Chương 633: Đối Xử Không Công Bằng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thanh kiếm này cũng chỉ dài tầm hơn một thước, là thanh kiếm ngắn, nhỏ, tay cầm đã không còn vỏ gỗ hay vải vóc gì nữa, để lộ ra màu trắng bạc.

Chuyện này lập tức thu hút ánh nhìn của người khác, tất cả mọi người đều nhìn Ngư Trường kiếm với ánh mắt tò mò, mới lạ. Đây chính là thanh kiếm nổi tiếng có lai lịch bất phàm trong lịch sử Hạ Quốc cổ đại, có khá nhiều tin đồn về nó. Nhưng thanh kiếm thực sự ở đâu thì chưa ai biết chính xác được. Thật không ngờ thanh kiếm đó lại bị Kiếm Thánh mang đi thế chấp cho Lâm Phi.

– Đây là thanh Ngư Trường kiếm ám sát Ngô Vương trong truyền thuyết sao? Nhìn qua thì chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là một thanh đoản kiếm thôi mà nhỉ?

Khương Tiểu Bạch buồn bực nói.

Ta Doanh Doanh lại tỏ ra vô cùng thích thú:

– Thanh kiếm này đẹp quá, bên trên có hoa văn, toàn bộ đường cong của thanh kiếm, mỗi chi tiết nhỏ cũng đều đẹp đến mê hồn. Bản lĩnh đúc kiếm của đại sư Dã Tư thời cổ đại đúng là tuyệt vời.

Tuy cô không nhìn ra được thanh Ngư Trường kiếm này có điểm nào mạnh nhưng cô rất thích kiểu tạo hình như vậy. Trong lòng cô đang nghĩ nếu như Lâm Phi mà không mang trả lại Kiểm Phả Thiên có phải tốt không cơ chứ, như thế cô có thể lấy nó làm bội kiếm của mình.

Đúng lúc đó Lâm Phi đeo giày phản trọng lực đang từ trên không trung đáp xuống. Vừa rồi hắn đi tiếp ứng cho máy bay, nhận tiện đem tiền và kiếm thả xuống.

– Kiếm Phá Thiên, tôi đã đồng ý trả ông hai triệu đô la và Ngư trường Kiếm, toàn bộ đã giao cho ông rồi đấy. Ông cứ kiểm tra lại đi.

Lâm Phi nói.

Thực ra ánh mắt của Kiếm Phá Thiên đã sớm chuyển sang phía chiếc rương sắt kia rồi. Lão chạy tới cạnh chiếc rương, chẳng cần biết mật khẩu của nó là bao nhiêu giơ tay chém thẳng một kiếm xuống cắt đứt nắp rương.

Vừa mở ra toàn bộ số tiền đã được xếp gọn gàng thành từng tập một bên trong, giống y như một cái ngân hàng nhỏ vậy.

Kiếm Phá Thiên vui mừng nhảy múa, phát ra những tiếng cười kỳ quái. Nhưng đến khi ý thức được ánh mắt mọi người đang nhìn mình hơi kỳ quặc lão mới thấy mình có chút thất thố.

Thế là đồng chí Lý Nhị Cẩu lập tức quay trở lại vẻ mặt lãnh đạm khẽ hắng giọng, tay vung lên cầm thanh Ngư Trường kiếm kia ném “vèo” xuống dưới đất, nhẹ nhàng như quẳng sợi lông hồng xuống chứ không phải là quẳng thanh cổ kiếm ngàn năm.

Sau đó lão tiếp tục quay lại tư thái cao nhân thế ngoại nói:

– Kiểm tra thì không cần, bổn vương sợ ngươi áy náy nên mới nhận những thứ tiền tài ngoài thân như thế. Nếu không có việc gì nữa thì các người có thể đi được rồi, nếu không lại làm phiền bổn vương bế quan luyện kiếm.

Ai mà tin được mấy lời vớ vẩn này của lão chứ. Có khi lão đang muốn nhanh nhanh chóng chóng lấy tiền ra nước ngoài đánh bạc. Nhưng mà dù sao thì cũng chẳng ai vạch trần lão cả.

