Chương 494: Tên Này Thẳng Thắn Quá

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Toàn thân người sói Mirza Jef run lên một cái trong cơn mơ, hai mắt đột nhiên mở ra, con ngươi màu xanh lục không chút ý thức, lộ ra vẻ vô thần.

Ô Lỗ Lỗ nằm trên quả cầu thủy tinh, quay đầu lại nói với Lâm Phi:

– Được rồi, cậu có thể bắt đầu hỏi hắn.

Lâm Phi gật đầu, suy nghĩ không biết tên này có biết tiếng Anh không, theo trí nhớ thì tên này là người Nga, thế nên hắn liền dùng tiếng Nga để hỏi:

– Anh là Mirza Jef?

– Đúng. . .

Mirza Jef thật thà trả lời.

Lâm Phi lại hỏi:

– Ba mươi lăm năm trước, vì sao anh chưa chết, sao lại gia nhập Quân đoàn Luyện ngục?

– Trận chiến ba mươi lăm năm trước. . . tôi giả chết. . . đó là một kế hoạch đã được dự định trước là thống soái của quân đoàn Luyện Ngục đã đến tìm tôi. . . hắn có thể dùng một loại vật chất giúp tôi trì hoãn tuổi già, chỉ cần nghe lệnh hắn, có thể tiếp tục có được loại vật chất này. . . nếu tôi từ chối, hắn sẽ giết tôi. . .

Trong lòng Lâm Phi nghiêm nghị, quả nhiên những người chết” của quân đoàn Luyện Ngục sở dĩ không già đi là vì có tác dụng của ngoại lực, đúng là không biết thứ tà môn gì có thể giúp họ duy trì được sức sống.

Hơn nữa thống soái Luyện Ngục này có thể khiến những thần tướng trong “bảng Chiến Thần” e sợ như vậy, có thể thấy thực lực tuyệt đối có thể áp chế được những người này.

– Thân phận thực sự của thống soái Luyện Ngục là gì? Còn nữa, mục đích của quân đoàn Luyện Ngục là gì? Vì sao phải tìm kiếm những món vũ khí kia?

Lâm Phi tranh thủ hỏi.

Đang lúc Mirza Jef định mở miệng, gã đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.

– Á. . .

Toàn thân Mirza Jef, hai mắt trợn tròn, tia máu nổi lên, trong huyết quản khắp cả người, chảy ra máu đen đặc!

Đầu và cơ thể của gã cũng bắt đầu xảy ra biến hóa, từ hình người dần dần khôi phục thành một người sói to lớn, lông lá rậm rạp, mặt màu dữ tợn!

– Ô Lỗ Lỗ! Xảy ra chuyện gì vậy? ?

Lâm Phi vội vàng lui ra hai bước, hỏi.

Ô Lỗ Lỗ khó hiểu lắc đầu:

– Không. . . không rõ, hắn đã không còn ý thức tự chủ, có lẽ có ai đó đã âm thầm động tay động chân với hắn!

– Hiện tại hắn thế nào rồi!

Ô Lỗ Lỗ lại thử dụng tinh thần lực khống chế đại não một lần nữa, nhưng lại nếm mùi thất bại, một lúc sau lại thất thanh nói:

– Hắn chết rồi! Đầu óc không còn bất kỳ phản ứng nào nữa!

– Cái gì!

Lâm Phi ngạc nhiên, trong nháy mắt sao có thể chết được?

Lúc này, mũ giáp, kính bảo hộ bị ném ở bên cạnh, đột nhiên lóe lên một đạo hồng quang, trong tai nghe của mũ giáp, đột nhiên truyền ra một giọng nữ.

– Hi hi. . . Scarpe, anh cũng có bản lĩnh thật đấy, hóa ra “thần tượng ngủ mơ” đứng thứ tám trong “bảng Chiến Thần” Ô Lỗ Lỗ là bạn của anh, chẳng trách Valefor căn bản không có cơ hội xuất thủ đã mất liên lạc, dĩ nhiên là bị thôi miên. Thần tượng duy nhất trong “bảng Chiến Thần” mà hiếm ai biết được tướng mạo, ở nơi nào có lão xuất hiện, sẽ xuất hiện một tập thể trong phạm vi lớn bị thôi miên, nếu chỉ bàn về Tinh thần lực, có thể địch nổi Thần tướng của tứ đại vương giả, quả nhiên danh bất hư truyền. . . Xem ra, chỉ vì không có ghi chép chiến đấu gì đã biến cao thủ thôi miên như vậy xếp hàng thứ tám, quả là có chút oan ức.

