi ở của mình.

Lâm Phi cũng không nghỉ ngơi, hắn nghiêm túc trở lại phòng của mình bật đèn, trong phòng có một cô gái, đúng là Thiên Diện.

– Không nghỉ ngơi một chút?

Lâm Phi cười hỏi.

Thiên Diện như có tâm sự.

– Anh cũng không nghỉ ngơi đó sao?

Lâm Phi ngượng ngùng vuốt vuốt mũi, xem ra sau này mình nên tìm một nơi yên tĩnh khác để làm chuyện đó.

Nhưng Thiên Diện cũng không truy cứu nhiều, hỏi ngược lại:

– Đã có kết quả rồi sao?

– Anh định sáng sớm nói với em, đã xác định mục tiêu vị trí rồi. Chỉ cần mặc giày chiến đấu chống lực hấp dẫn là có thể xuất phát.

Lâm Phi nghiêm mặt nói.

– Cả hai chúng ta?

– Nếu như có thể, thậm chí anh chỉ hy vọng một mình anh đi.

Lâm Phi nói:

– Tuy nhiên anh cho rằng hiện tại Mộ Tử Mặc không làm gì được anh nhưng không dám đảm bảo bọn chúng không còn cái khác.

Thiên Diện không nói nhiều lời mà đứng dậy nói:

– Không cần đợi đến sáng, bây giờ đi luôn.

– Đừng gấp gáp như vậy, ít nhất cũng phải để lại một lá thư dặn dò người trong nhà một chút.

Lâm Phi cười miễn cưỡng, tuy nói hắn tự tin mình có thể bình yên thoát thân nhưng không có nghĩa tự tin một trăm phần trăm cứu được đám phụ nữ.

Trong lòng hắn ít nhiều vẫn có một chút cảm giác nặng nề. Dù sao lần này gặp phải nguy hiểm không kém hơn lần trên đảo, rất nhiều lời không tiện giải thích với đám người trong nhà của Lâm Đại Nguyên nhưng dù sao cũng phải có lời dặn dò.

Eo biển Florida, tại bán đảo Florida đông nam Châu Mỹ và Cu Ba, trong quần đảo Bahamas.

Tại khu vực quanh năm chịu sự ảnh hưởng của khối không khí nóng này đại đa số hòn đảo đều từng đối mặt với sóng lớn và vòi rồng.

Lúc này trên bầu trời đang sấm sét vang trời, gió thổi cuồn cuộn, từng tầng mây đen như muốn nuốt trọn cả một vùng biển.

Dưới thời tiết khắc nghiệt này một hòn đảo nhỏ nằm sát đảo Cu Ba đứng lẻ loi trợ trại ở đó.

Mấy chục năm trước hòn đảo nhỏ này đã bị một nhà kinh doanh Anh quốc mua. Bởi vì nhân tố vị trí địa lý và điều kiện khí hậu không thuận lợi nên giá cả tương đối thấp. Hơn nữa lại không có tài nguyên thiên nhiên nên không được coi trọng.

Không ai biết trong mấy chục năm này có một đám người đã lặng lẽ đem hòn đảo tư nhân này biến thành một hòn đảo thành lũy.

Lúc Tô Ánh Tuyết bị đám người Giovanni áp giải tới đây đã đi lòng vòng không ít nơi, qua rất nhiều đường quanh co.

Hiển nhiên mặc dù đã tháo thiết bị truy tìm trên người Tô Ánh Tuyết xuống quân đoàn Luyện Ngục của Huyết tộc vẫn chưa yên tâm, cũng không vội đưa Tô Ánh Tuyết trở lại căn cứ.

Lúc này đi đến đích Tô Ánh Tuyết căn bản không nhìn được bất kỳ dấu tích của nào của người và cửa ra vào. Khi đi thăng tới một vịnh nhỏ của hòn đảo mới phát hiện đúng là có một cánh cửa hình vòm ẩn dấu chế tạo từ kim loại màu ở dưới vách núi.

– Đây là nơi nào?

Tô Ánh Tuyết nhìn cửa lớn u ám kia cau mày lại.

Kiểu Phàm Ni đi đầu tiên quay đầu lại nhếch miệng cười.

-Không có gì, chỉ là một thành lũy tiền tiêu mà thôi.

– Ban đầu khi ta bị bắt có phải nhốt ta ở nơi này? Vicki chính là ở đây?

Tô Ánh Tuyết lại hỏi.

– Tô tiểu thư, nếu như cô sợ tôi có thể đánh ngất rồi đưa cô vào, cô thấy sao?

Giovanni cười lạnh nói.

Tô Ánh Tuyết cắn cắn răng, cũng không lên tiếng nữa mà lấy hết can đảm bước từng bước dài vào cánh cửa lớn mà không biết được làm từ kim loại gì.