Chương 541: Thư Của Linh Tố

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi đang trong phòng thí nghiệm hoàn thành dùng thôn phệ trị liệu mỗi ngày, vừa định xuống lầu thì thấy Hứa Vi cầm bức thư vẻ mặt lo lắng đi qua đi lại.

– Sao vậy? Sắc mặt em sao lại kém như vậy?

Lâm Phi buồn bực.

– Bức thư này là mẹ em bảo vừa rồi có một vị hòa thượng gửi tới, trên đó có viết hai chữ Linh Tố.

Hứa Vi đưa thư cho Lâm Phi.

Lâm Phi sững sờ, cũng không trực tiếp mở ra.

– Ý em nói là. . . sáng sớm hôm nay có hòa thượng đến trước cửa nhà chúng ta.

Hứa Vi gật đầu.

– Mẹ em nói vậy đó.

Lâm Phi suy nghĩ một chút, mở thư ra, lấy tờ bức thư ở trong ra.

– Viết gì vậy? Là thông điệp cuối cùng của Linh Tố thiền sư gửi anh sao?

Hứa Vi lo lắng, cô biết phiền toái mà Lâm Phi đụng phải.

Lâm Phi đưa tờ giấy cho cô xem, cười không nói.

– Giấy trắng? Trống không sao? Ý gì đây?

Hứa Vi phát hiện tờ giấy này căn bản không có một chữ nào.

Lâm Phi quay đầu, nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, bầu trời phương xa.

– Em còn không hiểu sao, những hòa thượng bình thường làm sao mà đến cửa nhà chúng ta được, anh không phát hiện ra sự xuất hiện của hắn, bức thư này có nội dung gì, giấy trắng cũng được, viết gì cũng được, đều không có ý nghĩa. . . quan trọng là người đưa thư.

Hứa Vi nghiêm nghị cắn môi mỏng:

– Ý anh nói. . . vị hòa thượng hóa duyên đó chính là Linh Tố thiền sư sao?

– Nếu không phải hắn thì làm sao có thể im lặng mà giấu anh được? Ý nghĩa thực sự của bức thư này của hắn là muốn nói với anh, tu vị của hắn cao hơn anh.

Lâm Phi cảm thấy thú vị, có liên hệ với người xuất gia thì cần phải động não một chút.

– Vậy ông ấy đưa thư lại trực tiếp đi vậy, là đạo lý gì chứ?

Hứa Vi khó hiểu.

Lâm Phi cầm tờ giấy mềm mại đó huơ mấy lần trước mũi cô, Hứa Vi chu môi một cái quay đầu đi chỗ khác, bất mãn với hành động trêu chọc này của hắn.

– Em mới quay về mấy ngày, có phải bị Nhu Nhu lây bệnh không? Cái gì cũng hỏi anh, mình thì ngu ngốc đi, nghĩ kỹ một chút đi.

Lâm Phi lắc lắc đầu, than thở:

– Bức thư này của Linh Tố, nhận một bức thư trống không có nghĩa là đang nói với chúng ta, Khương Tiểu Bạch không xuống núi được, tên Hoa hòa thượng chờ chúng ta đến cứu đó.

Hứa Vi nghe xong vội vàng lắc đầu:

– Không không, cho dù là như vậy anh cũng không thể đi cứu Tiểu Bạch được. Huống hồ Tiểu Bạch không phải đệ tử quan môn của hắn, sẽ không tổn thương gã, để gã ở trên núi là được rồi. Nếu anh đi như thế mà không ra được thì tính sao? Các đại môn phái bây giờ đều mong anh lên núi.

Lâm Phi nhún nhún vai:

– Ngay cả em cũng biết là không đưa Tiểu Bạch xuống núi thì cũng không có gì to tát lắm, Linh Tố thiền sư chẳng sẽ không biết sao?

– Thế. . . thế là có ý gì?

Hứa Vi càng thêm hoang mang.

– Đây là một lời mời thiện ý.

Lâm Phi mỉm cười nói:

– Hắn đến cửa nhà chúng ta hóa duyên, không những không có động thủ với anh còn ăn thức ăn nhà chúng ta, chính là nói chúng ta biết hắn không có ác ý, có lòng bao dung.

