Chương 475: Tình Thâm Ý Trọng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tuy Lâm Phi đã đọc được một số thông tin về dị cốt trong các loại sách cổ nhưng chưa từng được chính thức nhìn thấy, trước đây cũng chưa từng nghĩ đến nó.

Nghe Long Thiên Cương nhắc nhở, Lâm Phi mới nhớ đến, tự nhiên trong đầu nghĩ đến một ý tưởng vô cùng điên cuồng. . .

Long Thiên Chương liếc nhìn Lâm Phi, khẽ mấp máy môi, có vẻ như đang lẩm bẩm niệm cái gì đó, gã còn tưởng Lâm Phi ngạc nhiên về điều đó:

– Cậu không biết sao? A. . . phải rồi, đao cốt vô cùng hiếm gặp, trăm ngàn năm mới thấy và cũng phải là người phi thường mới có được cơ hội đó. Nếu như người nhà Diệp gia có thể nhìn ra được thì họ sẽ chẳng để mặc cô ta rời khỏi Diệp gia đâu. . . Xương cốt của cô ta chính là thân thể của Tuyệt Giai Đao Khách mà ngàn năm trước khi tổ tiên họ đem binh tướng đến vây thành tấn công giết chủ nhân của Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt đã ngầm thừa nhận người nhà họ Diệp mạnh hơn, việc chọn vị chủ nhân tiếp theo của nó tất nhiên sẽ ưu tiên cho huyết mạch nhà họ Diệp. Thật trùng hợp, ngàn năm sau, cô gái này lại là một đao cốt.

– Biết rõ mọi chuyện như thế này, tính mạng của cô ta cũng không còn hy vọng cứu chữa nữa, tốt hơn hết các người cứ tìm cách sống sót thoát khỏi nơi này đi!

Tiếng cười the thé của Beelzebub từ khắp nơi vang đến, hàng chục bàn tay khổng lồ lao về phía Lâm Phi và Long Thiên Cương, từng đợt tấn công dập dềnh như sóng biển.

– Hừ. . . chả có gì hay ho cả. . .

Long Thiên Cương nhếch miệng cười, đối mặt với làn sóng tay khổng lồ đang nhào lên lặn xuống kia, gã vẫn không hề thấy sợ hãi.

Viêm Ma Giáp bọc lấy cơ thể gã nhả ra nguyên khí Viêm Long hừng hực, tia sáng đỏ rực bốc lên ngùn ngụt như muốn thiêu rụi toàn bộ đất trời!

– Long Trấn Sơn Hà!

Long Thiên Cương quát lên, xương thịt cơ bắp trên người phồng lên, chân trái bước lên trước, toàn bộ bàn tay khổng lồ kia vỡ vụn đổ sập xuống.

Tay phải gã nắm chặt lại, nện xuống đất, lập tức mặt đất lõm sâu xuống đến ba thước!

Luồng nguyên khí ngút trời tỏa ra từ người Long Thiên Cương, phát tán ra xung quanh, đất đá xung quanh xoay tròn như bão táp, mạnh mẽ vô cùng, không thể chống cự được!

Mặt đất rung chuyển ầm ầm, gạch đá trong phạm vi mấy trăm mét gần đó, kể cả những viên gạch xanh lát nền cũng đều đổ sụp xuống, vỡ vụn tan tành.

Cũng may thiết kế của tổ trạch Diệp gia vô cùng chắc chắn, nếu không nơi này đã trở thành phế tích từ lâu.

Nhưng mục tiêu của Long Thiên Cương không phải là những điều này. Sau cú đấm kinh thiên động địa kia, những bàn tay khổng lồ đang dâng lên như hồng thủy đều bị vỡ tan tành, gạch vụn rào rào rơi xuống, toàn bộ sức sát thương đều bị rút sạch.

Long Thiên Cương ngạo nghễ đứng dậy, nhìn đống hoang tàn đổ nát xung quanh nói:

– Vừa nãy nghe tên tiểu tử này nói ngươi từng là thần tượng bách quỷ Diego Tanna, vậy thì ngươi phải biết rằng thứ đồ chơi cho đứa ba tuổi này chẳng thú vị chút nào.

– Khà khà khà. . . Thằng ranh này, ngươi đúng là quá ngông cuồng, ngươi coi bản tướng là thế hệ ngu xuẩn sao. Viêm Long Kim Thân của Long gia các người là độc bá, chí cương chí dương, một khắc tinh lớn Quỷ Hàng Chi Thuật như ta đây, ngươi tưởng là ta dễ đối phó như thế à? Cao thủ so chiêu, phải sống sót thì mới gọi là cao thủ!

