Chương 519: Lâm Bịp Bơm Lấy Ơn Báo Oán

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tên Lâm Phi này rõ ràng là một tên đại bịp bợm, là kẻ điển hình nhất cho loại tội phạm có IQ cao, đã có vết xe đổ của quân đoàn Luyện Ngục mà các người còn tin hắn một cách dễ dàng như vậy!

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn chưa đưa ra một chứng cứ xác thực nào cả!

Có lẽ toàn bộ trò chơi này chỉ có một mình cô là tỉnh táo, cô cũng không còn cách nào đành phải cố nén nước mắt, miễn cưỡng cười một cái, đi ra phòng lớn mở ô cho Lâm Phi.

Phía sau có Tạ Thiên Thuận và người của Lục gia, Long gia, họ đều rất nhiệt tình đến tiễn, không để ý đến mưa gió.

– Này người anh em Lâm Phi, hôm nay thật là có lỗi với cậu, cậu đi vội quá, đáng lẽ ra phải mời cậu một chầu, uống rượu tạ lỗi mới phải!

Tạ Thiên Thuận có vẻ như rất hối tiếc, đi đến cửa vẫn còn lắm lấy tay Lâm Phi nhắc:

– Lần sau tôi sẽ dẫn theo mấy đứa con cháu trong gia tộc đến Lâm An để gặp cậu, nhất định phải thành khẩn xin cậu lượng thứ, đến lúc đó đừng có không muốn gặp mặt chúng ta.

– Được rồi được rồi, thật là buồn nôn quá, tôi không chịu được!

Lâm Phi ra về hiền lành.

– Tôi hiểu ý của mấy người không cần phải xúc động như vậy, mọi người có chuyện gì thì cùng nhau giải quyết, tôi với mấy người cũng không thì không oán, nếu lão điên trở lại tôi cũng không chắc là có thể nói đỡ cho các ông đâu!

– Lúc trước lão coi thường tôi, không kể chuyện năm đó của lão ta, bây giờ tôi đã sống ở nước này cũng mong cho quốc thái bình an, chuyện này tất cả cũng đều phải dựa vào các đại gia tộc cùng ổn định phát triển.

Tạ Thiên Thuận, Lục Trường Minh, Long Khi ánh mắt đều hơi có phần kích động, bọn họ thật sự hi vọng Lâm Phi có thể giúp họ cải thiện quan hệ với Long Ngũ.

Lâm Phi nói như vậy đã khiến họ vô cùng vui mừng, quả nhiên Lâm Phi đúng là trẻ con, khách khí với hắn một chút là hắn liền quên luôn chuyện vừa nãy bọn họ muốn tiêu diệt hắn.

Ai ngờ là trong lòng Lâm Phi đã xem bọn họ là những kẻ ngốc, có điều Tạ Doanh Doanh kia hơi phiền phức, giác quan thứ sáu của cô ta vô cùng nhạy bén.

May mà lúc trước hắn đã gặp Hành Kiền Vũ nếu không thì đúng là không tìm ra được thông tin giá trị nào để xóa bỏ suy đoán của bọn họ.

Lúc đang suy nghĩ thì Lâm Phi phát hiện Tạ Doanh Doanh vừa mở ô vừa nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý.

– Tôi nhất định sẽ vạch trần anh, đồ lừa đảo!

Tạ Doanh Doanh đang nói một câu bằng tiếng Ý, dù không phát ra tiếng nhưng Lâm Phi lại có thể lập tức hiểu ý của cô.

Lâm Phi giả vờ như không biết nhưng trong lòng đang âm thầm đề phòng, người đàn bà này dã tâm không nhỏ, dường như rất muốn được gia tộc cho phép, tuy nhiên không biết được rất cuộc cô ta có mục đích gì.

May mà Tạ gia và phần lớn các gia tộc khác đều trọng nam khinh nữ như nhau đều không xem trọng ý kiến của cô ta.

– Đúng vậy, mấy lão già chúng tôi đều không có tư lợi, ai mà không hi vọng gia tộc mình có thể kéo dài, không bị suy yếu, trường tồn mãi mãi cơ chứ. Tất cả chúng tôi đều hi vọng vó thể bảo vệ thật tốt cho người dân của Hạ Quốc.

