Chương 502: Cô Giáo Liễu Là Người Tốt

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai đôi mắt trong veo của Hứa Vi trợn to hết cỡ, mãi đến khi xác nhận đây không phải mơ, đôi mắt ấy mới ngân ngấn nước rồi vội đóng chặt lại.

Có lẽ do thân thể đã thay đổi gen nên mọi bộ phận trên cơ thể đều trở nên cực kỳ mẫn cảm. Hứa Vi to gan đưa lưỡi vào trong miệng Lâm Phi đáp lại mãnh liệt, càng ngày càng động tình.

Lâm Phi vốn chỉ muốn hôn cô gái trong ngực nhưng bị khí tức mãnh liệt của cô xâm nhập, đốm lửa nhỏ trong cơ thể hắn bỗng hóa thành cả một vực lửa hừng hực cháy.

Đã một thời gian hắn chưa thân mật với phụ nữ vì thế hắn cũng sợ. Lúc này tình cảm của hai người đã như nước chảy thành sông, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, tại bãi biển không người gió biển phần phật, họ đã không còn kiêng kỵ điều gì.

Lâm Phi dùng một tay đẩy cô xuống phiến đá trên bờ biển, từ miệng cô hôn đến trán, mũi, khuôn mặt, chiếc cổ trắng ngần rồi dần dần đến làn da trước ngực.

Đá ngầm khô tuy có hố nhưng thân thể hiện nay của Hứa Vi đã không còn sợ độ cứng và sự va chạm vào đá. Tuy nhìn qua cơ bắp của cô không to lên, thân hình không có nhiều biến đổi nhưng mật độ của cơ bắp và năng lực kháng đòn đã tốt hơn trước rất nhiều.

Vì thế khi Lâm Phi mạnh bạo, ngang ngược ép cô xuống tảng đá, gáy đập xuống phiến đá phía dưới nhưng cô cũng không hề thấy đau đớn. Chỉ có hương vị mạnh mẽ của người đàn ông nay mới khiến toàn thân cô nóng lên, như sự bài tiết điên cuồng của hormone khiến cô thở gấp, phía dưới đã có cảm giác ẩm ướt.

Vật chất S khiến cô càng thêm mẫn cảm hơn nhiều so với trước vì thế dục vọng của cô càng dễ bị kích thích như dã thú, không cần do dự, câu dẫn đã muốn là sẽ thoải mái trong ruổi trên thảo nguyên bao la.

Khi Lâm Phi không cần tốn nhiều sức đã cởi được quần áo nửa người trên của cô, cắn một cái lên đỉnh hồng non nớt kia, Hứa Vi bỗng giật mình, thân thể khẽ co rút, hai tay dùng sức nắm lấy cánh tay của Lâm Phi.

Lâm Phi thấy dưới hòn đá có chút nước chảy ra, không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Hắn thấy hai mắt cô đang ẩn hiện từng tầng sương mù, lộ ra dáng vẻ yêu kiều, mê hoặc của một người phụ nữ thì không nhịn nổi cười:

– Sao rồi, em đã muốn “ra” rồi sao?

Hứa Vi thở hổn hển. Cô cũng không biết vì sao mình lại dễ đạt đỉnh đến như vậy nhưng thân thể cô lại phản ứng như vậy.

– Xem ra. . . vật chất S cũng không tồi lắm đâu. . .

Lâm Phi cười tà tà. Đây là lần đầu tiên Lâm Phi dùng vật chất S cho nữ chân, không ngờ lại tuyệt hảo như vậy.

Hứa Vi cũng không thẹn thùng như những cô gái khác. Cô đã không giống lúc trước. Lúc này đầu óc cô nóng lên, vô cùng phấn khởi, sự xấu hổ có thể bị vứt bỏ, không thương tiếc.

Cô lại chủ động hôn Lâm Phi, tiếp tục quấn quýt lấy hắn, thậm chí còn điên cuồng tự xé váy của mình.

Lâm Phi sao có thể để một cô gái chiếm thế chủ động. Hắn xoay người tiếp tục đè cô xuống. Sau khi cởi bỏ mọi trói buộc trên người, hắn nâng đôi chân trần xinh đẹp của Hứa Vi để lên vai mình.

Mạnh bạo, cuồng long, hắn ngẩng đầu lên rồi nhấn xuống như chẻ tre, chiếm lấy vùng đất bí ẩn.

Toàn thân Hứa Vi bỗng co rút, eo và bụng giật giật nhưng lại thích ứng rất nhanh. Tuy máu chảy ra ngoài nhưng không làm cô bị tổn thương.

