Chương 509: Đầu Anh Sao Dài Thế?

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không có ý gì khác mới lạ, khóe mắt cũng đỏ cả rồi, trong lòng Lâm Phi thở dài, lúc này cũng không tiện vạch trần.

Sau bữa trưa Long Minh và Lục Vũ Phỉ đều rời đi trước, Lâm Phi đưa Phương Nhã Nhu đi gặp mấy người nhà họ Phương về, cuối cùng hai người cũng đã rảnh rỗi.

Phương Nhã Nhu dường như không có chuyện gì đưa Lâm Phi đến nơi ở trước đây còn cho người gửi đến một bộ âu phục mới tinh.

Trong phòng ngủ, Phương Nhã Nhu cầm bộ âu phục dịu dàng bước đến sau lưng Lâm Phi.

– Đến đây, thử xem có vừa không, em đã nhờ một thợ may ở Bắc Kinh may đấy.

– Dù ông ấy không phải thợ may nổi tiếng gì lắm nhưng đã mở tiệm ở Milan hơn bốn mươi năm, giờ lá rụng về cội trở về Bắc Kinh, rất nhiều vị quan chức cao cấp đến may âu phục chỗ ông ấy.

Lâm Phi chưa từng mặc y phục chính thức cũng không từ chối ý tốt, cầm quần áo lên mặc, nhìn vào trong gương.

Quả nhiên là những đường cong tinh xảo, tất cả mọi góc độ đều phù hợp thể hiện hết vẻ đẹp của cơ thể.

Quần áo may đến một trình độ nhất định có thể cảm nhận được điểm đặc biệt, con người không thể nào biểu đạt được bằng lời nhưng thợ may giỏi có thể rót linh hồn vào y phục.

– Sao đột nhiên may đồ cho anh, anh có đi làm đâu.

Lâm Phi cười hỏi.

– Tuy em không biết anh và người của bốn gia tộc lớn nói chuyện gì nhưng mọi người đều rất long trọng, em cảm thấy anh nên mặc bộ đồ phù hợp để không thua kém về sĩ khí.

Phương Nhã Nhu hơi hài lòng quay sang nhìn Lâm Phi.

– Hừm. . . em đã nói với ông ấy là chỉ cần nhìn phóng khoáng một chút không cần trang trọng quá, xem ra đã cân bằng giữa nghỉ ngơi và chính thức rồi.

Lâm Phi nhìn cô nàng cười thản nhiên, bỗng dưng đưa tay ra ôm lấy cô ép sát vào ngực.

– Ối, làm gì vậy, nhăn áo mất.

Phương Nhã Nhu hoảng hốt.

Lâm Phi nhíu mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô nàng, nhìn cho đến lúc Phương Nhã Nhu phải tránh ánh mắt của hắn.

– Cảm thấy oan ức, đừng ngang bướng giả bộ như không có gì, đừng quên anh là ai, anh nghiên cứu cái gì, em không thể che giấu cảm xúc thật của mình đâu.

Lâm Phi vừa nói xong, Phương Nhã Nhu liền im lặng cúi đầu.

– Anh đúng là đáng ghét. . . giả bộ không biết không được sao, không phải bác sĩ cần phải bảo vệ riêng tư cho bệnh nhân à?

Phương Nhã Nhu u oán nói.

Lâm Phi có chút bất đắc dĩ cười hỏi:

– Nhu Nhu, thật sự là anh với Tạ Doanh Doanh không hề xảy ra chuyện gì. . . Nhiều lắm là cô ấy cài bẫy anh, anh đánh mông cô ấy, anh đã thẳng thắn với em như vậy, em đừng giận anh nữa.

Phương Nhã Nhu ngẩng đầu, ánh mắt mê ly mà dịu dàng như nước nhìn hắn chốc lát.

– Em biết. . . thực ra từ lúc bắt đầu em đã biết anh không thể có gì với Tạ Doanh Doanh.

– Vậy sao em còn. . .

Lâm Phi khó hiểu.

– Không phải em giận anh, là em giận bản thân em. . . Hoặc nói, em có cảm giác bản thân không tốt.

Phương Nhã Nhu tự oán trách mình.

– Vì sao? Em có lỗi gì đâu?

Lâm Phi càng cảm thấy khó hiểu, trái tim cô nàng này rốt cuộc có cấu tạo thế nào, sao mà khó hiểu thế.

Phương Nhã Nhu cổ quái mà đắc ý liếc nhìn hắn:

– Thế nào, cho dù chuyên gia khoa não của chúng ta, bác sĩ tinh thần học độc nhất vô nhị trên thế giới cũng không thể đoán ra tâm tư của phụ nữ sao?

