Chương 705: Ân Từ Đã Chết

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi được cải tạo, sức mạnh thân thể và tốc độ của Shiva đã tăng lên rất nhanh. Hơn nữa, trước đây sức mạnh kém Thiên Diện không nhiều, cú đánh này của cô ta, cho dù Thiên Diện có chuẩn bị cũng khó tránh được ở cự li gần như vậy.

Thiên Diện bị đánh bay ra ngoài, “bộp” thân thể cô đập mạnh lên tường khách sạn vì thế mà bị lõm vào một hố.

Tuy nhiên cô không kêu lên một tiếng, chỉ bình thản sờ mặt rồi lồm cồm đứng dậy.

Shiva rút dao găm màu đen đang cắm trên vai mình ra, miệng vết thương của cô ta nhanh chóng khép lại. Việc này khiến cô ta cũng rất bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy thân thể mới của mình có khả năng hồi phục nhanh đến vậy.

– Xem ra cô rất khỏe, hồi phục cũng rất nhanh.

Thiên Diện nhàn nhạt nói như thể người vừa đấm không phải là mình.

– Cô đúng là đồ điện, rốt cuộc cô muốn gì?

Shiva bất đắc dĩ nhìn cô, nói ra những lời từ tận đáy lòng.

Thiên Diện không cho là đúng, cô vừa phủi bụi trên người mình, vừa bước đến trước mặt Shiva.

– Cô biết Asclepius chứ?

Đột nhiên Thiên Diện lại hỏi.

Shiva nhíu mày, không biết Thiên Diện đang muốn nói gì nhưng cô ta cũng không muốn quan tâm nên chỉ lắc đầu đáp:

– Tôi không muốn nói gì hết, cô đi đi.

– Bình thường tôi cũng không thích nói chuyện nhưng khi đã muốn nói thì nhất định tôi phải nói cho xong.

Thiên Diện tiếp tục nói:

– Asclepius là con trai của thần mặt trời Apollo và công chúa Cesari là thần y học, cu tính mạng của loài người.

– Chuyện này có liên quan gì đến tôi?

Shiva hét lớn.

Giọng điệu của Thiên Diện vẫn rất bình thản:

– Có một truyền thuyết, một học giả Socrates ở Hy Lạp cổ, khi biết mình sắp chết đã cố ý chuẩn bị một con gà trống để hiến tế cho thần y học Asclepius để trả lại món nợ của mình. Socrates cho rằng, cái chết là một điều đáng để cảm kích. Cái chết không đồng nghĩa với sự tiếc nuối và đau khổ mà đại diện cho sự siêu thoát, sự thăng hoa trong tâm hồn. Nhờ đó con người sẽ không còn đau khổ. Vì thế, ông ta cảm kích Asclepius đã không giúp đỡ ông ta mà để cho ông ta được chết một cách hạnh phúc.

Shiva chỉ nhíu mày rồi im lặng.

– Chết đi là chuyện đơn giản nhất trên thế giới. Ai rồi cũng sẽ chết đi, đây là quyền tự do thuần túy duy nhất của mỗi người, sống mới là việc khó khăn, gian khổ nhất.

Thiên Diện nói xong liền chỉ vào dao găm trên tay Shiva:

– Nếu cô muốn được giải thoát thực sự thì cô không cần quan tâm đó là hiệp ước cũ hay hiệp ước mới, không cần ngăn cách với thế giới, càng không cần ngăn tôi đâm dao vào người cô. Cô hoàn toàn có thể dùng con dao này để đâm vào đầu mình, chỉ cần một giây thôi thì ngay cả Scarpe cũng không thể cứu được cô. Cô còn phải cảm ơn người đàn ông đã từng suýt giết chết cô. Suýt nữa thì anh ta đã đưa cô đến cái chết, cô không cần canh cánh chuyện này trong lòng mỗi ngày mà không biết phải nói gì.

Hai tay cầm dao của Shiva run rẩy, mắt đầy hận thù.

Thiên Diện giơ tay phải lên khẽ xoa mặt mình, chỗ bị đánh sưng đó cũng đã tiêu tan.

– Nếu cô đã chọn cách trốn tránh cái chết, vậy là cô đã chọn con đường gian khổ nhất là sống sót. Nếu đã vậy, cô còn gì để sợ, còn gì không dám đối mặt cơ chứ.

Shiva nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, cô cắn chặt răng, một tay nắm chặt ga giường.

Sau khi lạnh lùng nhìn cô ta, Thiên Diện chậm rãi đi ra khỏi phòng, cũng không định nói thêm điều gì.

Ngay lúc cô sắp ra khỏi cửa, Shiva liền mở lời:

– Andariel. . .

Thiên Diện dừng bước, chăm chú lắng nghe. Cô ta biết, Shiva muốn nói hết mọi chuyện xảy ra hôm đó cho mình nghe.

– Đó là cô gái thần bí giống cổ, có thể thay đổi ngoại hình của mình. Cô ta phụng mệnh chủ nhân của mình tới tìm chúng ta, cô ta tên là Andariel. . .

Shiva cẩn trọng nói lại mọi chuyện một cách chi tiết, tỉ mỉ.

– Tôi không biết giờ họ đang ở đâu, tôi không thể giúp được cô.

Thiên Diện chỉ trả lời mà không quay đầu lại:

– Đã biết.

Cô đang định ra cửa, Shiva lại gọi lại.

– Thiên Diện!

Shiva xoay người.

– Hả?

Thiên Diện dừng bước.

– Sao cô phải giúp tôi? Chúng ta không phải là kẻ địch nhưng cũng không phải là bạn bè.

Shiva hỏi một cách khó hiểu.

Thiên Diện im lặng một hồi lâu rồi mới ung dung mở miệng:

– Vì mẹ tôi đã nói với tôi, sát thủ không thể có tình cảm. . . nhưng tôi không làm được.

