Chương 530: Phách Thương

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Năng lực có thể dùng tới càng nhiều thì càng phát huy sức mạnh cường đại đối với việc duy trì sức mạnh bản thân.

Góp gió thành bão, dù chỉ là những tia sáng nhỏ nhoi của mỗi vì sao cũng có thể tụ thành ánh sáng chói chang như mặt trời!

Lâm Phi không biết bản thân có thể thành công hay không cũng không rõ cảm giác này là đúng hay sai nhưng bản năng của hắn mách bảo hay là cứ thử xem sao.

Trong phút chốc một nắm đấm tung ra, Lâm Phi không có cảm giác gì đặc biệt nhưng trong mắt Long Thiên Cương lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác!

Không hiểu! Một cú đấm chính diện không thể bình thường hơn diễn ra trong gang tấc, Long Thiên Cương lại cảm thấy có chút gì đó không thực lắm!

Hắn cảm thấy lúc đó nếu một cú này đấm về phía hắn, hắn không thể nào tránh nổi lại càng không thể ngăn được.

Giống như chim trong lồng, không có cách nào giãy dụa cũng không thể né tránh!

– Phụt!

Âm thanh buồn bực phát ra khi nắm đấm trung vào phần bụng của tên điên kia. Nguyên khí của gã không thể nào chống cự được, huyết nhục vần vò bị bong tróc, máu me bắn tứ tung!

Cơ thể gã bị bắn vọt về phía sau như viên đạn trong nòng pháo. “Pằng pằng pằng” liên tiếp ba phát về phía vách tường xi măng, một gian nhà ba tầng hoàn toàn sụp đổ!

– Ầm ầm!

Chấn động to lớn khiến cho căn phòng không gánh được sức nặng, vùi gã dưới đống xi măng lớn!

Xung quang tĩnh lặng như tờ, cả Thiên Diện và Bạch Hân Nghiên vừa mới bước ra đều nhìn Lâm Phi với ánh mắt kinh ngạc. Quả thật khó mà tưởng tượng nổi sức mạnh tàn phá khủng khiếp đến thế nào.

Mấu chốt là bọn họ đã được chứng kiến từ đầu đến cuối cú đấm kia của Lâm Phi, nhìn có vẻ như không tốn chút sức lực nào nhưng sao lại có uy lực mạnh mẽ đến thế?

Khoé miệng Lâm Phi khẽ nhếch lên, nhìn nắm đấm của mình lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, phảng phất vài vệt tối chen lẫn vô số những vì sao bên ngoài quang niên, thời điểm này đang cùng hắn chiếu rọi lẫn nhau.

Đương nhiên hắn có thể cảm nhận được chỉ là một góc vô cùng nhỏ bé bên trong vũ trụ mênh mông nhưng ít ra Lâm Phi đã nối được từ trường của mình cùng với Tinh Không.

Hắn ý thức được những hiểu biết về từ trường của thiên địa trước kia hạn hẹp, mơ hồ đến mức nào. Nhãn giới, tâm địa của hắn vẫn còn quá mức u mê rồi.

Người khác có thể không hiểu vì sao nhưng bản thân Lâm Phi đã ngộ ra, khi đánh ra một quyền này mới tính là thực sự khẳng định bản chất cảnh giới đã được tăng lên rồi.

Nguyên khí tu vi cũng tốt, thân thể cường độ cũng được, đều là hư ảo, một quyền này hàm chưa biết bao lĩnh ngộ, mới là sự thăng cấp lớn nhất của hắn.

Trong nhất thời đối với những người xung quanh mà nói tất cả những khí độ, khí trường, khí chất của Lâm Phi dường như đều thay đổi hoàn toàn!

Dưới ánh mặt trời ấm áp, gió nhè nhẹ thổi qua lọn tóc của Lâm Phi, nét mặt hắn bình tĩnh, lạnh nhạt ưu nhã, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng biểu thị phong phạm vốn có của bậc đại sư.

Hình như tên nhóc này đã gột sạch hết duyên hoa, thoát thai hoán cốt, lúc nào cũng có thể quy ẩn núi rừng, đem theo mùi vị của thải cúc đông ly.

Điều này đối với người khác mà nói là không thể tưởng tượng, bởi vì hắn còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, sao có thể có được khí chất thoát tục bất phàm như thế?

