Chương 719: Đừng Làm Hại Đến Hoa Cỏ

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Doanh Doanh giống như một kẻ thù trời sinh, đôi khi sẽ bị cô ấy làm cho tức chết nhưng cũng có lúc lại cảm thấy rất kích thích khi đi cùng cô ấy.

Lâm Phi cảm thấy hơi đau đầu khi nghĩ đến Tô Ánh Tuyết, trong chốc lát không khí yên tĩnh lại.

– Ánh Tuyết. . . gút mắc yêu hận giữa anh và cô ấy thật sự nhiều lắm, anh đã từng thấy cô ấy ngây thơ thuần khiết, cũng từng thấy cô ấy lạnh lùng vô tình. . . cô ấy như một con người đa tính cách vậy. Đối với anh mà nói thì ngoài Ảnh Tử, cô gái có ảnh hưởng lớn nhất đến anh chính là cô ấy, không có cô ấy, anh đã chết từ khi còn rất nhỏ rồi. . . cô ấy giống như một dấu ấn hằn sâu trong đầu anh. Phần lớn thời gian anh thích ngắm cô ấy, nhìn cô ấy chăm chỉ làm việc, nhìn cô ấy chăm chú đến ngẩn người đối với động vật, nhìn dáng vẻ của cô ấy khi ăn kẹo đường, cảm thấy trên người cô ấy có một sức hấp dẫn kỳ lạ với anh. Có đôi khi anh cũng hơi sợ cô ấy, cũng không phải là sợ cô ấy giận mà là sợ cô ấy nói ra một số lời quá thẳng thắn, không để ý hậu quả, tổn thương cả chính bản thân mình. . . nhưng anh rất tôn trọng quyết định của cô ấy, khi cô ấy dứt khoát thẳng thắn trước mặt anh thì anh luôn có cảm giác hơi xấu hổ.

Lâm Phi tự cười giễu mình.

– Yêu cô ấy, lại kính trọng cô ấy, sợ cô ấy, có phải thế không?

Hứa Vĩ tổng kết nói.

Lâm Phi nghĩ nghĩ, thấy như vậy cũng không sai, gật đầu nói:

– Có hơi giống với lời người xưa nói, chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể chơi đùa.

– Em còn nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy không thể đơn giản đến gần Thiên Diện, Doanh Doanh mà nghe được sẽ vui mừng lắm đây.

Hứa Vi cười cười.

– Thiên Diện?

Lâm Phi thoải mái mà vui vẻ nói :

– Đi cùng cô ấy anh có cảm giác giống như đi cùng với một đứa trẻ, luôn luôn có phát hiện mới, chỉ có vui vẻ thì làm sao lại sợ cô ấy được. . . chẳng qua cô ấy quả đặc biệt, cách giao lưu khác với mọi người mà thôi.

Hứa Vĩ hé môi cười gật đầu.

– Thế còn Nhã Nhu thì sao? Đêm hôm khuya khoắt anh đi ra từ trong phòng cô ấy, chắc là trong lòng cũng muốn tiếp cận cô ấy phải không?

Lâm Phi nuốt nước bọt, ánh mắt đảo qua một bàn một ghế dựa, chăn đệm trong phòng ngủ.

– Anh không biết cô ấy có ý nghĩa như thế nào đối với anh.

Lâm Phi hơi buồn rầu nói:

– Khi đi cùng cô ấy, anh cảm thấy rất tự nhiên, tự nhiên đến mức không hề lo lắng đến quan hệ giữa hai bên. Mỗi lần về nhà trông thấy cô ấy đều cảm thấy đó là việc đương nhiên, nếu cô ấy không có ở đó thì trong lòng liên cảm thấy mất mát nhưng cũng không phải loại cảm giác đau thấu tim gan, giống như. . . giống như là thiếu một chút gì đó.

Hứa Vi im lặng một lúc lâu, chậm rãi thở dài:

– Nói cho cùng, điều anh không hiểu nhất đó là phải đối xử ra sao với Nhã Nhu, cho nên mới buồn rầu, đúng không?

Lâm Phi gật đầu, híp mắt nói :

– Cô ấy nói người anh yêu nhất không phải là cô ấy, lựa chọn kết hôn với cô ấy là sai lầm nhưng thật ra chính anh cũng không hiểu rõ kết hôn với ai mới là chính xác. Có lẽ, người như anh căn bản không thích hợp để kết hôn, cứ sống vui vẻ là được rồi.

– Nhìn anh bây giờ mặt nhăn mày nhíu, có thấy vui vẻ đâu.

