Chương 569: Là Tất Cả Của Mẹ

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đúng đấy, cháu hãy suy nghĩ cho kĩ. Dù sao cháu cũng mang trong mình dòng máu của Diệp gia.

Diệp Vân Sênh nhẫn nại khuyên nhủ.

Hứa Vi nhíu mày, không hiểu tại sao ngay cả mẹ cô cũng khuyên cô nên suy nghĩ nhưng quả quyết đáp:

– Không cần nói nữa! Các người đi đi! Tôi không muốn có bất cứ dính líu gì với Diệp gia.

– Câm miệng!

Một tiếng răn dạy phát ra từ phía Hứa Vân.

Hứa Vi ngơ ngác nhìn mẹ cô. Nhìn thấy vẻ mặt đau thương, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt như ra máu của mẹ cô mà cô không thể nói lên lời.

Hứa Vân nói một hơi, lôi tay Hứa Vi đứng dậy nói với Diệp Vân Sênh:

– Nó chưa hiểu chuyện, lão gia đừng nghe nó nói lung tung. Tôi thay mặt nó chấp nhận. . . Nó vốn cũng là họ Diệp. . .

Đối với Hứa Vân mà nói bà cũng chỉ là một người ở, có được trở về Diệp gia hay không cũng chẳng có gì quan trọng nhưng bà vẫn muốn lão gia chiếu cố cho Hứa Vi nhiều hơn một chút, dù sao Hứa Vi cũng mang dòng máu nhà họ Diệp.

– Mẹ!

Hứa Vi tức giận nhìn mẹ cô, giật mạnh tay nói:

– Mẹ đang nói lung tung gì thế? Sao chúng ta phải nghe theo bọn họ? Bọn họ dựa vào cái gì mà đòi bước chân vào cuộc đời chúng ta? Con không cần làm gia chủ Diệp gia gì hết. Bọn họ làm như vậy cũng chỉ muốn chúng ta giúp bọn họ, lẽ nào mẹ vẫn tham lam những vinh hoa phú quý đó sao?

Đừng nói là cô ngay cả Lâm Phi và Lâm Đại Nguyên đứng bên cạnh chứng kiến cũng không khỏi nhíu mày. Bà Hứa Vân này bị làm sao vậy? Tham tiền bạc đến thế sao?

Hứa Vi quá thất vọng với mẹ mình. Thậm chí cô còn cảm thấy mất mặt. Cô hoàn toàn không thể ngờ tới hôm nay mẹ cô lại có thể nói ra những lời như vậy.

Nhưng Hứa Vân không hề tức giận, vẻ mặt buồn bã, thương tiếc nhìn Hứa Vi, nức nở nói:

– Con gái ngốc. . . Mẹ từng này tuổi này rồi còn tham lam làm gì nữa chứ? Thể diện của mẹ sớm cũng đã chẳng còn.

– Nhưng con còn trẻ, vẫn còn một đoạn đường rất dài phía trước, lẽ nào con không từng muốn có một gia đình đầy đủ, có một người cha hay sao? Dù thế nào thì thiếu gia Vô Nhai cũng vẫn là cha đẻ của con.

– Chuyện cũng chỉ là bất đắc dĩ. Trên đời này làm gì có cha mẹ nào không thương con mình chứ.

Những lời nói thê lương bi ai như vậy khiến Hứa Vi không còn tức giận nữa, ngẩn ngơ một hồi không biết phải nói sao.

Lâm Phi đứng bên cạnh nghe thấy những lời này không khỏi chua xót. Hắn nghĩ đến Cố Thải Anh từng vứt bỏ hắn. Nếu như bà ta quả thực là mẹ ruột của hắn lẽ nào bà cũng có nỗi khổ tâm riêng.

Diệp Vô Nhai cau mày, mãn nguyện nhìn Hứa Vân, khẽ thở dài.

Hứa Vân lau nước mắt nói:

– Tuy con không nói nhưng mẹ cũng biết. Con cũng đã mạnh hơn nhưng chuyện đó đồng nghĩa với việc con sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm. Mẹ là một người phụ nữ vô dụng, chỉ biết nấu cơm dọn dẹp, đâu thể giúp gì được cho con.