Lúc này Lý Uy Nhiên từ trong phòng chạy ra nói với Kiếm Phá Thiên:

– Sư phụ, sau này con ở cùng chị, chỗ chị con có chị Phương nấu ăn ngon lắm, con không quay lại đây đâu.

– Hả?

Kiếm Phá Thiên hơi mất bình tĩnh:

– Cái đồ đệ tử bất tài nhà ngươi! Bị mấy miếng ăn mua chuộc thế hả? Thế này thì còn ra thể thống gì nữa! Con mà bảo con là đệ tử của Kiếm Phả Thiên thì chẳng phải là sẽ làm ta mất mặt hay sao?

Lý Ủy Nhiên vội vàng ghé tai sư phụ thì thầm:

– Chú ấy có nhiều tiền lắm, sau này con có thể xin tiền chú sau đó mang cho người đi đánh bạc mà!

Tuy là thì thầm nhưng mọi người ở đây đều nghe được. Lâm Phi đúng là dở khóc dở cười. Cô bé này cũng tự nhiên quá rồi đấy, coi hắn cứ như cha cô vậy. Lại còn phải mang tiền đi cho cô ta tiêu nữa chứ.

Kiếm Phá Thiên nghe xong hai con ngươi đảo một vòng, lời nói cũng lập tức xoay một trăm tám mươi độ.

– Khụ khụ. . . Mà thôi, đã gọi là đàn ông tốt. . . À nhầm, con gái ngoan thì phải đi ra bên ngoài, chí tại bốn phương! Nếu như con muốn ra ngoài như vậy vi sư cũng không ngăn cản con nữa, con cứ cần thận một chút là được!

– Vâng! Sư phụ. Đồ nhi sẽ luôn nhớ người!

Lý Úy Nhiên ôm chầm lấy Kiếm Phá Thiên nhưng vẻ mặt lại đang cười hì hì sung sướng chứ chẳng có chút thương cảm khi chia ly nào cả.

Đúng lúc đó Thiên Diện cũng vừa thay xong quần áo của Lý Ủy Nhiên bước ra ngoài.

Do dáng người khác nhau nên quần áo của Lý Úy Nhiên hơi ngắn khiến cô mặc lên thấy hơi ngại ngùng.

Nhưng những bước chân nhẹ nhàng kia vừa bước ra đến cửa, ánh mắt tự nhiên nhìn quanh một chút thôi cũng giống như tiên tử giáng trần, dung nhan tuyệt thế trần gian thế tục hiếm gặp kia khiến cho tất cả mọi người chẳng còn để ý đến bộ quần áo không vừa người kia nữa.

Tuy rằng lúc trước mọi người cũng được nhìn thấy dung nhan thực sự của Thiên Diện nhưng lúc đó cô đang bị trọng thương, trên khuôn mặt không còn chút xuân sắc nào nữa. Hơn nữa lúc đó mọi người cũng đều đang lo lắng sốt ruột nên chẳng có tâm trạng nào để thưởng thức vẻ đẹp của cô nữa.

Lúc này đây khi Thiên Diện đã hồi phục lại dung quang như xưa thì dường như ngay cả ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu rọi kia cũng đã bị cô lấy hết những gì rực rỡ nhất, chói lóa nhất. Cả một vùng tuyết trắng xóa dường như cũng phải nhường bước cho sự xuất hiện của cô.

Trong số những người ở đây Tô Ánh Tuyết, Tạ Doanh Doanh cũng đều là những giai nhân tuyệt sắc, mỗi người một vẻ. Nhưng tất cả những người phụ nữ đó không ai hoàn mỹ.

Nhưng từng milimet trên khuôn mặt Thiên Diện, thậm chí là cả dáng người cô đều như được tính toán theo tỉ lệ vàng của mỹ học khiến cho người ta khó mà kìm nén được sự ganh tỵ của mình.

Hơn nữa chỉ tính riêng khí chất thoát tục tách biệt hoàn toàn với trần thế kia của cô thôi cũng đã như là thần nữ giáng trần rồi.