Thân thể hơn hai mươi năm trong sạch, cuối cùng cô cũng phó thác để đổi lấy tính mạng của mình, cho mình được sống lại cũng là người đàn ông cô yêu. . .

– Hứa Vi, từ tối nay. . . em sẽ là người phụ nữ của anh. . .

Một tay Lâm Phi chạm vào sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của cô.

– Ừm. . .

Hứa Vi nở nụ cười hài lòng. Đối với cô thề non hẹn biển, hôn nhân gia đình đã sớm không quan trọng. Chỉ cần có những lời này của người đàn ông này là đủ.

Vì cô đã mất đi nhân sinh của một cô gái, cô không xứng có một cuộc sống và một thứ tình cảm bình thường. Chỉ cần có người yêu cô, cho cô dựa vào, cho dù cô có biến thành quái vật trong mắt người khác nhưng ít nhất cô còn có một bến cảng để neo vào.

Đại hội thể dục thể thao trường tiểu học Thanh Sơn đã đi đến ngày cuối cùng. Những đứa trẻ ở lớp của Thiên Diện không biết có phải vì muốn được cô giáo khen hay không mà đứa nào đứa nấy đều dốc hết sức thi đấu. Trong các trận đấu đều giành được không ít thứ hạng cao.

Tuy ba ngày nay với nhiệm vụ của một giáo viên chủ nhiệm Thiên Diện đều phải tới trường nhưng cô lại không có hứng thú với mấy đứa trẻ này. Đa số thời gian cô đều ngồi trên khán đài ngẩn người im lặng.

Lúc này đại hội thể dục thể thao đang có cuộc cạnh tranh giữa các học sinh và cuộc đấu giữa các giáo viên. Đặc biệt là lúc Thiên Diện lạnh lùng ngồi đó một thầy giáo khẽ liếc trộm về phía cô khiến nhiều cô giáo thấy khó chịu.

Đặc biệt là đối tượng thầm mến của các cô giáo trong trường, thầy giáo Trầm Á Đông cũng không ngừng xum xoe quanh Thiên Diện, hết đưa đồ ăn lại đưa đồ uống thậm chí còn cầm ô tới che nắng cho cô.

Tuy từ đầu tới cuối Thiên Diện đều không chấp nhận tâm ý của thầy giáo kia thậm chí còn tỏ rõ ánh mắt khó chịu nhưng Trầm Á Đông vẫn mặt dày bám theo.

Lần trước sau khi bị Thiên Diện lạnh lùng từ chối thầy giáo này vẫn không từ bỏ vì anh ta cảm thấy có lẽ Thiên Diện đang thử thách tấm chân tình của mình. Một người đẹp như vậy làm sao có thể dễ dàng để người khác theo đuổi chứ?

Trong mắt người ngoài Thiên Diện không chút biểu hiện rõ ràng là một thủ đoạn cao, lạt mềm buộc chặt, tỏ ra thanh cao.

Cô là một cô giáo mới tới trường bình thường không để ý đến các thầy cô giáo khác cũng không sao đằng này còn mê hoặc thầy Trầm, sao có thể không khiến người khác khó chịu cơ chứ?

Ở một góc khán đài hai cô giáo đang ngồi tám chuyện, một cô giáo không che giấu sự khinh thường với Thiên Diện:

– Hì tôi thấy cô ta đúng là đồ hồ ly tinh. Loại con gái này lúc học đại học tôi gặp nhiều rồi. Lúc nào cũng ra vẻ thanh cao, người lạ chớ tới gần thật ra chỉ vì muốn câu dẫn đàn ông có tiền mà thôi. Có lẽ thầy Trầm chưa đủ tiền thôi.

– Tôi cũng thấy thế, ỷ vào bề ngoài mà không coi ai ra gì, loại người đáng ghét.

Một cô giáo khác cũng nói thầm.

Lúc này, một giọng nói non nớt vang lên từ phía sau

– Không được nói xấu cô giáo Liễu của bọn con!

Hai cô giáo quay đầu lại mới nhận ra, một đứa trẻ mới chạy xong nội dung chạy đường dài, đầu đầy mồ hôi đang ở đó thở hồng hộc hét lớn.

Thấy đứa bé này, hai cô giáo đều nhẹ nhàng thở ra, một người cười nói:

– Con là học sinh Du Tiểu Phong của lớp cô Liễu hả, đừng hiểu lầm, các cô không nói xấu cô ấy.

– Con nghe thấy mà! Các cô nói cô Liễu là hồ ly tinh, con biết đó là yêu quái. Các cô phải xin lỗi cô Liễu! Cô Liễu là cô giáo tốt! Không phải yêu quái.

