Chương 470: Đao Giận

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– A!

Tên áo giáp đen mãi sau mới cảm nhận được, phát ra tiếng kêu thảm thiết, trơ mắt nhìn nửa cánh tay của mình rơi trên mặt đất, hơn nữa mặt cắt vô cùng bằng phẳng vì vậy xương cốt máu me đều bị đóng băng giống như vừa lấy từ tủ lạnh ra.

Điều này hiển nhiên không phải bản lĩnh của Hứa Vi, đơn thuần là uy lực của Hàn Nguyệt.

Lâm Phi cũng không khỏi có chút trông mà thèm, thứ này quá lợi hại. Có thể hòa tan tia hồng ngoại nhiệt độ cao mà không hư hao chút nào, trong nháy mắt lưỡi đao lạnh cứng lại, tốc độ nhanh đến nỗi đôi đồng tử kim diễm của hắn khó bắt. Khó trách thời cổ Từ phu nhân dựa vào cây đao này mà tung hoành thiên hạ, có thể lấy một địch một trăm đại sát tứ phương.

Bởi vậy có thể thấy được, võ giả thời cổ tuyệt đối chỉ mạnh không yếu hơn hôm nay, bằng không thì một cao thủ Tiên Thiên bình thường căn bản không thể chống đỡ được tốc độ và uy lực của Hàn Nguyệt, nói sau cùng vây quét chết Từ phu nhân.

Vốn tưởng rằng lần này có thể khiến cho quân đoàn Luyện Ngục thu tay, không đụng đến

Hứa Vi nhưng không ngờ Andariel hô chiến sĩ áo đen đứt tay nói:

– Đừng quên nhiệm vụ.

Tên chiến sĩ áo đen nghe xong dường như nổi điên nâng tay kia lên, liên tục bắn ba tên lửa đạn hướng Hứa Vi.

– Chiu chiu chiu!

Ba phát đạn kéo dài phần đuôi, nhanh chóng lao tới, uy lực cộng lại đủ để nổ chết hơn một trăm người, càng không nói đến máu thịt của Hứa Vi.

Hàn Nguyệt lại một lần nữa lọt vào khiêu khích, giận không kìm được, thình lình phát uy, vút lên trời cao gãy nhanh chóng, mang theo một tia sét màu lam về sau, ba viên đạn rốt cuộc cũng bị cắt thành những băng côn nhỏ xíu, vô lực rơi xuống đất.

Không chỉ vậy, Hứa Vi cũng thẫn thờ quay người, đôi mắt u lam vô tình nhìn tên chiến sĩ áo đen.

Hàn Nguyệt dường như đã ý tứ của chủ nhân, cuối cùng không hề nhân nhượng, nhanh sát mặt đất, vẽ một vệt ánh sáng màu lam, lúc chạm vào chiến sĩ áo đen, đột ngột từ mặt đất mọc lên, buộc vòng quanh một đường vòng cung tuyệt đẹp.

Nhìn từ bên cạnh dường như vẽ ra một trăng lưỡi liềm màu xanh nhưng vòng trăng lưỡi liềm này là đường trí mạng.

Thân thể chiến sĩ áo giáp đen trên không trực tiếp bị cắt thành hai nửa, hơn nữa mặt cắt lập tức đóng băng, không hề có máu tươi.

Hàn Nguyệt như một đầu bếp tao nhã, đao công hoàn mĩ không thích dính máu đen, sau khi cắt xong liền bay lại chỗ Hứa Vi.

Thấy một màn này, Lâm Phi và người của Diệp gia đều cảm thấy quen mắt.

Vừa tưởng tượng, đúng rồi. Thủ pháp Sâm La Vạn Tượng, toái tinh châm của Diệp gia, mặc dù thấy quỹ đạo công kích không giống Hàn Nguyệt nhưng thật ra hiệu quả như nhau. Chỉ là tốc độ giảm bớt, uy lực cũng không bá đạo như vậy, hơn nữa không như quỹ đạo hoàn mỹ không tì vết của Hàn Nguyệt, không nhiều động tác.

Có thể tưởng tượng, lúc trước tiên tổ Diệp gia là được nhìn qua thủ đoạn tấn công của Hàn
Nguyệt nên đã đem những cảnh ngộ này nhập vào công pháp nhà mình sáng tạo ra võ học
hiện nay của Diệp gia.

Nói vậy, Hàn Nguyệt thật sự là bảo bối gia truyền của Diệp gia, chỉ tiếc là nó vốn không chịu sự khống chế của Diệp gia, tự mình lựa chọn chủ nhân.

– Các ngươi muốn chết sao? Lẽ nào không hề phát hiện tốc độ của Hàn Nguyệt còn nhanh hơn cả những vũ khí kĩ thuật khoa học này.

Lâm Phi mơ hồ cảm thấy không ổn, nghi ngờ nhìn Andariel.

Andariel cười khanh khách nói:

– Chúng ta đương nhiên biết rõ. . . Nhưng, nếu chúng ta giết chết Hứa Vi, cô ta cũng chẳng sống đến ngày hôm nay.

Lâm Phi sững sờ, đây là có ý gì? Không đợi hắn nghĩ kĩ, phía dưới lại truyền đến nhiều tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ thấy sát khí trên người Hứa Vi bắt đầu rối loạn không kiêng nể gì cả, đôi đồng tử bắn ra những tia lam mãnh mẽ, trên gương mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ phẫn nộ.

