Chương 551: Trang Điểm Lên Sân Khấu

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người khác có thể xa lánh, coi thường cô vì dù sao từ nhỏ nhà nghèo cũng bị không ít người đối xử lạnh nhạt nhưng nói xấu cha mẹ cô thì cô không thể nào chấp nhận.

Trong lòng cô người được tôn trọng nhất chính là người mẹ đã sinh ra cô và người cha đã ngậm đắng nuốt cay, khổ sở nuôi cô khôn lớn.

Quan trọng nhất là người đàn bà này lại nói xấu mẹ cô trước mặt Tất Vân Dao, Lâm Dao hận không thể đi lên liều mạng cùng cô ta.

– Im ngay! Cô nói tôi thế nào cũng được, không phải là muốn cho tôi rời khỏi ngành giải trí ư! Tất cả có liên quan gì đến cha mẹ tôi! Cô mới là người vô liêm sỉ!

Lâm Dao tức giận đến phát run, lớn mật cãi lại một câu.

Vương Tử Tình đứng cạnh ngây người, cô chưa thấy Lâm Dao tức giận như vậy bao giờ, lại nhớ đến mẹ Lâm Dao bị bệnh máu trắng mà qua đời nên nghĩ rằng cô ấy nhớ lại chuyện đau lòng, không khỏi cảm thấy thương tiếc.

– Mọi người nhìn xem, bản chất lộ ra, lại còn giả bộ thanh thuần, còn không phải là vì muốn nổi tiếng đến điên rồi hay sao. . . Mượn lý do vớ vẩn, đừng có ở đây chơi đùa.

– Lý Hân Di cười lạnh:

– Cho dù cha mẹ cô ở đây chỉ sợ cũng vì cô mà thấy xấu hổ, không còn mặt mũi gặp người khác.

Lại nói đến cha mẹ cô, Lâm Dao nắm chặt hai tay, cổ nghẹn lại, trong mắt hiện lên từng sợi tơ máu. . . .

– Tôi nói. . . cô. . . câm miệng!

Cô cũng không biết mình lấy dũng khí và khí lực ở đâu ra, đột nhiên cướp lấy ly champagne trên tay Vương Tử Tình ném về phía Lý Hân Di không chút lưu tình!

– A!

Lý Hân Di cùng không ít khách nữ bên kia đều hét lên một tiếng, ly rượu đập vào váy Lý Hân Di, rượu champagne văng tung tóe lên quần áo Lý Hân Di cùng mấy vị khách xung quanh.

Cảnh này làm cho hội trường náo loạn lên, vốn chỉ có mười mấy người xung quanh thì giờ đã trực tiếp thu hút toàn bộ chú ý của người tham gia bữa tiệc. Có người ở nơi cao cấp như thế này lấy ly rượu champagne ném người. Đúng là chuyện trăm năm khó gặp.

Lý Hân Di nhìn vết rượu trên váy, sờ sờ một ít champagne dính trên mặt, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh, hận không thể ăn Lâm Dao ngay lập tức!

– Cô dám hắt rượu vào tôi? Sao lại có loại người xấu xa như cô! Cô ăn gan báo à! Bảo vệ đâu? Bảo vệ! Mau bắt người này đưa đến cục cảnh sát!

Lý Hân Di kêu to, nếu không phải vệ sĩ của cô không có trong phòng thì cô đã ra lệnh bắt lấy Lâm Dao, trước tiên cho mấy cái tát.

Trong phòng tiệc rối loạn, mọi người bàn tán xôn xao nhưng đều có ý nghĩ giống nhau, qua đêm nay tiền đồ của Lâm Dao coi như bị hủy, làm không tốt có khi sống bình thường cũng khó khăn.

Lý Hân Di bị đối xử như vậy nhà họ Lý không lấy lại danh dự chẳng phải là mất mặt hay sao?

Ngay khi toàn bộ mọi người xôn xao không chú ý, một đám người đã xuất hiện ở cửa ra vào.

Khi một ít khách mời thấy rõ là ai lập tức yên tĩnh trở lại, tranh thủ thời gian chỉnh lại quần áo chuẩn bị đi lên ân cần chào hỏi.

Bên trong mấy người vừa tới, đứng đầu là Vương Thiệu Hoa và vợ chồng Cố Thải Anh.

Vương Thiệu Hoa mặc âu phục, cổ đeo nơ, tóc sáng bóng, hình dáng đường đường, khí vũ hiên ngang, Cố Thải Anh mặc dạ phục đứng cạnh ôm tay chồng, trông vô cùng rực rỡ.