– Nhưng Diệp gia thế lực lớn mạnh, người đông, có quyền có thế, dù thế nào cũng sẽ giúp đỡ được nhiều hơn cho con. Hơn nữa lão tổ tông của con cũng nói sẽ đào tạo con làm người thừa kế.

– Mẹ không còn cách nào khác. Con cô đơn lẻ loi một mình chẳng hề có chỗ dựa, nếu như con bỏ qua cơ hội này thì thật đáng tiếc.

Ai cũng không thể ngờ rằng một người thường ngày ít nói như Hứa Vân hôm nay lại suy nghĩ kĩ càng như vậy.

Bà cũng không hề nghĩ đến chuyện mình bị ức hiếp, bắt nạt, sỉ nhục. Suốt hai mươi năm gian khó này, bà đâu được sống ngày nào tốt đẹp.

Điều mà bà lo lắng nhất chính là làm thế nào để con gái bà được sống tốt hơn. Vì chuyện này là có thể vứt bỏ cả lòng tự tôn của mình.

Hứa Vi vô cùng áy náy nhìn mẹ cô. Cô đã hiểu nhầm tình yêu thuần khiết mà mẹ cô dành cho cô.

– Con à, nhận lời đi. Hôm nay đã khác với trước kia. Con sẽ không phải chịu oan ức nữa.

Hứa Vân khuyên nhủ.

Diệp Vân Sênh ở bên cạnh cũng không khỏi thổn thức, tán đồng nhìn Hứa Vân nói:

– Đúng vậy! Cháu à, nghe lời mẹ cháu đi. Chúng ta tuyệt đối sẽ không hại cháu. . . chúng ta thực sự mong cháu chấn hưng lại Diệp gia, chúng ta sẽ dành những gì tốt nhất cho cháu.

Hứa Vi nhìn mẹ một lúc lâu, dường như đã hạ quyết tâm, lau khóe mắt quay sang nhìn về phía Diệp Vân Sênh:

– Cảm ơn ý tốt của các người nhưng tôi vẫn phải từ chối.

Lần này tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ai cũng nghĩ rằng Hứa Vĩ sẽ đồng ý.

Hứa Vân dường như muốn nói gì đó nhưng bị Hứa Vi ngăn lại nói:

– Mẹ, đừng nói nữa. Con biết đối với mẹ con là tất cả. . .

– Con biết mà còn làm trái ý của mẹ. Chuyện này là vì con mà.

Hứa Vân vội vàng nói.

– Thế nhưng. . .

Hứa Vị chua xót nhếch miệng nói:

– Nhưng đối với con mẹ không còn là tất cả. Sao con có thể ngày ngày nhìn những kẻ đã từng bỏ rơi mẹ, ức hiếp mẹ mà làm người thừa kế của Diệp gia chứ.

Hứa Vân không nói lên lời, tâm can như vỡ vụn nhưng cũng vô cùng cảm động. Bà ôm lấy con gái mình, đầu tựa vào vai Hứa Vi nói:

– Con gái ngốc! Con gái ngốc!

Lâm Phi chứng kiến cảnh này bất giác mỉm cười. Hắn lại thấy chuyện này rất bình thường vì hắn biết Hứa Vi cũng có một mặt vô cùng kiên cường độc lập. Nếu không như vậy sao cô có thể trở thành bạn của Tô Ánh Tuyết được chứ.

– Được rồi! Chúng ta đi thôi.

Diệp Vô Nhai từ khi đến đây không hề lên tiếng, đột nhiên đứng dậy nói mọi người cùng về.

– Vô Nhai, sao con không nói gì đó. Nó chính là con gái của con đó.

Diệp Vân Sênh có chút không hài lòng. Diệp Vô Nhai không hề có ý gì nhưng cũng không chịu nói giúp đôi ba câu.

Diệp Vô Nhai đứng ở cửa quay lưng lại với mọi người, cười không ra tiếng nói:

– Không ngờ, hai đứa mà cháu chứng kiến nó lớn lên từ nhỏ đến lớn lại không giống cháu chút nào. . . còn một đứa từ nhỏ đã không được ở bên cạnh cháu nhưng tính cách lại giống cháu. Không đồng ý thì chắc chắn sẽ vẫn là không đồng ý.

Nói xong Diệp Vô Nhai bước ra ngoài, lên xe.

Hứa Vi thoáng nhìn qua cửa, có suy nghĩ gì đó.