Mà Hàn Nguyệt đã hóa thành một ánh đao màu lam lấy mạng bắt đầu càn quét điên cuồng xung quanh từ đường.

Nơi lưỡi đao Hàn Nguyệt đi qua, bất kể người, cao thủ và một số binh sĩ đặc chủng với lưỡi dao sắc nhọn của Diệp gia không phải là bị cắt đầu mà là đâm xuyên tim trí mạng.

Hứa Vi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không hề nhúc nhích, Hàn Nguyệt điên cuồng tàn sát dường như giết tất cả những người ở đây.

Trong chớp mắt từng sinh mạng lần lượt ngã xuống nhưng không hề chảy một giọt máu, toàn bộ vết thương và bộ phận đều bị đóng băng, xung quanh từ đường tựa như vùng tử.

– Hứa Vi, chị làm gì vậy?

Lâm Phi hét lớn một tiếng nhưng Hứa Vi căn bản không hề phản ứng dường như không nghe thấy.

Diệp Vân Sênh và con cháu Diệp Vô Nhai sau khi kinh hãi, rốt cuộc không thể trì hoãn nữa, vận chân khí Thiên Tiên tấn công Hứa Vi.

Hàn Nguyệt cảm nhận được sự uy hiếp phía sau, cuối cùng dừng lại việc giết người bay về bên người Hứa Vi cùng hai người con cháu Diệp gia chiến thành một đoàn.

Chỉ thấy vô số toái tinh châm đụng vào lưỡi đao Hàn Nguyệt, nhất thời ánh lửa nổi lên bốn phía trong không, hàn khí tràn ngập. Phiến dao Hàn Nguyệt như cánh ve nhỏ nhưng không hề lép vế, không ngừng đánh bay toái tinh châm của Diệp Vô Nhai và Diệp Vô Sênh đánh cho hai người liên tục bại lụi.

Lâm Phi không thể tin, Hứa Vi chưa từng luyện võ có thể có những động tác sát phạt vô tình, đao pháp tinh chuẩn đến tột độ như vậy.

Giải thích duy nhất là Hàn Nguyệt dựa vào Hứa Vi làm ra mọi chuyện.

Lâm Phi giận tím mặt:

– Các ngươi là cố ý chọc giận Hàn Nguyệt.

Nghe thấy như vậy, Andariel đằng kia cười khanh khách không ngừng:

-Ha ha! Hiểu rồi sao? Hứa Vi hiện tại vốn chưa xứng có được Hàn Nguyệt. Hơn nữa cũng chưa có trở thành quan hệ tin tưởng chính thức. Cô ấy hiện tại chưa có cách hàng phục Hàn Nguyệt, chỉ đơn thuần là Hàn Nguyệt thích cô ấy mà thôi, hơn nữa Hàn Nguyệt có thể lợi dụng thân thể đặc biệt của cô ấy ương bướng thi triển. Đáng tiếc cơ thể cô ấy không hề căn bản võ thuật, trước sau không cách nào chống đỡ sự tàn sát điên cuồng của Hàn Nguyệt. Đợi đến khi Hàn Nguyệt hao hết sinh mệnh của chủ nhân mới này nó lại ngủ say lần nữa.

Lâm Phi nghe thấy những lời này cũng xem như đã hiểu rõ, kế hoạch lần này ngay từ đầu đã không muốn cho Hứa Vi sống. Nói trắng ra, Hứa Vi chỉ là một ra đa thăm dò, sau khi tìm được Hàn Nguyệt trước khi Hứa Vi và Hàn Nguyệt hiểu nhau sẽ chọc tức Hàn Nguyệt khiến cho Hứa Vi không cách nào chính thức có được Hàn Nguyệt.

Chỉ cần Hứa Vi chết, Hàn Nguyệt mất đi chủ nhân sẽ không còn lực sát thương gì nữa có thể tùy ý mang đi.

Andariel nhìn vào đôi mắt lửa giận của Lâm Phi, đắc ý cười:

– Scarpe, các hạ có phải cảm thấy thân thể không còn chút sức lực không? Ta ở đây này, ngươi đến giết ta đi.

Đồng thời lúc nói chuyện, Andariel liếc thấy sau lưng gã còn có Tô Ánh Tuyết, ý tứ rất rõ ràng, ngươi dám động thủ với ta, ta sẽ lập tức giết chết Tô Ánh Tuyết.

Mắt thấy một cảnh hỗn loạn, trong lòng Lâm Phi vô cùng đấu tranh là xuống dưới ngăn cản Hàn Nguyệt hay nghĩ cách cứu Tô Ánh Tuyết.

Đang lúc này, tình thế tĩnh của Tô Ánh Tuyết bỗng nhiên biến đổi, hừ lạnh nói:

– Tiểu thư Andariel, cô thực sự cho rằng ta là tức giận cô mới đến sao?

Vừa dứt lời, trên người nữ nhân liền bộc phát một cỗ chân khi ánh bạc huyền diệu, nhìn rất mềm mại nhưng thực vững chắc đẩy hai tay của chiến sĩ áo đen ra. Hơn nữa Tô Ánh Tuyết lợi dụng khuỷu tay trái chính mình nện về sau.

Căn bản chiến sĩ áo đen bắt cô không hề nghĩ đến khí lực Tô Ánh Tuyết lớn đến vậy nên không kịp động thủ. Ngực chiến giáp bị đánh trúng không thể chống cự, trực tiếp hõm vào.

– Ầm!