– Muốn bảo anh đưa Tiểu Bạch xuống núi chỉ là một lời mời uyển chuyển, muốn anh đến Thiếu Lâm một chuyến. Còn về nguyên nhân tạm thời còn chưa rõ nhưng anh nghĩ, từ khi bắt đầu ông ấy đã không có ý định giam giữ anh, chỉ là mong muốn của các môn phái cổ võ cho rằng bọn họ thuyết phục Linh Tố thiền sư ra tay mà thôi.

Hứa Vi giật mình nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm:

– Vậy anh quyết định đi à? Dự định khi nào xuất phát?

Lâm phi vui vẻ cười cười:

– Đừng vội, đến lúc xuất phát tự nhiên sẽ có người đến tìm ta thôi.

Hứa Vi gật đầu, sau khi tu vi tăng vọt, người đàn ông nói chuyện làm việc càng ngày càng cao thâm khó lường, nói chuyện lúc nào cũng đau đầu, trừ việc không giảm hứng thú với việc nam nữ thì đúng là khác với bộ dạng trước kia.

Hai người đi xuống nhà ăn cơm với mọi người, nói về chuyện hòa thượng, Lâm phi cũng dặn do qua loa, mấy ngày tới có thể sẽ lên Thiếu Lâm một chuyến, bảo người nhà không cần phải lo lắng, Linh Tố thiền sư cũng không có ác ý.

Mấy ngày qua, người trực tiếp tiếp xúc với việc này – Phương Nhã Nhu lúc nào cũng lo lắng, khi nghe được tin tức này, cô này cũng thở phào nhẹ nhõm.

TV trong phòng khách đang phát đến tin tức của tỉnh Giang Tô, lúc này vừa vặn phát đến việc liên quan đến tin tức bữa tiệc cuối năm, hình ảnh Lâm Dao bất thình lình xuất hiện trong trang đầu tin tức.

– Ai da, mọi người mau xem này, Lâm Dao muốn về Giang Tô quay bữa tiệc cuối năm này, nhiều đại minh tinh như vậy không ngờ Lâm Dao cũng có thể tham gia nữa.

Hứa Vi hưng phấn nói.

– Mẹ, Dao Dao bây giờ nổi tiếng rồi, mấy bài hát trong album mới phát hành đều lên bảng xếp hạng, bài hát “bài hát” đó cũng trở thành thần khúc trong đại học rồi, cô bé tất nhiên có thể tham gia bữa tiệc cuối năm chứ, huống hồ nó là người bản địa Lâm An.

Hứa Vy cười nói.

Vẻ mặt Lâm Đại Nguyên vui mừng nhìn đoạn quay ngắn ngủi của con gái mình xuất hiện trên TV, im lặng không lên tiếng.

Phương Nhã Nhu cười tủm tỉm:

– Em nghe người ở thủ đô trên đó nói Dao Dao có thể tham dự bữa tiệc xuân đó là bởi vì bài hát và hình tượng của Dao Dao đều rất đặc sắc, tiết mục bữa tiệc xuân đã chọn nó rồi, bữa tiệc đó liên tiếp lên mấy lần, thành tiểu thiên hậu mất thôi.

Lâm Phi thấy tiền đồ sáng lạn của em gái cũng rất vui vẻ nhưng hắn sợ nếu mình đi Thiếu Lâm e rằng không kịp về Giang Tô xem diễn xuất cuối năm của em gái, có chút đáng tiếc.

Lâm Phi quay đầu nói với Phương Nhã Nhu:

– Nhu Nhu, đến lúc đó anh không về kịp em thay anh chuyển lời xin lỗi với nó, theo đạo lý thì người làm anh như anh phải đến cổ vũ, chị dâu như em phải mệt mỏi một chút, nếu như nó mệt thì để nó nghỉ mấy ngày, đừng vì diễn mà bệnh.

– Được rồi, em biết rồi, anh cứ yên tâm đi, em sẽ bảo nó ở nhà nghỉ mấy ngày mà. Nhưng cho dù anh đi Thiếu Lâm cũng không cần phải lâu vậy chứ.

Phương Nhã Nhu hỏi.