Thấy Diệp Vô Nhai nói như vậy những người khác cũng đành phải rời đi. Trước khi rời đi Diệp Vân Sênh vẫn không cam tâm liếc nhìn Hứa Vi, khẽ lắc đầu thở dài.

Trên đường trở về, Diệp Vô Nhai ngồi cạnh Diệp Vân Sênh vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí thỉnh thoảng còn cười lén.

– Cháu à, tính cách này của cháu từ đâu ra vậy? Cha cháu trước đây không hề có tính này.

Diệp Vân Sênh cảm khái nói:

– Ta biết cháu hài lòng với tính cách của con bé đó. Quả thực tính cách của nó rất giống cháu. Nhưng cũng phải có chút ngang bướng mới thành tài được. Nếu như nó nguyện trở về Diệp gia, con đường phía trước của Diệp gia ta quả thực khó mà đoán được.

– Tổ phụ.

Diệp Vô Nhai nhìn bên cửa sổ, nhẹ nhàng nói:

– Người cũng nói rồi, tính cách của nó giống cháu. Lẽ nào người thực sự cho rằng nếu như Diệp gia có chuyện nó sẽ khoanh tay đứng nhìn hay sao?

Diệp Vân Sênh sửng sốt một lát, khẽ chuyển động con mắt liền hiểu ý của Diệp Vô Nhai, cười lớn.

Sự xuất hiện của Diệp gia không ảnh hưởng nhiều đến người nhà Lâm Phi nhưng đối với mẹ con Hứa Vi thì lại có mối quan hệ đặc biệt.

Buổi sáng hôm sau Tô Ánh Tuyết đột nhiên gọi điện thoại cho Lâm Phi. Chuyện này vô cùng hiếm gặp. Mặc dù trong thời gian gần đây mối quan hệ giữa Tô Ánh Tuyết và người nhà Lâm Phi cũng khá tốt nhưng trược tiếp liên lạc với Lâm Phi thì không hề nhiều.

– Mục phu nhân tới rồi. Bà ấy muốn trước khi đến tết sẽ phải hoàn thành ước định lần trước. Bà ấy sẽ đưa em và anh tới Đại Sảnh Tham nghị hội để tham khảo.

Tô Ánh Tuyết nói.

Với tư cách là hội viên mới nên sự tham dự của cô là chuyện đương nhiên. Nhưng còn Lâm Phi lại đến cùng với cục trưởng.

Lâm Phi quả thực muốn xem xem bảo khố của Tham nghị hội vậy nên liền đồng ý. Vậy nên tối hôm đó hắn và Tô Ánh Tuyết cùng đến thăm Mục phu nhân.

Nhà hàng bọn họ hẹn gặp do Tô Ánh Tuyết chọn. Nhưng không hiểu là do cố ý hay vô tình, nhà hàng này cũng chính là nhà hàng mà lần đầu tiên Lâm Phi làm vệ sĩ cho cô.

Mục phu nhân thấy hai người cùng đến, cùng ngồi chung một phòng, cùng gọi thịt bò bít tết lạnh, cùng một chỗ ngồi khiến bà có chút cảm khái.

– Lâm tiên sinh, nghe nói cậu và cô Tô đã chia tay rồi mà.

Mục phu nhân có chút nghi ngờ.

– A. . .

Lâm Phi không ngờ bà ta lại nói như vậy.

– Đúng vậy! Chủ yếu là do tôi không thích hợp với tiêu chuẩn bạn trai của Ánh Tuyết nhưng chúng tôi vẫn là bạn.

Tô Ánh Tuyết ngồi bên cạnh uống nước trái cây cũng không hề có phản ứng gì.

Mục phu nhân đương nhiên hiểu ý của Lâm Phi, nuối tiếc nói:

– Trên đời này làm gì có người này mười phân vẹn mười Quả là đáng tiếc. Nhưng thực ra tôi thấy hai người rất hợp nhau. . .

Lâm Phi nghe lời này trong lòng cũng có chút khó chịu, bất giác nhìn sang Tô Ánh Tuyết đang ngồi bên cạnh. Không ngờ rằng cô ấy cũng đã nhìn về phía hắn.

Hai người bốn mặt nhìn nhau nhưng rất nhanh lại quay về phía Mục phu nhân nói сười.