Shiva ngạc nhiên, mãi đến khi Thiên Diện ra khỏi phòng, cô ta mới bật cười như đã hiểu nhưng nụ cười đó lại mang theo vô vàn nỗi thê lương.

Hành lang khách sạn với ánh đèn mờ ảo, thảm trải sàn lộng lẫy làm toát lên một cảm giác ưu nhã, cổ điển, thâm thúy mê người.

Thiên Diện mới đi chưa được vài bước, đã thấy người đàn ông của mình đang mỉm cười đứng dựa vào hành lang chờ mình.

– Không ngờ em lại đồng ý giao tiếp với người khác. Khả năng giao tiếp tốt thật đấy.

Lâm Phi cảm khái nói.

Thiên Diện nháy mắt mấy cái:

– Anh nghe thấy hết rồi sao?

– Ừ, toàn bộ.

Lâm Phi cũng không hề phủ nhận, hắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Shiva và Thiên Diện.

– Cũng tốt, để em đỡ phải nhắc lại.

Thiên Diện cũng không ngại chuyện Lâm Phi đứng nghe lén:

– Xem ra đó là Hoa Lộng Ảnh, ả ta nắm được thuật dịch dung, và đang bồi dưỡng mấy người để đối phó anh đấy.

Lâm Phi nhún vai:

– Cũng chẳng có cách nào để ngăn cản cả, chúng ta chỉ có thể tranh thủ thời gian để chuẩn bị thôi, gặp chiêu phá chiêu, địch trong tối, ta ngoài sáng. Hơn nữa, mục tiêu của họ là gì, vì sao lại căm hận anh như vậy, bây giờ anh cũng chưa rõ, không đơn thuần là vì họ muốn đối phó với anh đâu.

Thiên Diện gật đầu, chỉ hờ hững “ừ” một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Hai người bỗng trở nên trầm mặc. Thiên Diện không phải là người sợ sự yên tĩnh, Lâm Phi cũng ít khi ở một mình cùng Thiên Diện như thế này.

Tha hương nơi đất khách quê người, Lâm Phi thấy trời đã chạng vạng tối nên liền mở lời:

– Cùng anh ra bờ sông đi dạo đi. Ở đó có một nhà hàng Pháp, salad trong đó chắc sẽ hợp khẩu vị của em đấy.

Thiên Diện gật đầu mà không nói thêm nửa lời, dường như cuộc đối thoại vừa rồi với Shiva đã dùng hết số lượng từ có thể nói trong một ngày của cô.

Chạng vạng tối, cơn gió nhè nhẹ thổi qua những chiếc thuyền đang chạy trên sông Thames, cảnh đêm London chầm chậm hiện ra trước mặt.

Lâm Phi và Thiên Diện sóng đôi đi bên bờ, đi qua đi lại là những du khách đang vô cùng vui vẻ hay những đôi uyên ương hạnh phúc đi bên nhau.

Không ai trong hai người phá vỡ sự yên bình này. Họ cứ đi như vậy khoảng mười mấy phút, Lâm Phi chủ động giơ tay, tự nhiên đặt lên bàn tay mềm mại của Thiên Diện.

Thiên Diện quay đầu nhìn hắn, chớp mắt, đôi mắt đẹp ảnh lên tia sáng đẹp đẽ, lung linh.

– Chúng ta cùng cố gắng lên.

Đột nhiên Lâm Phi lại nói.

– Cái gì?

Thiên Diện tò mò hỏi.

Lâm Phi mỉm cười:

– Cho dù sát thủ có cảm tình với nhau, chúng ta cũng sẽ không hối hận.

Bàn tay nhỏ bé của Thiên Diện bị Lâm Phi nắm lấy khẽ run, miệng cô khẽ nhếch lên như đang mỉm cười nhưng lại như có ảo giác.

– Ừ.

Tiếng đáp lại hờ hững vang lên, phiêu đãng trong gió đêm.

Siberia, căn cứ thí nghiệm bí mật.

Trong tầng hầm được đặc chế bởi những lồng giam kim loại. Bên ngoài mật thất, Andariel đi lên phía trước.

Sau khi cô gái tóc bạch kim xoay núm khóa mật mã trên cửa, cánh cửa kim loại từ từ mở ra, lưới điện cao thế bên trong cũng biến mất.

Mặt cô gái đầy kỳ quái đi vào trong ngục thất. Bên trong có một mùi khai kinh khủng như nơi nuôi nhốt của các loài súc vật, dĩ nhiên lâu lắm rồi không có ai quét dọn, khung cảnh khá kinh khủng.

Một người đàn ông tóc tai bù xù, toàn thân không có vật gì che đậy đang nằm dựa vào một góc khuất. Toàn thân người đó chi chít những vết thương do lưới điện cao thế tạo ra.

Thấy Andariel bước nào, người đàn ông vận động tứ chi bộ tới trước mặt Andariel như một con chó.

Tốc độ của người đó cực nhanh, phản ứng mau lẹ như báo đốm, thân thể va chạm trên kim loại lạnh như băng cũng không hề cảm thấy đau đớn.

Người đàn ông ngẩng đầu:

– Tiểu thư Andariel, xin cô bảo chủ nhân thả tôi ra ngoài. Thân thế tôi đã hoàn toàn thích ứng với loại gien mới! Tôi sẽ không nổi điên đâu.

Người đàn ông này chính là Lô Bân đã bị đưa đến căn cứ để tiếp nhận sự cải tạo vật chất S.

Những cải tạo từ các vật chất bên ngoài khiến Lô Bân phản ứng mãnh liệt, điên cuồng như quái vật không hề có nhân tính. Vì thế y mới bị nhốt trong trại giam.