Chương 658: Chứng Câm

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi còn không hiểu tính của Lâm Dao sao, nói thẳng ra là cô bé này vốn không thích đi xã giao cùng mấy người kia. Chung quy xã giao không phải công việc ca hát yêu thích của cô.

Chỉ vì danh dự của Thái Linh nên cô cũng không cũng từ chối sự sắp xếp của người quản lý, vừa về đến nhà đã thử làm nũng để tránh đi.

Lâm Phi để cho Lâm Dao gia nhập vào giới văn nghệ không phải là để dùng nụ cười kiếm tiền mà là để cho có thể tự do tự tại theo đuổi thứ âm nhạc mà cô yêu thích.

Có điều người quản lý dường như không hề để ý đến điều này.

Thái Linh nghe Lâm Phi nói xong cũng không hề khách khí, sắc mặt trầm xuống nói:

– Lâm tiên sinh thứ cho tôi nói thẳng, ngài làm như vậy sẽ phá hủy tương lai của em ngài!

– Sao? Tôi phá hủy tương lai của nó sao?

Lâm Phi không khỏi bật cười, nếu hắn muốn nâng đỡ một người e là không cần đến một tháng. Dù sao có tiền thì chuyện đánh chết người cũng rất đơn giản

– Tôi biết trước khi tiểu thư Lâm Dao bắt đầu thì ngài có giúp cô ấy nhưng đó chẳng qua chỉ là một chút trợ giúp nho nhỏ, ngài quá coi thường ngành giải trí rồi. Là một người không phải anh em cùng huyết thống tôi thấy ngài đã quá thân mật với tiểu thư Lâm Dao. Chuyện này không hợp lý, sẽ khiến cho người ngoài hiểu lầm. Xin ngài hãy tự trọng!

Thái Linh nói có vài phân khinh bỉ.

Lâm Dao nghe xong không vui.

– Chị Thái, sao chị lại nói vậy. Tôi và anh ấy vẫn luôn có tình cảm rất tốt.

Lâm Phi nheo nheo mắt, thầm nghĩ người quản lý này cũng quản rộng quá đi!

Thái Linh tiếp tục nói đầy thách thức:

– Bây giờ tiểu thư Lâm Dao đang là một trong những ca sĩ trẻ tuổi hot nhất. Nếu như cô ấy có thể làm tốt nghe theo sự sắp xếp của tôi không tới ba năm có thể hô mưa gọi gió trên các bảng xếp hạng.

Lâm Phi không có hứng thú nghe cô ta nói nhảm, quay sang Phương Nhã Nhu nói:

– Nhã Nhu, cô nói công ty kia là do một người thân trong nhà họ Phương các cô mở đúng không? Sao lại sắp xếp một người như vậy làm quản lý?

Phương Nhã Nhu cũng thấy không được vui, người quản lý này làm sao vậy. Chẳng lẽ trước đó không biết về Lâm Dao? Lại dám tranh cãi với Lâm Phi!

– Ừm, để tôi gọi điện thoại cho Phương Trác. Y là ông chủ lớn nắm giữ cổ phần, bảo y xử lý một chút là được!

Phương Nhã Nhu cũng không nói nhiều mà lập tức lấy điện thoại bấm một số.

Sau khi nghe xong Thái Linh có chút hoảng hốt không hiểu tại sao người nhà này lại quen biết với ông chủ lớn của công ty? Cô chưa từng nghe Lâm Dao nói qua.

Mặc dù Phương Trác chỉ là một thành viên đời thứ ba trong một chi của Phương gia nhưng lại là một ông trùm lớn trong ngành giải trí, Thái Linh không dám có tội!

Lúc này Phương Nhã Nhu đã kết nối được vói đầu dây bên kia, không biết đầu bên kia là anh họ hay em họ nhưng tỏ ra không hài lòng.

– Tại sao Dao Dao lại phải tham gia cái xã giao gì đó? Lúc trước không phải đã nói để cô ấy làm chuyện mà cô ấy thích là được rồi sao! Quản lý kia là do ai sắp xếp? Sao dám tỏ thái độ như vậy với bọn tôi?

Đầu dây bên kia Phương Trác sợ đến mức không dám nói chuyện lớn tiếng.