Beelzebub rít lên, ngay lập tức, xung quanh bốn bề đen đặc, những thi thể bị nghiền nát kia lại đội đất chui lên, tiếp tục tập hợp thành bảy, tám thi thể khổng lồ, độc thi lượn là xung quanh!

Long Thiên Cương chau mày, thực lực của tên Beelzebub này cũng chẳng kém gì gã, hơn nữa còn giỏi khoản tung ra những chiêu trò nham hiểm, y vẫn luôn ẩn thân, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, gã không thể nào tìm cho ra được vị trí chính xác của y.

Nếu cứ tiếp tục kéo dài thì lại không ổn, độc thể tồn tại càng lâu, phạm vi khuếch tán sẽ càng rộng.

Đúng lúc đó, Lâm Phi bỗng bước đến, đưa Hứa Vi đến trước mặt Long Thiên Cương:

– Ông đưa cô ấy rời khỏi đây, phải bảo đảm tính mạng cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy còn sống, Hàn Nguyệt sẽ không rời bỏ, nó sẽ không bị cướp đi. Mọi chuyện ở đây tôi sẽ xử lí.

– Cậu chưa chắc đã là đối thủ của gã.

Long Thiên Cương nói thẳng.

Lâm Phi lắc đầu nói:

– Bọn chúng có thể đã chuẩn bị cả sự trợ giúp trên không nữa, ông không bay được, ở lại đây cũng sẽ tốn sức thôi. Tôi sẽ ngăn đám độc thi này lại, mọi người hãy chạy đi. Andariel đến tìm tôi bảo thù, tôi muốn mình đích thân giải quyết chuyện này!

Long Thiên Cương cũng không nói gì nữa, đưa tay đỡ lấy Hứa Vi rồi quay người đi.

Hàn Nguyệt lặng lẽ lơ lửng quanh người Hứa Vi, nó cũng không còn nhiều uy lực nữa, bắt đầu trở nên bình tĩnh. Có vẻ như lúc này, nó đang chờ đợi sinh mệnh mỏng manh của chủ nhân nó biến mất.

Long Thiên Cương không hề do dự, đưa tay nắm lấy Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt khẽ rung một lúc rồi không phản kháng lại nữa.

Long Thiên Cương nhìn lướt qua Hàn Nguyệt, cảm thấy nhàm chán, đao tốt tuy tốt thật nhưng gã không phải chủ nhân của nó, nếu như hôm nay Hứa Vi chết đi, có lẽ phải đợi tới mấy trăm năm sau, thậm chí cả ngàn năm sau mới xuất hiện chủ nhân tiếp theo. Hơn nữa, không ai biết được Hàn Nguyệt sẽ chọn vị chủ nhân tiếp theo dựa vào điều kiện gì.

Long Thiên Cương muốn ở lại đây, tìm một Beelzebub khác, đại chiến với y một trận, dù sao thì y cũng xếp thứ ba trong Bảng chiến thần, gã muốn xem y mạnh yếu ra sao.

Nhưng lần này, mục tiêu chính là bảo vệ Hàn Nguyệt để khống chế nó. Thanh đao này đã mất tích cả ngàn năm, nó vừa xuất hiện đã bị quân đoàn Luyện Ngục để mắt đến, chứng tỏ nó là một vật vô cùng phi phàm.

Hơn nữa, uy lực của Hàn Nguyệt yếu dần cũng khiến Long Thiên Cương biết được rằng gã cần phải bảo vệ Hàn Nguyệt khỏi sự truy đuổi của quân đoàn Luyện Ngục.

Andariel trên không trung tất nhiên sẽ không để mọi chuyện xảy ra như vậy, ả lập tức ra lệnh cho đội trưởng Luyện Ngục vây bắt Long Thiên Cương, phóng ra vô số đạn đạo để giết chết Hứa Vi.

Mục tiêu đầu tiên của chúng là giết chết Hứa Vi càng nhanh càng tốt, như vậy sẽ dễ dàng mang Hàn Nguyệt đi.

Lâm Phi đã đoán trước được điều này, liền bay người lên, biến tất cả những viên đạn đạo kia thành bi sắt, nhét vào túi trước khi nó kịp rơi xuống đất.