Lâm Phi muốn quỳ xuống luôn rồi:

– Nếu em biết vậy sao còn không nói với anh tại sao? Em buồn như vậy, anh rất tự trách mình đấy.

Phương Nhã Nhu thở dài, lẩm bẩm nói:

– Em giận là khi em thấy anh với Tạ Doanh Doanh thân mật, dù biết rõ giữa hai người không có gì nhưng em vẫn ghen. . .

– Không chỉ như vậy, lúc ở Lâm An anh đi gặp Tô tiểu thư trong lòng em cũng không thoải mái. . . Buổi tối anh ngủ chỗ cục trưởng Bạch trong lòng em cũng cảm thấy không được tự nhiên. . .

Lâm Phi càng nghe càng không hiểu:

– Nhu Nhu, em nói vậy là sao, em ghen không phải rất bình thường sao, có gì mà phải giận? Có giận cũng phải giận anh, anh biết mình rất vô lại nhưng đó là anh, anh cũng muốn đền bù cho bọn em từ phương diện khác.

– Không phải.

Trong khóe mắt của Phương Nhã Nhu có một giọt long lanh, không cam lòng nói:

– Phụ nữ khác bên cạnh anh có thể ghen. . . Nhưng em không nên, em dựa vào cái gì mà ghen, dựa vào cái gì mà không vui chứ. . .

– Vốn anh lựa chọn ở cạnh em phần lớn không phải là vì em tương đối nghe lời, em không so đo này nọ với anh sao. . . Nhưng bây giờ khi chúng ta càng ngày càng gần nhau, em lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái vì điều này. . .

– Như vậy chẳng phải em cũng giống như những người phụ nữ khác khiến anh cảm thấy không thoải mái, hơn nữa cũng đánh mất điểm khiến anh thích. . . Em sợ, có một ngày nào đó anh sẽ không thích em như thế này. . .

Nói đến đây, cô nghẹn ngào, cúi đầu lau nước mắt.

Lâm Phi ngơ ngác nghe xong những lời này, cả người như hóa đá, không thể cử động, trong đầu giống như một mớ hồ đặc quánh, không kịp phản ứng.

Hắn không thể ngờ Phương Nhã Nhu nghĩ về tình cảm hẳn dành cho cô như vậy, định vị thân phận cho cô như vậy.

Lâm Phi cảm thấy tim mình đau đớn như bị dao cắt, cô gái này ngốc nghếch quá, đem thiên tính và bản năng của phụ nữ thành một tội ác sao?

– Em nói nữa anh đánh em đấy.

Lâm Phi nghiêm túc trừng mắt với cô nàng.

Phương Nhã Nhu nhìn thấy ánh mắt hung hăng của hắn lập tức thu người lại, không dám lên tiếng ngay cả tiếng khóc cũng cố nén.

Lâm Phi nhìn cô nàng câm như hến trong lòng mình, không nhịn được nói:

– Đầu óc em thế nào vậy, làm gì có cái lý lẽ này chứ? Trên đời này có bao nhiêu phụ nữ quan tâm đến anh? Lẽ nào các cô ấy đều là người anh nên lấy?

– Anh nói thích em, muốn cưới em là vì em cho anh cảm giác mà những người con gái khác không mang đến được, giữa người với người có ràng buộc vận mệnh, anh cảm thấy đời này là em, chính là em đó!

– Cho dù em có ghét anh hận anh, anh cũng sống chết quấn chặt lấy em, đừng nói là em ghen, cho em tức giận, sao anh có thể vì thế mà không thích em chứ?

– Em nói như vậy tức là đã coi anh như cầm thú, là phế vật, là tên ngốc rồi! Hơn nữa còn coi tình cảm anh dành cho em không đáng một xu nào! Em có hiểu không?

Phương Nhã Nhu ngây ngốc nhìn hắn, nghe những lời phân trần của hắn, có vẻ như đang hung hăng mắng cô nhưng cô nghe mà chảy nước mắt, trong lòng vui mừng như dòng nước hân hoan.

– Thật. . . thật sao?

Phương Nhã Nhu cảm giác như nằm mơ.

– Đương nhiên là thật! Rốt cuộc em muốn ngốc đến mức nào nữa hả? Lúc mới quen em thấy chỉ số thông minh rất bình thường mà! Lẽ nào tình yêu thật sự có thể khiến phụ nữ trở nên ngốc nghếch à?