Hứa Vi liếc hắn một cái.

Lâm Phi ngượng ngùng nhếch miệng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi:

– Đúng rồi, Dao Dao đã mời Nhã Nhu đi xem hòa nhạc rồi à? Em nói xem liệu có đi Hương Giang không?

Hứa Vĩ hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói:

– Sẽ đi, quan hệ giữa Nhã Nhu và Dao Dao không phải là rất thân thiết hay sao.

Lâm Phi không khỏi hơi khẩn trương và mong chờ, mắt sáng lên.

– Thế là tốt nhất, anh muốn biết gần đây cô ấy thế nào rồi, sau khi cô ấy trở lại thủ đô cũng không gọi điện lần nào, thật sự là rất quật cường cố chấp.

– Đúng vậy.

Hứa Vĩ hé miệng cười cười, trong lòng cảm thán, tên ngốc này, lòng của hắn ở đâu đã rõ ràng như thế rồi mà chính hắn lại hồn nhiên không biết.

Chẳng qua với loại chuyện như thế này thì người ngoài không giúp được, việc cô có thể làm cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Phía nam nước Pháp, bên ngoài thị trấn nhỏ Roccama Dir.

Ở đây gần với núi Billy, có rất nhiều đồi núi nhỏ hoang sơ, cũng có không ít nham thạch bị phong hóa.

Lúc này là lúc mặt trời lặn, cảnh hoàng hôn vô cùng đẹp.

Từ trên tầng mây thưa thớt, một chấm đen chậm rãi to dần lên nhanh chóng rơi xuống mấy tòa đồi núi nhỏ không người qua lại. . .

Một quả cầu rất to mặc quần áo bó sát báo vằn màu hồng phấn giống như sao băng rơi xuống!

“Dành” .

Đất đá tung bay, bụi mù tràn ngập, vài cây bạch dương bị nện thành gỗ vụn.

– A a. . .

Arthur phóng ra từ một cái hố rất lớn, vỗ vỗ bụi trên người, quăng đi một ít lá cây kẹt trong quần áo, hơi buồn bực nói thầm:

– May mà không ai nhìn thấy, tư thế đáp xuống hơi không khống chế được, a. . . trước khi ra ngoài phải luyện thêm mới được.

Sau khi y đi ra liền nhìn trái phải, sau đó lấy một quả chuối tiêu đã bị ép bẹp dí từ trong túi ra, bóc vỏ cắn ăn, ăn xong một quả lại móc một quả khác bị bẹp ra, tiếp tục ăn.

Bỗng nhiên có một “cây giống” mọc lên dưới một cây đại thụ che trời ở phía trước!

Chỉ thấy lúc mới đầu mầm cây này mới chỉ có cành lá non nhưng nó nhanh chóng lớn lên thành một cây bưởi cành lá rậm rạp cao hơn ba mét với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Hình như Arthur cũng không thấy kỳ lạ, y tiếp tục ăn chuối tiêu, chờ đợi điều gì đó.

Cây bưởi phình to ra rất nhanh, giống như từ người gây biến thành béo, độ rộng tăng lên, độ cao giảm xuống, dần dần biến thành một hình người . . .

Lá cây và vỏ cây rơi xuống hiện ra một người chống gậy, mặc một cái áo choàng màu xanh, hoàn toàn không thấy được gương mặt giống như cả người đều được giấu trong áo choàng, người đó bước về phía Arthur:

Mỗi một bước đi của gã ở dưới chân đều có từng mảnh cỏ xanh và hoa tươi lan tràn, giống như bản thân có sức sống rất mạnh, làm cho người ngoài phải chú ý.

– Arthur, người bắt đầu ăn chuối tiêu từ bao giờ thế? Không phải là người chỉ ăn thịt thổi hay sao?

Một giọng nói già nua bên trong cái mũ che đầu màu xanh.

Arthur ăn nốt quả chuối tiêu, lầu bầu nói :

– Đã nhiều năm không gặp rồi, Mai Lâm, ta không ăn thịt lâu rồi, gần đây hơi bị táo bón nên mới cố ý ăn nhiều chuối tiêu mà thôi.

Mai Lầm nhìn xung quanh, dùng mắt ở một số cây cối bị đụng gãy ở đằng xa, thở dài nói :

– Đã nói với người bao nhiêu lần rồi, không nên tùy tiện phá hoại môi trường xung quanh, ôi. . .

