Chương 655: Mẹ Đã Về

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cố Thải Anh và Vương Tử Tình thấy cảnh tượng như vậy cũng không kịp lên tiếng ngăn cản, lúc họ nhìn thấy máu bắn tung tóe trên mặt đất giống như muốn bất tỉnh!

– Ba!

Vương Tử Tình hét chói tai, hai tay gắt gao nắm chặt tay trên mặt đất, ngón tay bám trên sàn nhà xuất hiện vết máu. Dường như lúc nào cũng có thể nghẹt thở mà chết.

Cố Thải Anh cũng không ngờ Lâm Phi sẽ quả quyết ra tay đến thế, thủ đoạn còn tàn nhẫn lãnh huyết như vậy.

Nhưng bà không có cách nói bất kì lời trách mắng nào vì Vương Thiệu Hoa dưới tình huống bà không biết rõ tình hình giết chết Lâm Đại Hữu.

Oan oan tương báo, bà chỉ cảm thấy trên người bà có một loại tội nghiệt bao phủ. Nếu không phải năm đó bà đồng ý với Lâm Đại Hữu tạm thời làm vợ chồng với ông có lẽ Vương Thiệu Hoa cũng sẽ không ra tay với một người bình thường bán mì trên phố.

Cơ thể Cố Thải Anh mềm nhũn, co quắp ngồi dưới đất, đờ người ra, hai mắt đẫm nước mắt không nói gì.

Lâm Phi nhìn người đàn ông xác không đầu, phát hiện sau khi mình giết lão trong lòng cũng không dễ chịu mấy.

Biết chân tướng thân thế của mình ngược lại khiến hắn cảm thấy càng hoang đường mà thê lương hơn. Cảm giác sống trong lừa dối hơn hai mươi năm khiến hắn cảm thấy xung quanh đều trở nên hư ảo.

– Tôi không hối hận khi giết chết cha cô.

Lâm Phi liếc nhìn về phía Vương Tử Tình, lạnh lùng nói:

– Nếu cô muốn báo thù cho lão ta cũng là quyền tự do của cô nhưng tốt nhất có không nên có ý đồ với Dao Dao, nếu không cô sẽ chết thê thảm hơn.

Vương Tư Tình nức nở, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Phi. Cô không biết mình làm sao đối mặt với tất cả, những gì cha mình làm dường như là trừng phạt đúng người đúng tội.

Nhưng dù sao ông ấy cũng là cha ruột của mình sao mình có thể trơ mắt nhìn ông bị người giết không toàn thây mà cũng không làm cái gì.

Loại tâm lý mâu thuẫn này khiến cho Vương Tử Tình càng thêm hỗn loạn giãy dụa hãm sâu vào vũng bùn đạo đức cùng thân tình, dường như trái tim sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Trong áp lực tinh thần lớn mắt Vương Tử Tinh tối sầm lại, ngã xuống đất ngất đi.

– Tình nhi!

Cố Thải Anh cả kinh, vội vàng bổ nhào qua ôm lấy Vương Tử Tình, lớn tiếng la lên.

Dù Vương Tử Tình không phải là con gái do bà sinh ra nhưng lại do một tay bà nuôi nấng, đã sớm coi như con gái ruột của mình.

Thấy hai mẹ con nỉ non rên rỉ bên một vũng máu Lâm Phi đã không muốn ở lại thêm nữa. Hắn không thuộc về nơi này.

Hắn xoay người lại chậm rãi bước đi mang theo dấu chân máu từ thư phòng đi ra ban công bên ngoài.

Cảnh xuân tươi đẹp của thế giới bên ngoài nhưng Lâm Phi lại cảm thấy phóng tầm mắt ra xa, khắp nơi hiện đầy sắc thái âm trầm cùng u ám.

Hắn cắn răng nắm tay, sau khi hít sâu vài hơi chạy nhanh như điện, lập tức rời khỏi nhà họ Vương.

Giống như một cơn gió táp Lâm Phi lướt qua rừng sắt thép của thành phố, bay qua không biết bao nhiêu đồi núi, phóng qua từng cái hồ nước một, mặc kệ tất cả chỉ buồn bực chạy như điên!

