Chương 495: Năm Bổn Mạng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đôi thầy trò này còn có một đoạn chuyện cũ ấm áp, sau khi hai người vừa mới kết bạn, có lần Lâm Phi tặng Ô Lỗ Lỗ chiếc gối nhung thiên nga trắng của Hoàng gia Anh, người lùn này đã vui vẻ nhắc đến. . .

Khi Ô Lỗ Lỗ còn nhỏ, vì có kết quả kiểm tra cho thấy cả đời này sẽ không cao lên được, bị chứng thấp bé, cho nên rất tự ti thường bị trẻ con xung quanh bắt nạt, cộng thêm Ô Lỗ Lỗ là mồ côi trong cô nhi viện, nên càng bị ghét bỏ.

Từ nhỏ, Ô Lỗ Lỗ đã cảm thấy thế giới này không tốt đối với lão, vì vậy đã lựa chọn trốn tránh, một mình trong góc tối tăm, không thích giao tiếp với người khác, cũng không muốn người khác nhìn thấy mình.

Tính cách không thích lộ diện của lão, cũng được nuôi dưỡng từ thuở bé.

Cho đến một ngày, một lão già đột nhiên tìm thấy lão đang trốn trong một góc của công viên nhỏ, đã nói với lão thực ra lão có một điểm lợi hại hơn những đứa trẻ khác, có thiên tư rất mạnh, cuộc đời của Ô Lỗ Lỗ đã chuyển hướng. . .

Tự Nhiên Chi Vương đã khai thác được tinh thần lực mạnh mẽ bẩm sinh của Ô Lỗ Lỗ, sau khi Ô Lỗ Lỗ học được, đã nắm được thuật thôi miên không ai sánh được.

Lúc xuất sư, Tự Nhiên Chi Vương còn đích thân làm cho lão một áo choàng tàng hình ma pháp, để tiện cho chàng đệ tử hay xấu hổ này của ông có thể đi dạo khắp nơi mà không cần làm cho mọi người đều ngủ say.

Nếu không phải chiếc áo choàng tàng hình này thật sự lợi hại, chưa chắc Lâm Phi đã tin vào những lời Ô Lỗ Lỗ nói.

Tinh thần lực của lão dường như từ vương giả trở xuống, không ai có thể địch lại, người có thể thoát khỏi sự thôi miên của lão rất hiếm có, trừ Lâm Phi tu luyện công pháp kỳ quái, não có chỗ đặc biệt khác người, cũng chỉ có số ít những người có tinh thần lực cực mạnh mới có thể làm được.

Tuy nhiên, thuật thôi miên cường đại cũng đem đến cho Ô Lỗ Lỗ một “tác dụng phụ” lão không ngủ theo ngày đêm, giấc ngủ của lão kéo dài một năm tròn, sau đó lại tỉnh dậy một năm tròn!

Kết quả là, tìm một chỗ an toàn, yên tĩnh để ngủ, trở thành chuyện đau đầu của Ô Lỗ Lỗ lúc tỉnh.

Hai người tán gẫu vài việc, cố ý bước đi thật chậm, Ô Lỗ Lỗ hỏi thăm Lâm Phi năm qua trên thế giới có chuyện gì đáng phải biết, trong lúc không để ý, trời đã gần trưa rồi.

Ô Lỗ Lỗ chép chép miệng:

-Scarpe, vợ cậu nấu điểm tâm ngon thật, tối qua tôi lén ăn một tí bánh tart trứng, trái cây tươi và mùi hương đặc trưng của trứng phối hợp rất tuyệt vời.

– Vợ của tôi?

Lâm Phi sửng sờ:

– Tôi chưa kết hôn, vợ đâu ra?

Ô Lỗ Lỗ “ồ” một tiếng, nháy mắt mấy cái hỏi:

– Hóa ra cô gái đó không phải vợ của cậu sao? Tôi thấy cô ấy quét dọn, nấu nướng, còn làm điểm tâm, bận rộn như thế, còn mát xa chân cho trưởng bối, cứ tưởng rằng cậu đã cưới được vợ hiền chứ.

Lâm Phi lập tức nghĩ ra, người lão nhắc đến là Phương Nhã Nhu!

Vì bản thân không yên tâm để cho Phương Nhã Nhu sống một mình trong thời gian này, nên đã để cô ấy đến sống ở sơn trang Thiên Lan, không ngờ Phương Nhã Nhu lại làm nhiều việc nội trợ đến thế?