Nói xong, Mai Lâm giơ cây gậy chống của y lên, phóng ra một đạo ma pháp màu xanh giống như một đợt sóng mát lạnh trong hồ nước, tưới vào những cây bị gãy.

Một giây sau những cây vốn đã bị hủy này lại mọc ra thân cây và nhánh cây mới, lá cũng lại sinh ra, bưng bừng sức sống.

– Ngươi đối với việc trồng cây vẫn cố chấp như trước.

Arthur cười ha hả, cất bước đi đến vách đá của một gò núi hoang vu, vừa đi vừa nói:

– Ám Ảnh có thể thuyết phục người đi ra chơi đùa cùng với Scarpe, chắc cũng không phải dùng loại uy hiếp bình thường nhỉ?

Mai Lâm hừ hừ vài tiếng.

– Đó cũng không phải là uy hiếp, nếu chúng ta không giết Scarpe thì gã sẽ hủy diệt toàn bộ nhân loại. . . Đúng là.

– À. . .

Arthur tỏ ra rất khoa trương, từng cục thịt mỡ trên mặt dính vào nhau, không tầm thường!

Tuy hai người đều biểu hiện ra vẻ sợ hãi những lời nói lại có ý đùa giỡn.

– Ngươi đừng nói với ta gã nghĩ hủy diệt toàn bộ nhân loại như thế nào, những năm gần đây ta càng ngày càng nhát gan. . .

Arthur vẫn quay lưng thoát khoát tay nói.

Hiển nhiên Mai Lâm cũng không có ý định nói đến những cái kia, y lo lắng nói :

– Ngươi có thể tìm được Dylan không?

Lúc này Arthur đã đi đến trước vách đá, xem xét kỹ càng cây cỏ dại mọc trên vách đá.

– Ta nhớ là đã ném nó ở chỗ này mà. . . A. . . chẳng lẽ bị đứa trẻ hư nào nhặt đi bán sắt vụn mất rồi?

Đang nói thầm, hai mắt tên béo bỗng nhiên sáng lên, cười ha ha nói:

– Đúng rồi đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta dùng lực hơi mạnh, hình như ném vào trong núi mất rồi!

– Muốn ta giúp người lấy. . .

Không đợi Mai Lâm nói xong, Arthur đã tự mình ra tay rồi. . .

“Ầm ầm!”

Arthur nhẹ nhàng dùng bàn tay trận đánh lên vách đá, một tòa núi cao hơn ba trăm mét so với mặt biển giống như một tòa kim tự tháp dựng bằng tú lơ khơ yếu ớt ầm ầm sụp đổ!

Cả tòa núi hóa thành bùn đất, toàn bộ cây đại thụ phía trên cũng đổ gãy.

Bản thân Arthur cũng bị vùi vào bên trong làm cho người ta nghi ngờ không biết một thân thịt mỡ của y có phải đã trở thành một đống mỡ nát rồi hay không.

Hơn một phút sau, tên béo mặc đồ bảo vần này lại tùy tiện đẩy ra khối đá hơn mấy chục tấn đi ra giống như không có chuyện gì.

– Bẩn thật bẩn thật. . .

Arthur phàn nàn nói:

– Vừa rồi hình như một con tê tê đã tè vào người của ta! Đúng là dọa người!

Tuy vẻ mặt tỏ ra chán ghét nhưng y vẫn đã tìm được vũ khí trước kia như ý nguyện, trên tay của y là một thanh kiếm dài kỵ sĩ loang lổ vết bẩn đến hoa văn cũng không còn nhìn rõ.

Mai Lâm không biết nói gì với cách mà người bạn già này lấy kiếm, y cũng không kịp ngăn lão lại.

– Đã nói với người bao nhiêu lần, đừng có làm hại đến hoa cỏ rồi, ôi. . .

Nói xong, y lại giơ cây gậy chống lên phóng ra từng đợt sóng ma pháp màu xanh, lúc này, gợn sóng bao trùm cả tòa núi đổ vỡ, tiến vào bên trong đá vụn và đất bùn.

Chưa đến hai phút, màu xanh lại lan tràn cả ngọn núi, cây cối mọc từ dưới đất lên, tươi tốt xanh um, hoa cỏ ở khắp nơi, giống như nguyên bản cả ngọn núi là như vậy. . .

Cũng cùng lúc hoàng hôn, đối với những người dân trong thị trấn nhỏ Roccama mà nói thì họ chỉ ngạc nhiên khi nghe được một tiếng động vang dội giống như mỏ đá bị sập nhưng rất nhanh đã bị gió núi che lấp đi.