– Hôm nay may nhờ có mấy lão tổ tông có thể giữ cho bên ngoài được yên ổn, giống những đối thủ như quân đoàn Luyện Ngục chúng ta vẫn còn chưa đến mức không cách nào chống đỡ nhưng nếu không có sự ủng hộ lâu dài của các gia tộc thì hậu họa vô cùng!

– Nếu người anh em Lâm Phi đây có thể tìm được Tinh Thần Thạch về cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ biết ơn cũng là niềm hạnh phúc của biết bao người dân!

Tạ Thiên Thuận tỏ ra đồng tình.

Lâm Phi có vẻ như suy xét rất kỹ lời của hắn:

– Thật ra thì. . . Tôi đoán lão điên kia lấy đi Tinh Thần Thạch của các ông thì cũng đã chuẩn bị việc gia tộc các người đi đối phó lão rồi.

– Sau này nếu như lão đã đi qua tinh cầu của tổ tiên các ông rồi lại quay trở lại như thế thì nhất định lão ta đã hiểu rõ được tình hình cụ thể. Lão ta đã đạt đến cảnh giới Tinh Thần rồi, Tinh Thần Thạch ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì với lão ta cả.

– Nếu như tôi thỉnh cầu lão ta có thể lão ta cũng sẽ trả lại cho các ông. Dù sao thì các ông có lấy lại Tinh Thần Thạch thì lão ta cũng chẳng thiệt hại gì cả, phải không?

– Đúng là như thế!

Long Kỳ cười lớn nói.

– Không ngờ là cậu lại thấu tình đạt lý đến thế, xem ra đúng như lão Tạ vừa nói, phải giao lưu nhiều nữa!

Cả đám lại tâng bốc Lâm Phi, lúc này mọi người vô cùng hòa thuận vui vẻ, thật không nhìn ra được là mới trước đó họ còn muốn giết Lâm Phi.

Chỉ có Vương Chính lúng túng đứng phía sau muốn làm hòa với Lâm Phi nhưng lại không có cách nào, nhìn kỹ cách mà ba người kia lôi kéo làm quen với Lâm Phi, hắn chỉ có thể lo lắng suông.

Cuối cùng Lâm Phi cùng bọn họ bắt tay, duy chỉ không bắt tay Vương Chính rồi lên xe BMW trở lại Phương gia.

Mặc dù muốn lên máy bay đi luôn nhưng hắn vẫn không quên phải dẫn theo Phương Nhã Nhu đi cùng.

Cho đến lúc ngồi vào trong xe Lâm Phi vẫn không có biểu hiện gì khác thường, chỉ có điều lưng hắn đã toát mồ hôi lạnh, cảm giác có thể bị mấy người có tu vi cao hơn mình giết bất cứ lúc nào thật là kinh khủng, dù hắn đã có nhiều kinh nghiệm nhưng nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ.

Có điều tạm thời mà nói thì tứ đại gia tộc không có cách nào vạch trần những lời nói dối của hắn cho nên hắn có thể lợi dụng được một khoảng thời gian rất dài để tăng cường thực lực của mình.

Sau khi Lâm Phi rời đi trước, người của tứ đại gia tộc cũng đã ngồi xe khác ở trước cổng Tạ gia để rời khỏi. Về phần mấy vị tổ tiên kia đương nhiên sẽ không đi cùng lúc với họ, đã âm thầm rời đi từ sớm rồi.

Trong chiếc Mercesdes-Benz S600 Lục Trường Minh ngồi ghế sau còn Lục Vũ Phỉ ngồi ở ghế lái phụ phía trước.

– Ông nội, ông thật sự tin những gì Lâm Phi nói sao?

Lục Vũ Phỉ tò mò hỏi.

– Tuy rất là vớ vẩn nhưng chính là vì vớ vẩn nên mới có thể tin được hơn nữa hắn ta vô cớ biết rõ tin tức về Phạm Hoa Quan và Nguyên phù thủ huyết, tin tức này ta mới xác nhận từ chỗ của lão tổ tông, không hề sai.

Lục Vũ Phỉ khó hiểu.

– Tính sai cái gì ạ?

– Vũ Phỉ à, cháu còn trẻ phải biết nhìn xa.

Lục Trương Minh phân tích.

– Bây giờ có thể chắc chắn là Lâm Phi không thể động đến.

– Điều duy nhất cần suy tính là chúng ta có thể tìm lại được Tinh Thần Thạch hay không? Nếu không tìm được đó, vậy thì chúng ta phải duy trì sự cạnh tranh của gia tộc như thế nào?