Du Tiểu Phong thẳng thắn nói.

Hai cô giáo khẽ hừ lạnh trong lòng. Lời nói của một đứa trẻ thiểu năng thì ai tin chứ.

Các cô dứt khoát xoay người đi, không thèm phản ứng.

Du Tiểu Phong bị bỏ qua như vậy, không chịu nổi, chạy lên cầm tay của hai cô giáo kéo về phía lớp mình, dùng hết toàn bộ sức mạnh của một đứa trẻ:

– Mau đi xin lỗi cô Liễu đi ạ. Thầy cô nói rồi, làm sai phải xin lỗi.

– Buông ra! Học sinh mà làm gì thế hả, dám kéo cô giáo sao?

Mắt Du Tiểu Phong đầy sợ hãi nhưng vẫn cắn chặt răng không chịu buông tay.

Thiểu năng chính là thiểu năng. . . Hai cô giáo nhíu chặt chân mày gọi mấy thầy giáo ở cách đó không xa tới để họ giải quyết.

Ngay sau đó Du Tiểu Phong bị một thầy giáo cao to kéo ra, sau đó bị kéo tới chỗ Thiên Diện giao cho cô.

Mấy đứa trẻ trong lớp đều túm tụm lại, bọn nhỏ đều hiếu kỳ xem xảy ra chuyện gì.

– Chuyện gì vậy, Du Tiểu Phong sao vậy?

Trầm Á Đông luôn ngồi bên cạnh Thiên Diện thấy cảnh này vội vàng quan tâm, dường như chuyện của lớp này cũng là chuyện của lớp mình.

Du Tiểu Phong ủy khuất cúi đầu, không dám lên tiếng. Thầy giáo kia nói:

– Du Tiểu Phong kéo tay cô giáo Chu lớp bên cạnh, không lễ phép. Tốt nhất cô Liễu nên quản lý nó cho tốt.

Du Tiểu Phong là một học sinh đặc biệt nên trong trường không thầy cô nào không biết cậu bé.

Thiên Diện liếc cậu bé:

– Sao lại kéo người khác?

Du Tiểu Phong lắp bắp trả lời:

– Các cô. . . các cô ấy nói cô Liễu là. . . là hồ ly tinh. . . Họ nói xấu cô Liễu, phải xin lỗi cô Liễu. . .

Nghe lời này, Trầm Á Đông hay thầy giáo kia đều hiểu nó có ý nghĩa gì, Thiên Diện đã trở thành kẻ địch của các cô giáo trong trường.

Tuy chuyện này không tới phiên học sinh tiểu học để ý, chỉ là không thể không nói Thiên Diện rất được lòng học trò. Du Tiểu Phong từ trước đến nay luôn tự ti lại có thể chống đối thầy cô giáo khác vì cô.

– Cô Liễu, học sinh của cô rất thích cô đó, đáng ngưỡng mộ quá đi. Dù gì cũng là nhờ cô dạy rất tốt.

Trầm Á Đông nịnh nọt:

– Tôi thấy cũng không cần trách phạt Du Tiểu Phong làm gì. Làm lớn chuyện lên quan hệ giữa đồng nghiệp sẽ bị ảnh hưởng.

Thiên Diện không để ý đến anh ta mà chỉ híp mắt, cười như nắc nẻ hỏi Du Tiểu Phong:

– Các cô ấy gọi cô là hồ ly tinh thì liên quan gì đến em?

Du Tiểu Phong co rút người lại, nhỏ giọng trả lời:

– Con. . . con thích cô Liễu nhất. Cô Liễu là cô giáo tốt, không phải là yêu quái. . . Các cô ấy mắng cô nên phải nói xin lỗi cô.

– Nhưng cô đã nói rồi, cô sẽ giết em.

Thiên Diện có chút buồn bực. Em học sinh này cho dù trí tuệ có vấn đề nhưng cũng không ảnh hưởng đến bản năng sợ chết của bản thân đấy chứ.

Các thầy giáo ở bên cạnh đều im lặng, cô Liễu cái gì cũng tốt, ngay cả chữ “giết” nói ra miệng cũng thật đáng yêu.

Đối với Du Tiểu Phong những mâu thuẫn này rất khó giải thích. Cậu bé chỉ có thể dùng những câu nói của trẻ con, xuất phát từ nội tâm để trả lời:

– Con biết nhưng cô Liễu là người tốt. . .

Thiên Diện im lặng. Sau khi đứng dậy cô lẳng lặng nhìn đứa trẻ rồi kéo hai tay Du Tiểu Phong đi về phía khán đài lớp bên cạnh.