Dù bản thân chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe Ô Lỗ Lỗ nói, từng hình ảnh hiện lên trong đầu, Phương Nhã Nhu còn mát xa đôi chân từng bị thương của Lâm Đại Nguyên, quét dọn trong ngoài nhà, giặt đồ, nấu cơm. . . khiến lòng hắn chợt thấy ấm áp.

Mặc dù, Phương Nhã Nhu vốn là bác sĩ nhưng khiến cô đường đường là một đại tiểu thư lại phải yên lặng trả giá ở đó, cũng đủ thấy được sự dịu dàng hiền lương của cô gái này.

Dù hai người chưa kết hôn, thậm chí không có hôn ước nhưng cô đã cố gắng làm tất cả mọi chuyện, hơn nữa còn trong tình huống không có mình ở bên.

Có chuyện, không cần phải tận mắt nhìn thấy, nghe từ miệng người khác, ngược lại càng động lòng người. . .

Một cỗ kích động muốn lập tức nhìn thấy cô, điên cuồng dâng lên trong lòng Lâm Phi, hắn không nói gì, chạy như điên từ trên núi xuống như một cơn gió.

Ô Lỗ Lỗ gãi đầu, vẻ mặt phiền muộn:

– Haizz. . . vẫn vậy, đúng là không có chút lễ phép, một câu tạm biệt cũng chẳng nói.

Trong khu nhà cao cấp, mùi thức ăn thơm lừng tỏa ra.

Trong nhà bếp, Phương Nhã Nhu đeo tạp dề, mái tóc đen, gương mặt đỏ hồng, vì bận rộn nên chóp mũi rịn chút mồ hôi, cô nàng đang nêm nếm gia vị rất thành thục, một tay cầm xẻng xào rau.

– Cho thêm chút bột nêm nữa là được rồi, dì Vân, muối với bột ngọt không tốt cho sức khỏe đâu, đặc biệt là cơ thể bác trai dễ bị thiếu canxi, phải cố gắng dùng ít muối một chút, dùng chút nước tương thực ra mùi vị cũng rất được đấy ạ.

Vừa làm, Phương Nhã Nhu vẫn không quên thảo luận với Hứa Vân đang đứng cạnh về việc làm thế nào để khỏe mạnh.

– Được rồi, để dì lấy cho con cái dĩa lớn một chút.

Hứa Vân đứng cạnh giúp đỡ, lúc đầu còn hơi kinh ngạc, đến giờ thì chẳng cảm thấy có gì kỳ lạ nữa, vốn nghĩ rằng đại tiểu thư nhà giàu có lẽ chỉ há miệng chờ cơm bưng nước rót, áo đưa đến tay, kết quả biểu hiện của Phương Nhã Nhu, thực sự giống một bà chủ gia đình toàn năng, khiến trong lòng bà vô cùng thán phục.

– Haizz, không ngờ Phương tiểu thư con làm nội trợ còn giỏi hơn Vi Vi nhà dì, làm bác sĩ thì khéo tay, nấu nướng cũng rất ngon, sau này Lâm Phi cưới con, đúng là có phúc.

Trong lòng Hứa Vân tiếc cho con gái mình, so với Phương Nhã Nhu, Hứa Vi đúng là có chỗ hơi kém.

Khuôn mặt Phương Nhã Nhu vừa thẹn vừa mừng, cũng không che giấu:

– Ai biết anh ấy nghĩ thế nào. . . Hơn nữa đây cũng đâu phải việc gì lớn, con sống một mình quen rồi, thượng vàng hạ cám gì cũng biết chút đỉnh thôi, hai ngày này Lâm Phi lại không muốn con đi làm, con thì chẳng thể ngồi không được.

Trong phòng khách, ngồi xem ti vi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, hỏi con gái Lâm Dao ngồi bên cạnh:

– Dao Dao, sao anh con vẫn chưa về? Không phải sáng nay đã về đến nơi sao?

Lâm Dao ôm gối đầu, vẻ mặt khó hiểu:

– Con không biết, anh cũng thật là, nhanh về nhà một chút, anh chưa về con cũng không thể đến công ty, cô Tất hối con hai hôm nay rồi đấy. . .

Trong lúc hai cha con cô đang bực bội, cửa mở ra, một hình dáng “xoẹt” một cái đi xuyên qua phòng khách, chạy thẳng vào bếp, dọa cho hai cha con cô suýt chút nữa hét to.

Phương Nhã Nhu ở trong bếp chuẩn bị bày đồ ăn đã xào xong ra dĩa, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một cơn gió thổi tới, hai cánh tay lập tức ôm lấy vòng eo cô.

Một hơi thở đàn ông quen thuộc từ phía sau truyền đến, một cơ thể cường tráng dán chặt sau lưng cô.