– Nhã Nhu à chuyện này không trách anh được, bọn anh đã hỏi ý kiến của Lâm Dao. Không để lộ lai lịch của cô ấy để tránh người khác qua hoang mang. Dù sao thì vị hôn phu của em cũng không thích có nhiều người biết!

– Tôi không quan tâm. Lập tức sa thải người quản lý này, còn tổn thất của công ty đến lúc đó cứ báo trực tiếp cho tôi, tôi sẽ lấy danh nghĩ tập đoàn Đế Hoa bù vào cho anh!

Phương Nhã Nhu cũng không quan tâm đến chút tiền đó. Dù sao thì toàn bộ tập đoàn Đế Hoa cũng là từ trên trời rơi xuống.

– Ấy chết em gái của tôi, sao anh lại lấy tiền của em? Là do anh làm việc không thỏa đáng. Cô Thái Linh này cũng thật là, mới ba mươi mấy tuổi đã cậy già lên mặt, cậy mình từng trải không biết cân nhắc, anh sẽ sa thải cô ta!

Lúc này Phương Nhã Nhu mới ngắt điện thoại, mỉm cười nói với Lâm Dao:

– Ổn rồi Dao Dao, sau này, em không đi với quản lý này nữa, cô ta đã bị sa thải.

Lúc này Thái Linh đã nghe được hết thảy mọi chuyện. Thì ra cô giá xinh đẹp nhìn vô cùng bình dị gần gũi trước mặt kia lại chính là đại tiểu thư của Phương gia!

Cô ta sợ đến mức hai chân mềm nhũn, cứ thế quỳ trên đất cười khổ cầu xin:

– Phương tiểu thư! Là tôi có mắt không trọng, tôi không biết là tiểu thư Lâm Dao lại có mối quan hệ sâu xa với các người như vậy! Tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý nâng đỡ tiểu thư Lâm Dao, cầu xin cô hãy bỏ qua cho tôi!

Lâm Dao mềm lòng, thấy Thái Linh đáng thương như vậy liền khẽ lay lay tay của Phương Nhã Nhu.

– Chị dâu, để cho chị Thái tiếp tục làm đi, chị ấy cũng là vì công việc.

Phương Nhã Nhu liền nhìn về phía Lâm Phi:

– Anh thấy sao?

Lâm Phi nhún vai:

– Chuyện của nó giao cho em xử lý là được, không cần hỏi lại anh. Có điều anh không hi vọng chuyện này có lần sau, bằng không thì nhất định phải đi gặp anh họ của em một chuyến. . .

Phương Nhã Nhu liếc hắn một cái, nếu lại có chuyện như này thì chính cô sẽ tự mình đến kinh thành tìm Phương Trác “nói chuyện” trước!

Cuối cùng bát cơm của Thái Linh cũng xem như đã được giữ, có điều trong lòng người quản lý vẫn có chút nghi hoặc. Tuy hết thảy đều thấy như là Phương Nhã Nhu đang xử lý nhưng rõ ràng Phương Nhã Nhu lại trưng cầu ý kiến Lâm Phi từ ý tứ cho đến xử lý công việc. Người anh họ không cùng huyết thống này của Lâm Dao lại có thể khiến cho Phương đại tiểu thư nghe lời như vậy, rốt cuộc là nhân vật như thế nào?

Mới nghĩ một chút hai chân Thái Linh đã đông cứng lại, suy nghĩ sau này phải bám lấy Lâm Dao, hầu hạ cô bé thật tốt.

Buổi tối do Lâm Dao về nhà nên Phương Nhã Nhu đã cố tình làm nhiều món ngon, cả nhà cùng ăn uống trò chuyện vui vẻ.

Có điều Lý Ủy Nhiên lại yên lặng hơn bình thường. Không có luôn miệng “chị, chị” ríu ra ríu rít ồn ào nữa, giống như là có tâm sự mà ăn cũng ít đi.

Sau bữa tối Lâm Dao lại vội vàng lên máy bay cùng các nhân viên đi công tác. Trước khi đi còn lưu luyến không rời, hẹn Phương Nhã Nhu qua đợt này sẽ cùng nhau đi nghỉ ngơi.