Bây giờ hắn không cần phải lo lắng tìm cách để vừa chiến đấu vừa bảo vệ Hứa Vi nữa nên có thể dùng tay chiến đấu. Hắn bay thẳng lên trời, tay nắm chắc cổ kiếm, chuẩn bị gỡ đầu Andariel xuống.

Andariel không hề lo lắng, ả cười lạnh, không hề chạy trốn mà ra lệnh cho tên đội trưởng bay xuống đất.

– Đại nhân Beelzebub, vừa nãy sau khi liên lạc, chủ nhân nói Hàn Nguyệt đã mất hết sức chống cự, có thể lấy đi bất cứ lúc nào. Nếu là Long Thiên Cương thì không có gì khó khăn, trước hết cứ lấy kiếm Hughes trong tay Scarpe đi đã.

Trong lúc Andariel nói chuyện, phía trước người ả đột nhiên xuất hiện một hình người bằng sương đen.

Hình người này toàn thân được sơn đen, dường như là do khí thể của độc thi ngưng tụ lại, dáng người khô gầy, đầu lởm chởm, đôi mắt dài nhỏ, đỏ như máu, nhìn rất yêu tà.

– Ngươi đùa à, cả hai vũ khí đó đều phải mang đi hết! Trừ khi tên tiểu tử nhà ngươi không muốn lấy mạng con ranh đấy!

Tiếng cười sằng sặc vang lên, thân ảnh đen ngòm kia chỉ tay về phía Long Thiên Cương.

Lâm Phi sững sờ, quay đầu lại nhìn, vẻ mặt hắn bỗng trở nên cứng ngắc.

Một gã mặc áo choàng đen, toàn thân được bao phủ một lớp khói đen, xuất hiện, cánh tay xám xịt, khô héo túm lấy cổ một cô gái.

Người con gái đó là Tô Ánh Tuyết!

Hai mắt gã đàn ông mặc áo choàng đỏ ngầu, con ngươi sáng rực lên, liên tục đảo quanh, không thể nhìn rõ khuôn mặt gã ra sao nhưng có thể đoán chắc chắn được rằng gã là thực thân của Beelzebub!

– Ánh Tuyết!

Lâm Phi giật mình hỏi:

– Không phải em đã chạy thoát rồi sao? Sao lại quay lại?

Long Thiên Cương cũng nhíu mày, đứng vững trên mặt đất. Nếu là người phụ nữ khác thì tốt nhưng lại là Tô Ánh Tuyết là hậu nhân dòng chính được Lục gia coi trọng. Dựa vào những tư liệu, gã cũng biết được cô ta có ý nghĩa đặc biệt với Lâm Phi, hắn không để cô chết dễ dàng như thế được!

Ánh mắt Beelzebub vô cùng mạnh mẽ, y dùng Hàng Đầu Thuật phong bế khí huyệt trên người Tô Ánh Tuyết, khiến chân khí của cô không thể thoát ra được, ngay cả việc hô hấp cũng vô cùng khó khăn.

Tuy thực lực của Tô Ánh Tuyết đã tăng cao nhưng còn xa mới trở thành đối thủ của kẻ đã thành danh từ hàng trăm năm trước này.

– Ha ha, con ranh này xem ra vẫn còn lưu luyến tình thâm ý trọng với ngươi còn muốn quay lại giúp ngươi cơ đấy. . . đúng là không biết tự lượng sức mình.

Beelzebub cười nham hiểm.

Hai mắt Tô Ánh Tuyết long lanh, mắt đỏ lên, nước mắt chực trào ra. Cô cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Phi không cần lo cho cô. Rõ ràng lúc này cô đang vô cùng hối hận, đã không giúp được gì, lại còn trở thành gánh nặng cho hắn. Lâm Phi nắm chặt thanh kiếm Hughes, hai tay run rẩy, trong lòng dao động.

Andariel cười khanh khách:

– Scarpe, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao cho ta thứ mà ta muốn, nếu không thì. . . cho dù Long Thần Tướng Long Thiên Cương cũng không thể cứu được Tô tiểu thư từ tay đại nhân Beelzebub đâu.

Lúc ả nói chuyện, Beelzebub điều khiển thân ảnh màu đen kia di chuyển đến trước mặt Lâm Phi chỉ trong nháy mắt, đưa tay ra chuẩn bị cầm kiếm.

Đây rõ ràng là không cho Lâm Phi cơ hội nào để lựa chọn nhưng dù sao bọn chúng cũng tính toán vô cùng chu đáo.