– Ông nội, cháu vẫn không hiểu. . .

Lục Vũ Phỉ hơi rối.

– Haizz. . . Ý của ta là phải kéo gần mối quan hệ với Lâm Phi, trăm lợi còn hơn một hại. Nếu có thể nhờ vào Lâm Phi mà chúng ta được lọt vào mắt xanh của Long Ngũ vậy thì chúng ta có thể so được với lúc có các vị tổ tiên chống đỡ còn không có thể diện sao!

– Cháu nghĩ xem, lúc trước có các vị tổ tiên ủng hộ chúng ta đều là hơn mấy chục hay thậm chí là hơn một trăm nhánh trong mộ chi nhưng nếu có liên hệ trực tiếp với một cường giả cảnh giới Tinh Thần thì sẽ bớt đi được không ít.

– Cho nên mới nói, bây giờ thì Long gia, Tạ gia hay ngay đến cả Vương gia đã từng có quan hệ với Lâm Phi chắc chắn cũng đang lo lắng làm sao để giữ gìn mối quan hệ với Lâm Phi. Chúng ta vốn dĩ đã có thể nhanh hơn bọn họ một bước, chỉ tiếc là không có nắm chặt. . .

Lục Trường Minh nắm cổ tay nói.

Lục Vũ Phỉ nghỉ một chút rồi quay đầu lại nói:

– Ông nội, ý của ông là. . . chuyện em họ và Lâm Phi không thể kết hôn?

Lục Trường Minh gật đầu:

– Đúng thế. . . Ta vốn cho rằng Lâm Phi rồi sẽ không có kết cục tốt, con bé và Lâm Phi chia tay cũng là chuyện tốt. Bây giờ có thể thấy, Lâm Phi sau này sẽ không có chuyện gì, các gia tộc lại thi nhau giúp đỡ hắn, hắn chỉ có thể bình yên vô sự mà thôi. Hơn nữa mấy năm sau nếu Long Ngũ trở về thì Lâm Phi sẽ quan trọng hơn bất kỳ ai!

– Chuyện tình cảm. . . không thể miễn cưỡng được, em họ không chịu được Lâm Phi có những người phụ nữ bên ngoài thật ra cũng có thể hiểu được, dù sao nó cũng không được sinh ra trong đại gia tộc, nó không chịu sự giáo dục giống như chị Nhã Nhu.

Lục Vũ Phỉ nói thay Tô Ánh Tuyết.

Lục Trường Minh không nói gì thêm nữa, hai mắt nhắm nghiền, dường như đang suy nghĩ đối sách tiếp theo.

Cùng lúc đó, trong chiếc Cadillac màu đen đội xe của Vương gia, Vương Chính đang ngồi đó sắc mặt trầm ngâm, uống một ly rượu đỏ.

Quanh tai hắn không ngừng văng vẳng lời giao phó của lão tổ tông Vương Xán: “Nghĩ hết tất cả mọi cách, hóa giải thù hận với Lâm Phi, bằng không thì đừng trách ta vì đại nghĩa diệt thân!”

Mặt của Vương Chính không ngừng run rẩy, hắn đâu phải không hiểu ý tứ của lão tổ tông, mối thù oán này là do cha con các người gây ra đừng để liên lụy đến Vương gia, nếu không xử lý cho tốt, thì tất cả đều phải cắt xéo!

Dù hắn nghiến răng nghiến lợi cũng không dám cãi lại lão tổ tông, suy nghĩ một hồi lâu hắn nói với tên vệ sĩ trước mặt:

– Gọi điện thoại. . . cho cậu hai. . .

Tên vệ sĩ nghe xong liền nhắc:

– Ông chủ, cậu hai hôm nay có hội nghị hiệp thương ở tỉnh Giang, lúc này chắc vẫn đang chủ trì cuộc họp, không biết có nên gọi lúc này hay không?

– Ta bảo mày gọi ngay! Lúc này còn lo cái hội nghị chó má gì nữa! Không nghe thì tao sẽ cho nó nghỉ việc! Vương Chính giận tím mặt.

Tên vệ sĩ bị dọa cho sợ đến xanh mát, không hiểu sao ông chủ lại không kiềm chế được tâm trạng như vậy, vội vàng đi lấy điện thoại. . .