Đây là yến hội đầu năm ở tỉnh Giang, Vương Thiệu Hoa với tư cách bí thư tỉnh ủy cùng hội trưởng hội thương hiệp Cổ Thải Anh, hai vợ chồng đều phải tham dự thậm chí Vương Thiệu Hoa còn là người ký tên trong văn kiện tổ chức yến hội này.

– Thật có lỗi, thật có lỗi tất cả các bạn, Vương mỗ đến chậm một chút, chúc mừng năm mới, ha ha. . .

Vương Thiệu Hoa vừa đến, bắt đầu thành thạo giao tiếp cùng một số người quen là người giàu có, quyền quý, đồng liêu. . . lộ vẻ phong quang vô hạn.

– Bí thư trong ngài ngày bận trăm việc, vừa mới phát biểu diễn văn mừng năm mới, đến muộn một chút là chuyện tất nhiên.

Một đám người bắt đầu nịnh nọt, liên tục cười lấy lòng.

Dù sao trước mặt vị bí thư Vương vô cùng có khả năng trở thành gia chủ nhà họ Vương trong tương lai này, giờ không tranh thủ nịnh bợ sau này sợ một cơ hội gặp mặt đều không có, người ở chỗ này tự nhiên muốn điên cuồng lôi kéo làm quen.

Trên thực tế, phần lớn người đến bữa tiệc hôm nay đều hy vọng gặp mặt Vương Thiệu Hoa, có cơ hội rút ngắn khoảng cách.

Thậm chí không ít người đã chuẩn bị xong “quà tết” ý định đợi bữa tiệc kết thúc biếu Vương Thiệu Hoa đem về.

– Dù sao muộn vẫn là muộn, vẫn xin các vị rộng lòng tha thứ.

Vương Thiệu Hoa cầm một ly champagne từ bồi bàn đứng cùng Cố Thải Anh, hướng về một ít người quen đã lâu mời rượu.

Động tác này thoạt nhìn lại giống biểu hiện của chủ nhân nơi này, lộ ra rõ ràng khí chất của người đứng đầu.

Tuy gia tộc xảy ra nguy cơ nhưng Vương Thiệu Hoa không biểu hiện ra nửa phân, ngược lại mặt mũi vui sướng giống như mình đã là người thừa kế.

Các vị khách tất nhiên là tán dương không ngừng bí thư Vương chiếu hiền đãi sĩ, hai vợ chồng xứng đôi, Cố hội trưởng trẻ mãi không già.

Vì hai người này đến nên mọi người vốn đang tập trung xem mâu thuẫn giữa Lâm Dao và Lý Hân Di cũng đều tản ra hướng về cửa ra vào.

Lý Hân Di vẻ mặt ảo não, váy cô ta bị ướt, không thích hợp đi ra chào hỏi hai vợ chồng quyền cao chức trọng liền hung tợn liếc Lâm Dao một cái.

Lúc này, Cổ Thải Anh chú ý đến một cô gái xinh đẹp mặc dạ phục thanh lịch màu xanh, tóc ngắn người cao gầy, cầm lấy hai ly champagne đưa cho cô gái xinh đẹp lạnh lùng trên người mặc dạ phục màu đen đứng cạnh một ly.

Cô gái kia khí chất tuyệt luân, dáng dấp như một băng sơn mỹ nhân, tùy ý nhận lấy ly rượu, có vẻ như cảm thấy vô vị, không có hứng thú.

– Cô em họ thân ái, em đừng tỏ ra thế này, đến cũng đã đến rồi, vui vẻ lên chút, hôm nay là yến hội đầu năm, em đã lâu không tham gia hoạt động xã giao lớn như vậy rồi, coi như đi cùng chị được không?

Cô gái tóc ngắn rõ ràng là Lục Vũ Phỉ còn người đẹp váy đen là người bị cô ép tham gia vến hội – Tô Ánh Tuyết.

Tô Ánh Tuyết đối với người chị họ “tự xưng” này không còn gì để nói, Lục Vũ Phỉ hình như không ngại rằng sự thật hai cô không có quan hệ cùng giao tình gì vào hai mươi năm trước.

Kể từ khi quan hệ với nhà họ Lục được xác định, người chị họ này đến tìm cô là chuyện thường ngày, chỉ cần đến Lâm An nhất định sẽ gặp cô, không phải ăn cơm cùng nhau thì ngồi xem tivi cùng một chỗ đều thấy vui vẻ.

Theo Lục Vũ Phỉ giải thích, vì cô ấy sùng bái nhất là người đẹp số một kinh đô năm đó – cô của cô Lục Uyển Dung cho nên đối với Tô Ánh Tuyết luôn cảm thấy rất tốt.

