Chương 721: Hi!

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiên Diện ánh mắt điềm đạm, nét mặt không hào hứng nhưng cũng chẳng lạnh nhạt, theo thói quen giơ hai tay lên, đón lấy cô em gái bé bỏng đang nhào đến.

Lý Uy Nhiên giống như bạch tuộc, dang hai chân hai tay ôm chặt lấy chị mình “moa moa moa moa” hôn tới tấp lên mặt Thiên Diện.

Nếu không phải là tố chất thân thể của Thiên Diện tốt thì va chạm mạnh như vậy đã có thể bị nội thương rồi!

Mọi người nhìn hai chị em nhà này, không ngừng cười. Lục Vũ Phỉ cười cười nói:

– Chị Nhã Nhu vừa mới nói các người đã đến rồi, quả nhiên là rất đúng giờ.

Lâm Phi thấy hơi bồi hồi, nghĩ đến đã mấy hôm không gặp Phương Nhã Nhu, không khỏi vô thức ngó nghiêng xung quanh:

– Nhã Nhu đã tới rồi?

– Dù sao thì Phương gia cũng có cổ phần trong công ty của Dao Dao, chị ấy với ai cũng đều rất quan tâm, tất nhiên chị ấy sẽ đến từ sớm rồi. Nhưng mà anh không cần tìm đầu, chị ấy không cùng đi ra đâu! Tôi đang định dẫn người đi, nhiệm vụ lần này hoàn thành phải cám ơn anh đã không nhúng tay vào quá sâu!

Lục Vũ Phỉ bắt tay Lâm Phi.

Lâm Phi vẻ mặt điềm đạm:

– Không ở lại xem buổi hòa nhạc của em gái tôi sao?

– Không, đưa hai kẻ này đi cải tạo sẽ có không ít chuyện bận rộn!

Lục Vũ Phỉ nói.

– Các người định giải phẫu trực tiếp hay để giam giữ trước?

Lâm Phi cười hỏi.

Lục Phi lắc đầu:

– Tôi không biết, cái này còn do các chuyên gia của bộ an ninh ở căn cứ quyết định. Tuy nhiên tôi sẽ thuyết phục ông nội, không giết tên Lô Bân, y cũng không thể coi là tội ác tày trời, y vẫn còn một chút lương tri, có lẽ có thể hỏi thêm được một ít tin tức hữu dụng.

– Sao đột nhiên lại nói vậy?

Lâm Phi cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lục Vũ Phỉ nhớ đến chuyện đêm hôm đó, Lô Bân không mang tính mạng của mình để một nhát kiếm cho Andariel, cô liền đem chuyện này kể cho Lâm Phi.

Sau khi nghe xong, Lâm Phi bật cười:

– Hình như cô đã hiểu sai rồi, đây mới chỉ là một trò của tên Lô tướng quân gian xảo kia thôi!

– Vậy là ý gì?

Lục Vũ Phỉ hơi nhíu mày.

Lâm Phi liền phân tích:

– Cô hãy thử xem, trong tình hình như vậy, chỉ có hai trường hợp: Một là Lô Bân tự mình bị bắt, Andariel chạy thoát. Hai là cả hai người họ cùng bị bắt. Dù là trường hợp nào thì các người cũng đều không có giết chết bọn họ ngay, còn lớp vỏ đại não bên ngoài của y có bị tổn thương một chút cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên, nếu trường hợp đầu tiên xảy ra, thì đối với Lô Bân là không ổn nhất, y sẽ phải một mình đối mặt với những khó khăn sau này. Nhưng trường hợp thứ hai, ít nhất y sẽ có người cùng y đối mặt với nguy hiểm. Trong tình hình như vậy, nếu y để cho Andariel bị thương hay chạy thoát cũng đều không có lợi cho nên cách thông minh nhất chính là bảo vệ cho Andariel, còn cô gái kia, chắc chắn cô ta sẽ có thiện cảm hơn với y. Cho dù là cả hai người bọn họ đều bị tóm, Lô Bân cũng vẫn có lợi. Tôi thấy cô nên trông chừng y cẩn thận, tuyệt đối đừng để y nghĩ ra quỷ kế gì mới!