Thấy mọi người đều ngơ ngác nhìn mình, rốt cuộc Thiên Diện cũng hiểu được tại sao Lâm Phi lại bảo mình phải sống dưới hình dáng của Liễu Cảnh Lam.

Cô không quen bị người khác để ý đến, cô thích giấu mình trong bóng tối. Tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người như vậy có hơi khó chịu.

Thế nên cô khẽ xoay người, ngay lập tức trước mặt mọi người liền xuất hiện một Liễu Cảnh Lam.

Mọi người như trút được gánh nặng trong lòng. Thực sự là nếu cứ nhìn mãi một người phụ nữ không nên xuất hiện trên thế gian như thế, tuy là trong lòng phấn khích rạo rực nhưng dẫu sao vẫn có chút áp lực tâm lý, nói chuyện với cô rất dễ thất thần.

– Thảo nào Tiểu Phi lại quan tâm đến cô em Thiên Diện như vậy, cả đêm đều đợi trong phòng chăm sóc. Vẻ đẹp như vậy khiến ngay cả phụ nữ chúng tôi nhìn thấy cũng muốn yêu rồi. Nhưng em Thiên Diện nếu đã không phải con người bình thường thì xét cho cùng những người bình thường sinh ra làm sao có thể hoàn mỹ như vậy, phải không Tiểu Phi Phi?

Tạ Doanh Doanh cười khanh khách, đưa tay chọc chọc eo Lâm Phi.

Lâm Phi vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

– Tôi là kẻ nông cạn thấy ai xinh đẹp cũng thích như thế à?

Hắn nói xong chẳng ai thèm đáp lời, ai cũng dùng ánh mắt “anh đúng là thế còn gì” nhìn hắn khiến mặt hắn đỏ nhừ nhưng mà cũng chẳng hơi đâu cãi nhau với họ.

Thiên Diện thì chẳng cần quan tâm xem Lâm Phi thích mình thế nào. Cô chỉ cần biết rằng cô thích được ở bên cạnh Lâm Phi, như vậy là đủ rồi. Cô đứng nhìn Lâm Phi, ánh mắt dịu dàng, thần sắc nhàn nhạt.

Tô Ánh Tuyết đứng bên cạnh nhìn Lâm Phi rồi lại quay sang nhìn Thiên Diện lúc này. Toàn bộ ánh mắt đều dồn lên người Lâm Phi, ánh mắt có phức tạp.

Chẳng bao lâu sau mọi người đều ngồi lên máy bay vận tải mà Lâm Phi gọi đến. Tuy rằng ngồi không được thoải mái lắm nhưng mọi người cũng chẳng phải là những kẻ mỏng manh yếu ớt nên cũng không cần phải cầu kỳ quá. Trên đường quay về Lâm An tất cả mọi người đều tò mò không biết bước tiếp theo Lâm Phi muốn làm gì.

– Đao ca, bây giờ chúng ta chỉ cần quay về Lâm An thôi à? Có nên đi cứu Hứa Vi tiểu thư không?

Khương Tiểu Bạch chạy lên trước hỏi.

Nhắc tới chuyện của Hứa Vi sắc mặt Lâm Phi cũng trở nên nghiêm túc hơn:

– Cứu Hứa Vi tất nhiên là chuyện quan trọng nhưng lần này Luyện Ngục Quân Đoàn đã biết được thực lực của chúng ta, bọn chúng nhất định sẽ canh phòng nghiêm ngặt. Chúng ta không thể vội vàng được. Trước hết phải tìm được hành tung của bọn chúng thì mới có thể thực hiện được kế hoạch tiếp theo.

– Hay là dùng em làm mồi nhử để theo chân bọn chúng đi đổi lấy Hứa Vĩ. Em có cảm giác là sắp tới mình có thể đột phá được cảnh giới Quy Nguyên. Đến lúc đó khả năng tự bảo vệ của em sẽ mạnh hơn Vi Vi rất nhiều.

Tô Ánh Tuyết lên tiếng.