Phương Nhã Nhu nhanh chóng ý thức được ai đã về, trái tim thấp thỏm được thả xuống, không khỏi cười dịu dàng nói:

– Thật là, về thì về, anh ôm em như vậy, sao em nấu ăn được.

– Cảm ơn. . .

Lâm Phi nghẹn ngào một lát, chỉ thốt lên được hai chữ đơn giản như vậy.

Cơ thể mềm mại của Phương Nhã Nhu run lên, trong mắt làn thu thủy lưu chuyển, một tia rung động dấy lên, một cảm giác thỏa mãn ngọt ngào.

Hứa Vân đứng sau thấy cảnh này, vốn kinh ngạc, sau đó nhanh chóng mỉm cười bước ra khỏi nhà bếp, không quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

Lâm Phi đặt cằm cạnh chiếc cổ trắng ngần của Phương Nhã Nhu, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, ánh mắt có chút mê ly và bình yên.

– Nhã Nhu, em có biết không, cuối cùng em đã cho anh cảm nhận được, thế nào là cuộc sống gia đình anh thật sự thích. . .

– Thế nào chứ?

Phương Nhã Nhu xấu hổ hỏi.

– Là cho dù bên ngoài có kẻ thù như thế nào, khó khăn ra sao, nguy hiểm kiểu gì. . . Khi anh về đến ngoài cửa, có thể ngửi thấy mùi hương của thức ăn, khi vào nhà có thể nhìn thấy người nhà ngồi trên sofa xem tivi, bước vào phòng bếp, có thể thấy người đang nấu ăn, đợi anh về nhà. . . Khi anh ôm một người, bên ngoài dù mọi việc rối bời, nhưng vẫn cảm thấy không quan trọng nữa rồi, giống như đã có được cả thế giới vậy. . .

Lâm Phi nói liên miên, quanh quẩn bên tai cô.

Phương Nhã Nhu cảm thấy trong lòng tê dại, như có dòng điện chạy qua người, cảm giác khiến cả người sắp tan ra.

Cô xoay người lại, nhìn sâu vào khuôn mặt Lâm Phi một lát.

– Nói vậy, em đã chinh phục được Scarpe tài giỏi rồi? Thực ra, em sớm biết, anh thích người con gái như thế nào, có phải em thông minh lắm không? Đã diễn vai mà anh thích?

Phương Nhã Nhu dí dỏm trừng mắt.

Lâm Phi buồn cười:

– Hóa ra là em chỉ diễn thôi à, haizz. . . vai diễn này quá cao minh.

– Đó là. . . mẹ em nói với em, phụ nữ trông phải ngốc nghếch, như vậy đàn ông các anh mới buông lỏng cảnh giác, dễ dàng bị công hãm, anh nhìn lại đi, sau này anh sẽ không thể rời xa em được đâu.

Phương Nhã Nhu đắc ý cười nói.

Lâm Phi giả bộ cảm thấy có lý, nhíu mày gật đầu:

– Nói cũng đúng. . . nhưng mà, Phương Nhã Nhu tiểu thư thông minh, em có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ không?

– Hả? Cái gì kỳ. . .

Phương Nhã Nhu nói được nửa câu, chợt ngây người ra một lúc, rồi nhanh chóng quay người lại, lập tức hét lên:

– Á, đồ ăn cháy rồi!

Nhìn thấy cô nàng chân tay luống cuống đảo đảo đồ ăn bị cháy, Lâm Phi đứng sau cười ha ha:

– Nói em ngốc! Em không tin! Còn diễn trò à, diễn hỏng mất rồi kìa!

Vẻ mặt Phương Nhã Nhu oan ức, gắt giọng:

– Lúc nãy em còn nhớ mà! Tại anh đó! Làm em quên mất đang nấu ăn!

Tiếng cười đùa trong bếp đã kinh động những người bên ngoài.

Cha con Lâm Đại Nguyên và Hứa Vân đều không biết nói gì, hai người ồn ào quá.

– Lâm Phi, con đừng bắt nạt Nhã Nhu, con bé tính tình thật thà, con chọc nó, nó sắp khóc rồi đấy.

Lâm Đại Nguyên bênh vực Phương Nhã Nhu.

Ai ngờ lời này lọt vào tai Phương Nhã Nhu, mới thật sự muốn khóc, hóa ra trong mắt Lâm Đại Nguyên, mình đúng là cô bé “ngốc” .

Cô thật sự cố ý giả ngốc một chút, cái này là do mẹ Lưu Oánh Oánh dạy cô, cũng không biết từ khi nào, chỉ số thông minh của mình thật sự bị giảm xuống, đúng là bực bội quá đi mất!