– Sao mọi người cứ đứng ngây ra thế, Lý Long Kiêu còn chưa chết, trên người hắn còn ẩn chứa không ít bí mật đáng để thăm dò.

Lâm Phi tủm tỉm cười nói với mọi người.

Hắn đã hiểu rõ ánh mắt của những người này với hắn, chính là “nhìn không thấu” cũng giống như hắn không thể nào nhìn thấu được “bản thân” trong đoạn ký ức còn sót lại kia, cái người thần bí đã thực sự cứu hắn tối qua.

Không ngoài dự đoán đó chính là người đã truyền thụ Ngoại Long Quyết cho hắn cũng là người giúp hắn sống lại, nhưng rốt cuộc người đó là ai?

Lâm Phi không biết, hắn cũng chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều, chuyện gì nên biết thì sớm muộn cũng sẽ biết.

– Cậu nói gì cơ? Lý Long Kiêu?

Lục Trường Minh khôi phục lại tinh thần, giật mình kêu lên:

– Phách thương thần tướng Lý Long Kiểu ư?

Lâm Phi gật đầu, nhìn lại những phế tích kia.

– Có thể thi triển ra nguyên khi bá đạo như vậy, thi triển thương pháp Độc Bộ Thiên Hạ. Mặc dù điên khùng lại có lực chiến đấu như vậy, trừ phi đã từng là chiến thần đệ nhị bảng vàng, tôi nghĩ ngoài gã ra thì không có kẻ thứ hai.

Những người đứng xung quanh lập tức hoảng sợ biến sắc, thảo nào tên điên này lại lợi hại đến vậy! Gã có thể đánh cho Long Thiên Cương không còn sức chống cự?

Phách thương thần tướng Lý Long Kiêu mấy chục năm trước chỉ đứng sau Đệ Nhị thần tướng của Thánh Quang thân tướng Áo Phỉ Setha, nghe nói tổ tiên của hắn chính là huyết mạch hoàng tộc đời Đường đã mất tích mấy trăm năm.

Hắn đeo trên lưng một thanh thương Huyền Thiết Bá Vương, người bình thường dù bị thương đè lên người một chút thì cũng phấn thân toái cốt chứ đừng nói đến trên tay hắn thanh thương này nhẹ nhàng như không.

Ngoại trừ thanh kiếm Kiếm Phá Thiên, hắn cũng được tính là cao thủ thứ hai của Hạ quốc năm đó, so với Huyền Không đạo nhân lúc ấy còn chưa nổi danh thì tiếng tăm còn lẫy lừng hơn, nghe nói thiền sư Linh Tố cũng không phải đối thủ của hắn.

Đương nhiên ba người này cũng chưa từng chính thức giao đấu. Có thể thấy cuộc chiến điên cuồng ngày hôm nay của Lý Long Kiểu và Long Thiên Cương, đủ để biết thực lực của họ tuyệt đối không phải chỉ là hư danh!

– Khụ khụ. . .

Long Thiên Cương ho ra máu, hình như đã bị nội thương. Khi nãy không để ý đến, hắn thở không ra hơi nói:

– Chẳng trách, thương pháp này giống như có sức mạnh của Thiên Quân Vạn Mã, có uy lực của Vạn Phu Mạc Địch, hoá ra là Lý Long Kiêu. . . Cũng may thần trí của gã không tỉnh táo, cũng không có Phách Vương Thương trên tay nếu không Long mỗ chỉ e không tiếp nổi ba thương của gã. . .

– Vậy ngươi cũng quá coi nhẹ bản thân rồi.

Lâm Phi cười đáp:

– Đã tới cảnh giới cao thủ Lý Long Kiêu, trên tay cầm mấy trăm cân Bá Vương thương còn cả Phá Thụ Chi, kỳ thực công suất cũng vô cùng lớn, đánh thương người khác là chuyện dễ như trở bàn tay lại thêm cả tu vi và thủ pháp thì lá cây với ám khí cũng chẳng khác nhau là mấy.

– Ngươi dù không bằng gã nhưng người vì bảo vệ những người phía sau mới kiên trì đấu với gã, hơn nữa còn có ưu thế thân pháp của ngươi cho nên người đánh với hắn trăm chiêu có lẽ cũng không thành vấn đề.