– Đừng có dại dột như thế. Cho dù em có đạt đến cảnh giới Quy Nguyên thì trước mặt vương giả em chẳng là gì cả. Mộ Tử Mặc không phải kẻ ngu, lão ta có phải cha em hay không là một chuyện nhưng lão ta tuyệt đối sẽ không chịu thiệt đâu. Hơn nữa anh cũng không thể để em rơi vào tay bọn chúng nữa.

Lâm Phi trịnh trọng nói.

Tô Ánh Tuyết hỏi vặn:

– Như thế này có công bằng không?

– Là sao?

Lâm Phi cảm thấy buồn bực.

– Lúc trước anh để Thiên Diện thay thế em đột nhập vào căn cứ của quân đoàn Luyện Ngục, để cô ấy mạo hiểm thập tử nhất sinh tiêu diệt một căn cứ của bọn chúng. Bây giờ thực lực của em so với Thiên Diện chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn, vậy mà anh lại không tin tưởng em. Vì anh cảm thấy em vô dụng, không có đầu óc bằng Thiên Diện à?

Tô Ánh Tuyết hỏi.

Lâm Phi thở dài, cau mày nói:

– Ánh Tuyết, em nghĩ đi đâu thế. Chuyện này không giống nhau.

– Thì không giống nhau, bởi vì tiểu thư Thiên Diện hồng nhan tri kỷ của anh luôn khiến anh yên tâm. Còn đại tiểu thư xấu tính như em đây từ trước đến nay đều như con rệp kí sinh để anh phải bảo vệ. Cho dù em có cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn thì anh cũng không tin em.

Tô Ánh Tuyết lạnh lùng quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài, ngực cô phập phồng, rõ ràng là đang tức giận.

Lâm Phi bực bội:

– Chẳng lẽ em còn không hiểu sao. Anh đã mất bao nhiêu công sức để cứu em từ tay bọn chúng, anh sẽ không bỏ em đâu. Thế nên anh xin em đấy, những lúc thế này em có thể bớt ngang ngạnh đi một chút có được không? Anh có kế hoạch của anh!

Tô Ánh Tuyết cười lạnh lùng. Cô thấy khinh bỉ, cũng chẳng thèm nói gì với người đàn ông này nữa.

Lâm Phi có chút lo lắng. Người phụ nữ này lúc tức giận thì không ai nói nổi, hắn đành phải quay sang nói với Thiên Diện:

– Em vất vả một chút, sau khi về Lâm An giám sát chặt Ánh Tuyết giúp anh, đừng để cô ấy làm chuyện điên rồ.

– Ừm, em biết rồi.

Thiên Diện thấy chuyện này chẳng có gì khó khăn. Dù sao thì cũng phải hai tháng nữa mới khai giảng.

Tô Ánh Tuyết quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Phi:

– Không đi thì không đi! Thế mà anh. . . anh lại muốn giám sát em! Anh không phải người giám hộ của em, anh dựa vào đâu mà làm thế?

– Anh vẫn chưa quên là bản lĩnh nói dối và diễn kịch của em chẳng thua kém gì Thiên Diện.

Lâm Phi đi đến trước mặt cô, chăm chú nhìn đôi mắt long lanh của cô, nghiêm mặt nói:

– Tuy anh không biết tại sao em lại nổi nóng bực dọc với anh nhưng mà nếu như em cứ cho rằng anh muốn giám sát em thì tùy em. Anh đã nói rồi, cho dù em không thể chấp nhận anh thì anh cũng sẽ mãi mãi bảo vệ em, anh không cho phép em đem sự an nguy của mình ra để mạo hiểm! Em hỏi anh dựa vào cái gì à? Chẳng dựa vào cái gì cả, anh thích thế đấy!

– Anh. . . Anh đúng là đồ hoang tưởng! Đồ điên.

– Đúng, anh thế đấy.

Lâm Phi cũng chẳng thèm nhường bước.

Tô Ánh Tuyết cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, cô thực sự rất muốn cắn cho hắn một cái. Cô tức đến mức muốn nổ tung người rồi.