Ngón tay Lâm Phi chọc chọc vào trán cô.

Phương Nhã Nhu cũng không tức giận, cười ngọt ngào, đầy tình ý nhìn Lâm Phi:

– Anh đừng tức giận mà, em. . . đầu em sốt rồi, có thể là vì Tạ Doanh Doanh quá kích thích em, sau này em sẽ không như vậy nữa.

Vẻ mặt Lâm Phi buồn bực:

– Nhu Nhu, rốt cuộc em và Tạ Doanh Doanh đã xảy ra chuyện gì? Sao bọn em trời sinh mệnh các tương khắc như vậy? Không phải nói là chị em chơi thân từ nhỏ đến lớn sao?

Ánh mắt Phương Nhã Nhu lóe lên, sắc mặt cổ quái hàm hồ suy đoán:

– Dù sao em cũng không thích cô ấy, anh đừng qua lại với cô ấy nhiều quá. . .

Lâm Phi không truy vấn nhiều, hầu hết phụ nữ đều có những bí mật nho nhỏ, hắn hơi dùng lực ôm chặt lấy Phương Nhã Nhu, đi đến chiếc giường lớn.

– Á! Lâm Phi, anh định làm gì?

Phương Nhã Nhu hét lên, khuôn mặt đỏ bừng, tên này ban ngày ban mặt sao lại muốn làm chuyện đó chứ.

– Em hại anh hết hồn, khó chịu nửa ngày trời chỉ vì chút chuyện cỏn con đó, giờ hỏi em giữa em với Tạ Doanh Doanh có chuyện gì em lại giả vờ ngớ ngẩn lừa anh, không phải lúc nãy anh đã nói phải đánh vào mông em để phạt sao, giờ anh thực hiện đây!

Lâm Phi cười đê tiện, một tay đè Phương Nhã Nhu trên giường, bàn tay lớn kéo tuột chiếc quần màu đen bó sát mông không chút thương tiếc chỉ để lại chiếc quần lót màu đỏ tím.

Cặp mông trắng nõn như đậu hủ non lộ ra, run rẩy, chiếc quần màu đỏ tím vải vóc ít đến đáng thương, lún vào trong cái rãnh sâu hoắc.

– Ối. . .

Chiếc eo mềm của Phương Nhã Nhu bị đè lại, căn bản không thể nhúc nhích, đôi mắt to tròn cầu xin hắn:

– Anh. . . anh đừng làm vậy. . . lỡ có ai đi qua, mắc cỡ lắm đó!

– Mắc cỡ cái gì, cả người trần truồng ngủ với nhau rồi, lần trước không phải còn dùng miệng nữa sao, để anh đánh có gì ghê gớm đâu.

Lâm Phi có chút khao khát khó kìm chế, sự ngốc nghếch của cô nàng này càng khơi gợi thú tính của hắn hơn nữa cơ thể đầy đặn này, sờ chỗ nào cũng thoải mái. Hôm nay Tạ Doanh Doanh đến Lâm Phi còn nhớ cảm giác chạm vào mông Tạ Doanh Doanh ngày đó, lúc này trong lòng ngứa ngáy, dĩ nhiên không thể tha cho Phương Nhã Nhu.

Phương Nhã Nhu nhớ đến dùng miệng trong văn phòng, hai chân mềm nhũn, không còn sức chống nữa, mình đúng là chuyện mất mặt nào cũng để cho tên này thấy hết rồi.

Kể ra cũng kỳ lạ, trước kia khi chưa có quan hệ chính thức gì, hắn có khinh bạc mình thậm chí bá vương ngạnh thương cung, bắt mình dùng miệng hầu hạ hắn cô cũng chấp nhận, cũng không cảm thấy quả thẹn thùng.

Nhưng từ khi xác định quan hệ yêu đương với Lâm Phi, bắt đầu qua lại cô lại cảm xấu hổ với những chuyện thân mật này.

Có lẽ vì càng coi trọng đối phương cho nên tất cả đều trở nên thận trọng hơn, Phương Nhã Nhu đoán vậy.

Cảm thấy cặp mông lành lạnh đã có một bàn tay ấm áp phủ lên, Phương Nhã Nhu nhắm nghiền hai mắt, được rồi, để hắn bắt nạt vậy, dù sao lúc này mình cũng đang vui, ít ra những lời nói của hắn đã giải được khúc mắc trong lòng mình.

– Bốp!

– Á, Lâm Phi, anh nhẹ thôi!

Không lâu sau trong phòng khách truyền đến tiếng khóc hờn của phụ nữ. . .