Hắn dùng loại tốc độ như tia chớp không có phương hướng chạy đi, đến khi bình phục lại nội tâm lúc nào cũng có thể sinh ra cảm xúc cuồng bạo.

Trên đường có người gọi điện thọai đến nhưng căn bản Lâm Phi không muốn để ý đến, bây giờ hắn muốn một người để thổ lộ tâm tình.

Không biết chạy bao lâu, mãi đến khi màn đêm buông xuống Lâm Phi dừng lại.

Hắn đứng trên một sườn đất cao, cây cỏ lạnh lẽo thê lương bao quanh khắp nơi. Từng tấm bia mộ yên tĩnh trang nghiêm, một vài cây cổ thụ có vẻ hơi âm trầm trong màn đêm.

Đây là nghĩa trang, nghĩa trang trước cửa thôn Thủy Khẩu.

Lâm Phi bất tri bất giác, cũng không biết vô tình hay cố ý đến rồi nhưng không dám tiến vào nơi an táng của Lâm Đại Hữu.

Ánh mắt của hắn đảo qua, ở một vị trí tương đối vắng vẻ hắn thấy một tấm bia đá ghi “mộ của Lâm Đại Hữu” . Phía trước có một tấm ảnh lớn của Lâm Đại Hữu khi ông còn sống, đó là một chàng thanh niên hiền lành đang mỉm cười.

Lâm Phi đi đến trước bia mộ, “phịch” quỳ rạp xuống đất, đối diện với tấm bia mộ dập đầu xuống đất.

Bờ vai của hắn không ngừng run lên, cắn chặt hàm răng nhưng vẫn không ngăn được dòng nước mắt nóng chảy ra rơi xuống mặt đất được trải xi măng.

– Vì sao. . . Vì sao cha ngốc như vậy? Con không phải con trai ruột của cha nhưng cha vì con mà chết. Rốt cuộc con là gì? Cha. . . cha. . . con có lỗi với cha. .

Lâm Phi một lần lại một lần dập đầu xuống mặt đất, không bao lâu nền xi măng xuất hiện một vết lõm hình bán cầu. Thậm chí có thể nghe được tiếng “thịch thịch” trầm đục va chạm.

Lâm Phi hận không thể dập đầu mình đến ngất luôn đi nhưng tố chất cơ thể của hắn khiến cho hắn dù đạp đầu như thế nào cũng không thể bất tỉnh.

Hắn sợ dùng sức quá mức sẽ phá hủy mộ của Lâm Đại Hữu, chỉ có thể căng cơ thể, càng không ngừng dập đầu với Lâm Đại Hữu.

Trên bầu trời chẳng biết từ lúc nào đầy mây đen cuồn cuộn, một tiếng sấm sét vang dội, mưa to bao phủ toàn bộ Lâm An.

Từ trên sườn cao của ngôi mộ mưa càng không ngừng cọ rửa cái hố xi măng do dập đầu trước mặt lâm Phi, cũng đã thành một vũng đọng nước.

Toàn thân Lâm Phi bị xối ướt đẫm nhưng hắn không hề hay biết, chỉ là biểu tình ngây ngốc nhìn bức ảnh đen trắng của Lâm Đại Hữu, lẳng lặng ngẩn người.

Mưa to không ngừng trấn an nội tâm cao động cùng bị thương của Lâm Phi. Ánh mắt Lâm Phi trở nên mê mang, mất đi tiêu cự, cả người tựa như hóa đá quỳ mãi không đứng dậy.

Ầm ầm. . . Ẩm ầm. . .

Nửa đêm giông bão.

Dưới một tòa nhà ngang cũ những năm tám mươi một chiếc xe Jetta đứng bên lề đường.

Hai gã đàn ông khôi ngô mặc đồ đen, đeo kính đen sau khi bước xuống xe lấm lét nhìn trái nhìn phải. Sau khi xác nhận lúc này ven đường không có ai ngay lập tức thông qua cầu thang bên ngoài đi lên tầng ba.