Giọng nói này, đúng là Hoa Lộng Ảnh! Lâm Phi ảo não vỗ đầu, quên mất chuyện xử lý cái mũ giáp này, hệ thống ngữ âm được quân đoàn Luyện Ngục khống chế từ xa trong mũ giáp đã nghe trộm được đoạn đối thoại nàу.

Thật đúng lúc, vừa đến thời khắc mấu chốt, suýt chút nữa là hỏi ra vấn đề mang tính then chốt, lại bị bọn chúng cắt đứt!

– Chuyện cô không biết còn nhiều lắm, sớm muộn tôi cũng sẽ điều tra rõ, rốt cuộc các người muốn làm gì.

Lâm Phi cầm mũ giáp lên, một đấm phá hư nó.

Cũng may vừa nãy mũ giáp xoay sang hướng khác, đối phương có lẽ không thể nhìn thấy hai người, vậy có nghĩa bộ dạng của Ô Lỗ Lỗ vẫn chưa bị lộ, coi như cũng có chút an ủi.

– Scarpe, làm sao bây giờ?

Ô Lỗ Lỗ hỏi.

Nhìn thi thể của người sói đã chết, Lâm Phi nhíu mày suy nghĩ một lúc:

– Người này đột nhiên chết đi, có lẽ cơ thể của hắn vốn đã bị người ta động tay động chân rồi. Tôi nghi là, cái vật chất có thể duy trì sinh mệnh mà thống soái Luyện Ngục đưa cho bọn chúng, chẳng phải thứ tốt đẹp gì, hơn đa phần là loại vật chất đó trong thì có vẻ khiến bọn họ có thể duy trì mãi tuổi thanh xuân, nhưng trên thực tế lại trở thành vật hy sinh. Tôi muốn phẫu thuật để tiến hành nghiên cứu, Ô Lỗ Lỗ mấy hôm nay ông cứ ở trong nhà tôi, giúp tôi bảo vệ người nhà tôi. Dù sao ông cũng mới ngủ dậy, còn một năm tỉnh táo nữa, trước khi ông nghĩ ra đi đâu chơi, cứ chơi ở đây, có được không?

– Được, được, nhưng cậu phải nói cho người nhà biết, đừng ngạc nhiên vì đồ ăn và đồ dùng trong nhà bị người khác sử dụng, tôi không muốn mỗi lần muốn ăn gì, phải đợi họ ngủ hết.

Ô Lỗ Lỗ cười ngây ngô.

Lâm Phi mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ không vấn đề gì.

Kể ra, hắn với Ô Lỗ Lỗ cũng quen nhau được vài năm, tuy nhiên vì não hắn khác với người thường, thuật thôi miên của Ô Lỗ Lỗ không hiệu quả đối với hắn, khiến Lâm Phi trở thành một số ít người trên thế giới có thể tỉnh táo nói chuyện với Ô Lỗ Lỗ.

Muốn kết bạn với Ô Lỗ Lỗ, điều kiện chủ yếu là không bị lão thôi miên, mới có cơ hội tiếp xúc với lão, vì Ô Lỗ Lỗ chưa bao giờ qua lại với người lạ, chỗ nào có lão xuất hiện đều khiến mọi người rơi vào giấc ngủ.

Điều khiến hắn thấy ngạc nhiên, đó là danh hiệu “Thần tướng mơ ngủ” , trên thực tế với cá tính của Ô Lỗ Lỗ và những gì sư phụ đã chỉ dạy hắn, dường như chưa bao giờ chiến đấu là một trong số ít người theo chủ nghĩa hòa bình trong thế giới ngầm.

Tuy nhiên, cũng vì nguyên nhân này, gần như không có ai đến tìm Ô Lỗ Lỗ gây phiền phức, e là có kẻ thực sự không tự lượng sức mình, thực ra cũng không thể tìm được Ô Lỗ Lỗ, tìm được rồi lão cũng ngủ rồi.