Long Thiên Cương gật đầu hỏi lại:

– Vậy ngươi của hôm nay so chiêu với hắn thì cần mấy chiêu mới đánh bại được hắn?

Long Thiên Cương đã có thể khẳng định, Lâm Phi mạnh hơn Lý Long Kiêu cũng không hỏi ai thử ai thắng, chỉ hỏi mấy chiêu có thể đánh bại hắn.

– Ha ha.

Lâm Phi khoan thai cười mấy tiếng, lắc đầu, cũng không trả lời thêm.

Hắn cảm thấy vấn đề này không có nghĩa lý gì, vì thực lực của Lý Long Kiêu với hắn thì hắn muốn tình dùng mấy quyền để giết chết.

Cảnh giới của hắn bây giờ đã không phải cảnh giới mà những kẻ Quy Nguyên cảnh tầm thường địch nổi rồi.

Môn công pháp thần kỳ này không những giúp thân thể hắn vượt lên trên cảnh giới tu sĩ Quy Nguyên Cảnh, mấu chốt là não bộ cũng được khai sáng khiến cho cảnh giới của hắn vượt xa những tu sĩ cùng tu vi.

Trước kia cũng bởi cảnh giới không theo kịp suy nghĩ khiến cho đại não xuất hiện chứng bệnh nhưng hôm nay được người thần bí khẽ gảy một cái, thế giới trước mắt Lâm Phi như rộng mở ra, hắn không còn phải vì những chuyện như này mà lo lắng nữa.

Long Thiên Cương thấy Lâm Phi không trả lời cũng không hỏi nhiều, hắn đại khái cũng đoán được, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư sâu sắc.

Nửa ngày trôi qua Lý Long Kiểu bị dẫn tới nhà giam vùng duyên hải dành cho trong phạm ở tỉnh Giang, tất nhiên không công khai địa điểm với người bên ngoài, chỉ có tội phạm quan trọng đặc biệt của bộ an ninh mới được giam giữ tại đây.

Vì lý do an toàn đám người Lục Trường Minh hi vọng Lâm Phi có thể ngồi thẩm tra cùng bọn họ. Cũng may là Lâm Phi cũng có vài chuyện muốn biết nên cũng không từ chối.

Nhưng hắn yêu cầu về nhà trước để đưa Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao về.

Lục Trường Minh cảm thấy việc này cũng là chuyện nhỏ, không cần hắn phải đích thân ra tay nhưng Lâm Phi cố ý như vậy, bọn họ cũng hết cách, lập tức sai Bạch Hân Nghiên đưa xe tiến đám người Lâm Phi về, sau đó thì tới nhà giam.

Bọn hắn cũng không phải không biết mối quan hệ giữa Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên, coi như là nịnh nọt Lâm Phi, nói cách khác cấp bậc của Bạch Hân Nghiên còn chưa tới mức có thể tham dự vào những chuyện đại sự như này.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên vào nhà giam, lúc quay lại quả nhiên không ngoài dự liệu, không rõ vì sao Lý Long Kiểu lại khôi phục hầu hết cơ năng của thân thể, không bao lâu chỉ sợ sẽ khôi phục toàn bộ.

Nhìn vào bên trong phòng cách ly, Lý Long Kiêu nằm trên một đài kim loại bị hành hình cố định, mọi người đều có chung một tâm trạng bất an.

– Vừa mới nhận được báo cáo điều tra ở tỉnh Tô, huyết án xảy ra ở làng chài ven biển, phát hiện một cặp thiết bị giày chiến phản trọng lực của quân đoàn Luyện Ngục thường dùng, có lẽ hắn rơi xuống biển, cũng không rõ nguyên do đột nhiên hóa điên.

– Đúng như dự liệu, hắn cũng bị quân đoàn Luyện Ngục khống chế rồi.

Lục Vũ Phi hồi báo tin tức mới lấy được. Cô nói:

– Nói không chừng là trốn ra, nếu không thì sao lại chật vật như vậy.

Lục Trường Minh vừa phân tích vừa nhìn về phía Lâm Phi:

– Ngươi là chuyên gia về lĩnh vực não bộ, rốt cuộc Lý Long Kiêu này xảy ra chuyện gì, có đầu mối không?

Lâm Phi cũng không trả lời mà nhìn về phía bên phải hắn, một khoảng không không người:

– Được rồi, bắt đầu đi.