Đến của một gian nhà ở tầng ba một tên đàn ông trong đó lấy ra một con dao găm quan dụng, bắt đầu không chút khách khí nào cạy khóa cửa, ý định phá cánh cửa cũ nát đang đóng này.

Trong một gian phòng ngủ một đôi cha con đang nằm trên giường, người cha ước chừng ba muối tuổi, mà đứa con trai thoạt nhìn cũng chỉ bảy tám tuổi.

Tuy bên ngoài tiếng sấm không ngừng nhưng có chuyện trong lòng người cha ngủ không được sâu, vẫn nghe được tiếng “ken két” của cánh cửa được đóng vào.

Ông ngồi dậy cảnh giác, sau đó trong mắt lóe lên vài tia nghi hoặc nhíu mày, nhanh chóng ôm lấy con trai lắc lư vài cái.

– Tiểu Phi! Tiểu Phi!

Đứa con trai mơ màng mở mắt, xoa xoa mắt:

– Cha. . . Là mẹ về rồi à!

– Tiểu Phi con nghe cha nói!

Người đàn ông vỗ nhẹ vào mặt con trai, trong mắt đầy sự hoảng loạn và khẩn trương.

– Cha ôm con trốn trong tủ quần áo, chờ một lát mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì con đều không được lên tiếng! Tuyệt đối không được phát ra tiếng gì. Biết chưa?

Đứa bé trai còn chưa hiểu chuyện gì đã bị cha ôm đến một bên tủ quần áo, sau khi kéo khóa ra đem đứa trẻ nhét vào trong đống quần áo.

Cha nghe thấy tiếng khóa cửa ngày càng có dấu hiệu lỏng ra vội vàng kéo khóa lên!

Khi người đàn ông vội vã chạy đến phòng bếp cầm lấy một con dao thái rau mở đèn điện lên, vừa mới đi tới cửa chợt nghe được “phanh” một tiếng, sau khi khóa cửa bị cạy ra cửa bị đạp mở!

Hai gã đàn ông khôi ngô khí thể hung hăng xông vào thấy người cha cầm dao thái rau lộ ra nụ cười ác độc khinh thường.

Một gã đàn ông lấy ra một tấm ảnh so sánh một chút gật gật đầu:

– Mày chính là Lâm Đại Hữu?

– Các. . . Các ngươi là ai?

Hai tay Lâm Đại Hữu cầm dao, cố gắng trấn định.

– Chậc chậc. . . Một đầu bếp tầm thường cũng dám đụng vào người phụ nữ của nhị gia nhà họ Vương, mày cũng thật là to gan lớn mật.

Sau khi mã tấu trên tay một gã đàn ông xoay vòng vòng, đá một chân lên!

Dao thái rau trên tay Lâm Đại Hữu trực tiếp bị đá bay, ông kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lảo đảo lùi vài bước đụng phải cái bàn ngã lăn một cái.

– Nhị. . . Nhị gia nhà họ Vương là ai?

Lâm Đại Hữu run giọng hỏi:

– Là người đàn ông mang Thái Anh đi sao? Y phái các ngươi đến?

Một gã đeo kính râm đi lên phía trước kéo cổ áo Lâm Đại Hữu nhếch miệng cười cười:

– Hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao đêm nay mày cũng phải chết. Chẳng qua trước khi chết mày cũng có thể nói cho chúng tao biết trong nhà có tích cóp gì không, mày chết rồi tiền giữ lại cũng vô dụng không phải sao?

Sắc mặt Lâm Đại Hữu đỏ lên:

– Tôi vốn cái gì cũng không biết! Các người dựa vào cái gì khuya khoắt xông vào nói phải giết người liền giết người! Đây là phạm pháp!

Trong lúc nói chuyện Lâm Đại Hữu khó có thể khống chế ánh mắt liếc nhìn về phía phòng ngủ, hắn sợ hai người này cũng muốn giết con trai mình. Hai gã đàn ông nắm bắt lấy chi tiết này, một gã trong đó cười lạnh lẽo:

– Xem ra bên trong giấu thứ gì đó đáng tiền? Tao đi xem một cái. Mày trước tiên đánh nó một trận! Nhị gia muốn trước khi nó chết phải bị giáo huấn một trận nên thân.