Lục Vũ Phỉ ngây người, cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó, lưng cô liền ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc này cô mới bừng tỉnh.

– Thì ra là vậy, hóa ra y không phải là vì cứu Andariel mà chỉ là nhân cơ hội lấy lòng cô ta. Tên Lô Bân này có thể sống được đến bây giờ quả nhiên là vô cùng gian xảo!

Lục Vũ Phỉ nghiến chặt hai hàm răng.

– Không được, tôi phải lập tức trở lại, báo cáo chuyện này cho ông nội, không thể để cho y tiếp tục mê hoặc, gây náo loạn thêm nữa.

– Cũng không cần khẩn trương quá, đã bắt được rồi, thì y cũng khó lòng mà chạy thoát được nữa, có điều, tôi khuyên các người nên nhanh chóng xử lý y, tránh để đêm dài lắm mộng!

Lâm Phi lên tiếng đề nghị, rồi vẫy tay tạm biệt Lục Vũ Phỉ.

Lục Vũ Phỉ đứng lặng nhìn Lâm Phi và người nhà đi vào trong khách sạn, trong lòng thầm thở dài, đúng là “đạo cao một thước, ma cao một trượng” (1). Lô Bân đã đủ thâm hiểm rồi nhưng Lâm Phi lại có thể nhìn ra được thủ đoạn của Lô Bân, như vậy cũng đủ thấy được, Lâm Phi không hề thua kém Lô Bân, chỉ tại hầu hết mọi chuyện đều cần dựa vào thực lực mới có thể đạt được mục đích. Có thể lăn lộn ở thế giới ngầm đầy hiểm ác, để được như bây giờ, chắc chắn là người đàn ông này có không ít thủ đoạn.

Đi vào phòng dành cho tổng thống của khách sạn nhưng Lâm Phi và người nhà đều đã không gặp Lâm Dao nhiều ngày rồi, cô gái đang chuẩn bị đi đến sân vận động, hoàn thành công tác diễn tập cuối cùng, chỉ là vì đã có không ít người chết nên tâm trạng hơi nặng nề.

Lâm Phi nói với em gái mình mấy câu để trấn an cô, giúp cô yên tâm đi biểu diễn, sau đó liền theo bản năng đưa mắt quét một vòng quanh phòng, dường như muốn tìm một bóng hồng xinh đẹp nào đó.

– Anh, anh đang tìm gì thế?

Lâm Dao tò mò hỏi, từ lúc bước vào cô đã thấy Lâm Phi không được tập trung cho lắm.

Tô Ánh Tuyết, Hứa Vĩ và mấy người phụ nữ khác cũng đều phát hiện ra điều này, ánh mắt bọn họ đều đang nhìn hắn đầy băn khoăn.

– À. . .

Lâm Phi cười gượng gạo, che dấu sự xấu hổ.

– Anh nghe nói là Nhã Nhu đã đến đây từ sớm, lâu rồi không gặp cô ấy, định nhìn xem cô ấy có ở đây không thôi!

– Chú à, chú không phải là có thể dùng thần thức để nhìn sao, sao còn đảo mắt tới lui như vậy làm gì?

Lý Ủy Nhiên tròn mắt nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Lâm Phi có hơi bối rối, chính hắn cũng đã quên mất chuyện này, lại còn không ngừng ngó nghiêng xung quanh.

Lâm Dao bu môi:

– Anh ấy, còn không thèm đến thủ đô để tìm chị dâu. Tuy chị ấy về chăm sóc cho dì nhưng anh cũng phải quan tâm người ta một chút chứ. Chị dâu đã về phòng mình nghỉ ngơi lâu rồi, anh có muốn đi gặp chị ấy thì lên tầng năm, phòng 599!

– Phải đó, Tiểu Phi, cháu mau đi xem Nhã Nhu xem gần đây nó thế nào rồi, bác cũng rất nhớ con bé.

Lâm Phi hơi chần chừ một chút, cười nói:

– Không cần vội, lát nữa không phải là đều được gặp rồi sao, bác à, mọi người trên máy bay đều chưa ăn gì, để cháu đưa mọi người đi ăn trước.