Lúc đầu Tô Ánh Tuyết còn không muốn tiếp xúc cùng người nhà họ Lục nhưng nhận ra mặc cho cô đối xử lạnh nhạt thế nào, Lục Vũ Phỉ vẫn coi cô là em gái nhỏ, hoàn toàn không để ý cô giận dữ.

Một hai tháng gần đây, Tô Ánh Tuyết chịu bó tay rồi, ngẫu nhiên nhớ tới cô chị họ này cũng sẽ cùng cô ấy gặp mặt.

– Là chị ép em tới, em còn muốn luyện công.

Tô Ánh Tuyết liếc một cái.

– Ai da, luyện công ngày nào cũng có thể luyện, chị thấy em cứ luyện không ngừng như vậy sẽ luyện đến choáng váng đầu óc, em là tổng giám đốc tập đoàn Quốc Tế Khuynh Thành, yến hội ở Lâm An đều không tham gia thì còn nói gì nữa.

Tô Ánh Tuyết thản nhiên nói:

– Công việc là công việc, luyện công là luyện công.

Lục Vũ Phỉ bật cười, cô thích nhìn bộ dáng nghiêm túc này của Tô Ánh Tuyết, cảm thấy rất thú vị, có lẽ là vì quan hệ chị em nên cho dù Tô Ánh Tuyết lạnh lùng thế nào trong mắt cô đều là cô em họ dễ thương.

– Chị cười cái gì.

Tô Ánh Tuyết điên rồi, đầu óc của người chị họ này có vấn đề chắc.

Lục Vũ Phỉ lắc đầu hé miệng cười, nghịch ngợm đưa tay sờ mặt Tô Ánh Tuyết làm cho Tô Ánh Tuyết chịu thua, cô ấy không biết đang ở đâu hay sao? Các cô quen thân như vậy sao?

Hai người mỹ nhân dung mạo tuyệt đẹp, phong cách khác lạ tự nhiên gây chú ý cho không ít người, chỉ là mọi người còn đang xúm đến Vương Thiệu Hoa và Cổ Thải Anh không để ý đến bọn họ.

Lúc này sau khi nhìn kỹ mới phát hiện một cô gái trong đó là nữ phú hào nổi tiếng tỉnh Giang cũng là người đứng đầu công ty có tiếng trên thế giới – Tô Ánh Tuyết.

Không ít người trong lòng thầm nghĩ vị tổng giám đốc Tô này âm thầm mà nổi tiếng, đã có quan hệ tốt với bí thư Vương Thiệu Hoa rồi.

Sớm nghe nói Tô Ánh Tuyết ở Quốc Tế Khuynh Thành tuổi còn trẻ mà lại đa mưu túc trí, xem ra đúng là không đơn giản.

Vương Thiệu Hoa chú ý tới có người bắt đầu chào hỏi cùng Tô Ánh Tuyết, khóe miệng lộ vẻ vui mừng, cảm thấy thời cơ đã đến vì vậy bắt đầu trịnh trọng giới thiệu:

– Các vị, mọi người có phải không nhận ra hai vị tiểu thư này là người phương nào?

– Ha ha. . . hôm nay mọi người ở đây đều gặp may, vừa rồi ta cùng vợ đến đây gặp được hai vị tiểu thư tôn quý này nên mời họ đi cùng.

– Bí thư Vương, tôi cũng biết một chút Tô tiểu thư ở Quốc Tế Khuynh Thành nên có thể nhận ra còn vị kia hẳn cũng là một vị nữ thương nhân trẻ? Khách quý đến từ tỉnh ngoài?

Một thương nhân bản địa cười suy đoán.

Vương Thiệu Hoa khoan thai khoát khoát tay, cười thần bí, long trọng nói:

– Vị này chính là cháu gái trưởng của Lục lão nhà họ Lục ở kinh thành, tiểu thư Lục Vũ Phỉ.

– A!

Hơn trăm khách mời vây quanh Vương Thiệu Hoa phát ra tiếng thán phục, không thiếu thanh niên anh tuấn hai mắt sáng lên, giống như người tham tiền nhìn thấy núi vàng trước mặt, đều nhìn Lục Vũ Phỉ chảy nước miếng.

Lục Vũ Phỉ khẽ chau lông mày, cô không thích Vương Thiệu Hoa giới thiệu nguồn gốc của mình, rõ ràng là lấy thân phận của cô để gia tăng sức nặng của Vương Thiệu Hoa, làm như hai người có quan hệ thật tốt không bằng.