Nửa đêm Bạch Hân Nghiên mới xong việc trở về.

Cô cũng không có trở về nhà của mình và mẹ mà tìm đến phòng thí nghiệm của Lâm Phi.

Bắt đầu cô cũng không nói lời an ủi gì cả, cô biết rõ Lâm Phi không thích nghe mấy lời như vậy, chỉ nói đơn giản:

– Sau khi Vương Thiệu Hoa chết chỉ sợ là tỉnh Giang sẽ trở nên lộn xộn, tranh đoạt quyền lợi. Lần này ít nhất nhà họ Vương cũng đã mất hết thể diện. Mặt khác người của ba đại gia tộc muốn có được công việc bí thư tỉnh ủy béo bở này tất nhiên sẽ lừa gạt nhau.

Lâm Phi đang phân chia mấy loại thuốc nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên:

– Nói như vậy Nghiên Nghiên cũng khá bận rộn rồi. Nếu không để anh thử xem có thể đẩy em lên vị trí đó hay không? Để em làm người đứng đầu tỉnh Giang.

– Đừng làm thế, em không có hứng thú!

Bạch Hân Nghiên trừng mắt liếc hắn, thở dài:

– Em muốn nói cho anh biết là Cổ hội trưởng và Vương Tử Tình đang nghỉ ngơi ở trại an dưỡng. Bọn họ đã chịu tổn thương không nhỏ, đặc biệt là Vương Tử Tình. Bác sĩ nói cô ấy mắc chứng mất khả năng ngôn ngữ đến giờ vẫn ngậm miệng không nói được lời nào. Còn nguyên nhân thì bác sĩ nói là do đã chịu sự kích động mạnh.

– Chứng mất khả năng ngôn ngữ?

Lâm Phi nhớ tới lúc Vương Tử Tình ngất đi, lắc đầu nói:

– Bọn họ nói nhảm, khái niệm chứng mất khả năng ngôn ngữ hoàn toàn không phải như vậy. Đó là do tinh thần bị tổn thương quá độ dẫn đến bị bệnh, cùng loại với chứng tự mình không nói chuyện nhưng phức tạp hơn.

Bạch Hân Nghiện mím môi một cái:

– Hôm nay em đại diện cho sở công an đến thăm họ, Cổ hội trưởng có nhờ em hỏi anh xem liệu có thể điều trị cho Vương Tử Tình được không. Bởi vì anh là người am hiểu lĩnh vực này nhất!

– Đừng có giỡn!

Lâm Phi tự mỉa mai.

– Chứng bệnh này là do anh kích động cô ấy mà ra, anh lại đi chữa cho cô ấy chỉ e là càng khiến cho tinh thần cô ấy suy sụp. Đợi qua đợt này rồi hãy nói đi, để bọn họ mời các bác sĩ chuyên khoa thần kinh là được rồi. Loại bệnh này qua một thời gian tự nhiên sẽ khỏi thôi!

Bạch Hân Nghiên cũng không ngờ lại vậy, vốn cô có hỏi hộ Cố Thải Anh một câu, định nói điều gì nhưng lại thôi.

– Nói đi, ấp a ấp úng không giống tác phong cảnh sát Bạch của chúng tôi thường ngày!

Lâm Phi cười mỉm.

Bạch Hân Nghiên cắn cắn đầu môi nói:

– Lâm Phi, em biết hiện giờ anh vẫn còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong nhưng em thật sự rất lo lắng Vi Vi sẽ vào tay bọn chúng. Hiện giờ Tô tiểu thư cũng đi cùng, lại không tìm thấy được họ đến lúc đó có kịp để cứu họ không?

Lâm Phi nhìn cô chằm chằm cười một cách thần bí:

– Anh biết là thời gian gấp gáp, không phải là đang xử lý sao? Cũng sắp xong rồi!

Lâm Phi nói xong cầm cái ống nghiệm bên trong chứa chất lỏng màu xanh đang điều phối lắc lắc vài cái đổ rồi vào một cái lọ thủy tinh rồi đốt trên đèn cồn.

Không lâu sau chất lỏng bên trong liền biến thành không màu, giống như đã hoàn thành một phản ứng đặc biệt.