– Ừm, vậy cũng được, lần đầu bác được đi xa như vậy, cũng rất muốn nếm thử những món ngon ở đây!

Lâm Đại Nguyện vui vẻ cười nói.

Sau khi dùng cơm ở một nhà hàng địa phương, Hứa Vi chủ động dẫn mọi người đi du ngoạn,

Lâm Phi rảnh rỗi, đi đến phòng của Nhã Nhu mang theo tâm trạng phức tạp.

Hắn đứng ở cửa do dự hồi lâu mới bấm chuông, đã bấm đến ba lần nhưng không thấy ai ra mở cửa.

Lâm Phi hơi ngạc nhiên, hắn liền dùng thần thức để điều tra bên trong phòng có người hay không, quả nhiên là phòng không có ai.

Đúng lúc hắn tiếc nuối quay người định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một hình dáng đã lâu không thấy.

Phương Nhã Nhu mặc trên người một chiếc sơ mi trắng kết hợp với một với chiếc áo gile khoác ngoài, dáng vẻ rất khoan khoái nhẹ nhàng.

Bên dưới là một chiếc quần jean bó sát, ôm trọn lấy đôi chân thon dài của cô, chân đi một đôi giày màu đen, cộng thêm chiếc túi xách màu đen, có vẻ như cô vừa đi đâu về.

Hình như cô đã gầy đi một chút nhưng hàng mi cong kia lại có thêm chút lắng đọng, thú vị rồi.

Lâm Phi ngẩn người nhìn Phương Nhã Nhu, cảm thấy có hơi lạ lẫm nhưng lại vô cùng quen thuộc, chỉ còn cách nhau khoảng chục bước nữa nhưng hắn lại có cảm giác đặc biệt xa cách.

– Hi. . .

Lâm Phi ngẩn ngơ một lúc lâu rồi giơ tay lên chào một cách ngốc nghếch, cười gượng một cái.

Đôi mắt Phương Nhã Nhu lóe sáng, hiện lên sự vui mừng, thấy dáng vẻ lúc này, cùng cách chào hỏi của Lâm Phi có chút buồn cười.

Cô cười cười hỏi lại:

– Là muốn em nói “What’s up” sao? Dù đến Hương Giang rồi cũng không cần bày đặt nói tiếng Anh thế chứ?

Lâm Phi cười khì khì, lắc đầu, lúc này mới để ý là biểu hiện của mình kém quá, nhìn thấy Phương Nhã Nhu thản nhiên như vậy thật là mất mặt.

– Anh đang tìm em, lâu rồi không gặp gần đây vẫn khỏe chứ?

Lâm Phi đã lấy lại được tâm trạng, thấp giọng nói.

Phương Nhã Nhu bước lại gần, đi đến trước mặt Lâm Phi, nhìn từ trên xuống dưới:

– Sao anh có vẻ căng thẳng vậy? Sao thế, mới không gặp ít lâu, chẳng lẽ giờ em đã thành cọp cái rồi sao?

– Nếu em mà là cọp thì anh đã chẳng căng thẳng rồi. Gần đây em có vẻ gầy đi!

Lâm Phi cười nói.

Phương Nhã Nhu hậm hực nói:

– Có thể không gầy được sao? Công việc ở đấy so với Lâm An nhiều gấp mấy lần. Anh tưởng là em bị bệnh tương tư ngày đêm nhớ mong ai đó, nên mới gầy đi như vậy à?

– Anh đâu có ý đó. . .

Lâm Phi cảm thấy hơi bứt rứt, cảm giác giống như một ngày không gặp ngỡ ba thu, thầm nghĩ cô ấy không thấy hồi hộp chút nào sao?

– Đùa chút thôi!

Phương Nhã Nhu lườm hắn một cái rồi lấy thẻ, mở cửa phòng.

– Có rảnh thì vào ngồi một lúc, sẵn tiện em cũng có chuyện muốn nói với anh. . .

***

(1) Đạo cao một thước, ma cao một trượng: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.