Lâm Phi cười cười, hắn cũng không biết phải mất bao lâu nhưng theo hắn tính toán thì chuyến đi này sẽ không ngắn đâu.

Sau khi dùng bữa sáng xong, nếu như mọi ngày Phương Nhã Nhu sẽ đi giúp Hứa Vân rửa chén, sau đó đi bệnh viện làm, cô tuy không làm thêm giờ như trước nhưng vẫn không muốn bỏ công việc bác sĩ, hơn nữa đây là ước mơ từ nhỏ của cô.

Nhưng lần này Phương Nhã Nhu lại bí mật kéo Lâm Phi lên lầu, vào phòng cô.

Lâm Phi thấy cô còn đóng cửa lại, không khỏi cười xấu xa:

– Bà xã đại nhân, có phải em không chờ nổi đến lúc làm hôn lễ nên muốn làm chuyện đó với anh trước khi anh lên Thiếu Lâm chứ gì!

Phương Nhã Nhu liếc mắt:

– Còn lâu, lúc nào cũng nghĩ những thứ đó, nếu Linh Tố thiền sư không có ác ý vậy thì có gì phải lo chứ. Em có quà muốn tặng anh.

– Quà?

Lâm Phi đang nghi hoặc thì thấy người con gái này cầm một cái túi áo màu đen, lấy từ trong ra một cái áo khoác mới màu đen, chất liệu vải rất tốt làm từ lông dê.

– Thế nào? Thích không?

Phương Nhã Nhu lấy áo ra, ướm thử lên người Lâm Phi:

– Số đo vừa vặn luôn.

Lâm Phi nhìn lướt qua cái áo đó, cười hỏi:

– Có phải em đặt làm cho anh không?

Phương Nhã Nhu sửng sốt một chút, cười gật đầu:

– Đúng vậy, anh nhớ thợ may lần trước ở thủ đô không, em bảo ông ta làm thêm cho anh một bộ, sắp năm mới rồi, tuy anh không sợ lạnh nhưng cũng nên mặc quần áo mùa đông chứ.

Nhưng không ngờ, Phương Nhã Nhu vừa nói xong, sắc mặt Lâm Phi trầm xuống, nghiêm túc nói:

– Phương Nhã Nhu, em nói dối. Nói, đây là ai đưa cho em?

Sắc mặt cô lúc đó lúc trắng, bị phát hiện rồi, sợ hãi cúi đầu thấp xuống, uất ức nói:

– Anh. . . sao biết vậy. . .

– Alteration Stitch.

Lâm Phi chỉ vào ống tay áo nói:

– Ở phía dưới ống tay áo bên trái, có một loại “hoán châm pháp” là phương thức truyền thừa cổ xưa của thợ may cổ điển mấy trăm năm, loại châm pháp này dường như đã tuyệt tích, cả thế giới người có thể sử dụng châm pháp này đếm trên đầu ngón tay.

– Theo anh được biết nước Anh bây giờ có ba người, Mỹ có một người còn một người ở New Zealand, người thợ may ở thủ đô mà em nói đó căn bản không thể nào biết.

Phương Nhã Nhu giật mình nhìn người đàn ông, cô thật không ngờ Lâm Phi ngay cả tiểu tiết nhỏ như vậy cũng phát hiện ra hơn nữa loại trang phục này lại có huyền cơ như vậy sao?

– Bộ trang phục này rõ ràng là có người đặc biệt đặt làm từ vị thợ may Paul-Stuart của Mỹ, em lại nói với anh là do thợ may thủ đô làm ra. . . lý do là gì?

Lâm Phi có lẽ đã đoán ra nguyên nhân là gì, chỉ đợi cô gái này thẳng thắn nói ra thôi.

Phương Nhã Nhu bất lực thở phào, thật ra cô cố gắng không để mình lo lắng nhưng không ngờ ánh mắt Lâm Thiên lại sắc bén như vậy, đây là hoán châm pháp gì chứ, thứ may ra hắn đều biết, quả thực là Hỏa Nhãn Kim Tinh.

Sợ người đàn ông này tức giận, cô nhỏ giọng yếu ớt nói:

– Là. . . là hội trưởng Cố, bà ấy đến bệnh viện tìm em bảo em đưa bộ đồ này cho anh.