Nhớ lại lần đầu tiên Lâm Phi gặp Ô Lỗ Lỗ là trong một Hội triển lãm vũ khí truyền kỳ của thế giới ngầm, Ô Lỗ Lỗ muốn đến xem bảo bối, định thôi miên tất cả những người có mặt, để một mình từ từ đi dạo.

Nhưng sau khi khiến tất cả mọi người ngủ say, thấy Lâm Phi vẫn chưa bị thôi miên, thật sự sợ hãi, lão đã nắm chặt lấy áo của Lâm Phi, sống chết làm loạn, thậm chí còn gào khóc, giống như một đứa trẻ.

Khi đó Lâm Phi mới biết, sở trường của Ô Lỗ Lỗ chỉ là thuật thôi miên và tinh thần lực hơn người, một khi hai thứ này mất hiệu quả, lão chỉ là một người lùn dễ thương mà thôi, căn bản không có lực sát thương.

Cho nên nói, cho lão xếp thứ tám trong “bảng Chiến Thần” hình như hơi thấp một chút, nhưng nếu xếp quá cao, thật ra cũng không được bởi vì lão là một tồn tại đặc biệt.

Lâm Phi để thi thể lại trong sơn động, vì đưa về nhà thì dọa người quá, dù sao hắn cũng có thể đưa dụng cụ giải phẫu đến đây tiến hành công việc.

Trên đường hai người thong thả trở về sơn trang Thiên Lan, Ô Lỗ Lỗ nằm trên quả cầu thủy tinh chậm rãi bay đi, đột nhiên cảm thán nói:

– Nếu sư phụ của tôi đồng ý giúp cậu thì tốt quá, hơn hai mươi năm rồi tôi chưa từng gặp sư phụ. . . nhớ sư phụ quá đi mất.

Lâm Phi vừa nghe đến “sự phụ” của người lùn này, thần kinh lập tức căng lên, nếu không phải Ô Lỗ Lỗ tự nhắc đến, hắn không dám nhắc đến vấn đề này.

Không vì điều gì khác, chỉ vì sư phụ của Ô Lỗ Lỗ không ai khác, chính là người có đại danh đỉnh đỉnh, chiếm giữ địa vị hàng đầu trong thế giới ngầm. . .

– Sư phụ của ông là Tự Nhiên Chi Vương chắc chắn là có những kiến giải độc đáo của ông ấy, nếu ông ấy thực sự cảm thấy cần phải xuất hiện, chắc chắn đã xuất hiện rồi. Ông nhìn thấy bốn đại vương giả hiện nay, có ai có tin tức? Nhưng có thể trong mắt bọn họ, quân đoàn Luyện Ngục không phải là vấn đề quá lớn.

Lâm Phi cười nói.

– Cũng đúng, trước kia sư phụ tôi thường dạy tôi một câu, đó là “làm người đầu tiên phải học được cách dựa vào chính mình” , có thể ông ấy cảm thấy, cửa ải lần này, không nên để mấy lão tiền bối bọn họ xử lý.

Trong mắt Ô Lỗ Lỗ đầy tôn trọng.

Lâm Phi âm thầm lầm bầm, làm gì có đạo lý lớn như vậy, không phải chỉ tranh thủ lười biếng không quản thêm nhiều việc thôi sao, Lâm Phi hắn nếu là thiên hạ vô địch, Đoàn trưởng và thống soái chó má gì đó sẽ phải lần lượt chết hết, vậy thì hắn cũng lười quản chuyện nhảy nhót của đám Quân đoàn Luyện ngục, chỉ muốn đứng xem diễn trò làm vui.

– Ô Lỗ Lỗ à. . .

Biểu hiện của Lâm Phi giống như một ông chú già bỉ ổi đang lừa gạt trẻ con:

– Hơn hai mươi năm ông không gặp sư phụ rồi, định khi nào thì đi tìm ông ấy vậy?

– Không được.

Lỗ Lỗ lắc đầu:

– Sư phụ không gặp tôi, chứng tỏ là chưa đến lúc, tôi phải nghe lời.

Trong lòng Lâm Phi oán than, tên này đúng là thật thà quá.

Nhưng Lâm Phi cũng sớm đoán được như vậy, kỳ thực Ô Lỗ Lỗ chịu nói cho hắn biết, sư phụ của lão là Tự Nhiên Chi Vương, cũng là nể mặt hắn lắm rồi, vì trong thế giới ngầm e là trong các sách vở đều không ghi chép bí mật này.