Chương 577: Sao Anh Không Nói Gì?

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi bỗng cứng đờ người, không biết nên phản ứng thế nào. Tay lóng ngóng không biết nên đặt ở đâu hay là nên làm gì.

– Ánh Tuyết. . . em. . . làm sao vậy?

– Đừng nói gì cả. . . để em ôm anh một chút thôi. . .

Tô Ánh Tuyết lúng túng, đầu tựa lên vai Lâm Phi như một đôi tình nhân đang ríu rít mặn nồng. Trong lòng Lâm Phi bỗng thấy thương tiếc, vô thức đưa tay lên vỗ lưng cô như đang dỗ dành một đứa bé.

Một lúc lâu sau Tô Ánh Tuyết bỗng ngẩng đầu, mắt hồng hồng, đôi mắt ngấn nước nhìn Lâm Phi.

– Sao anh không nói gì? Vì sao anh không nói gì hả?

Mặt Lâm Phi co quắp, cười cứng đờ:

– Không phải em bảo anh không được nói gì sao?

– Anh có thể không nghe lời em mà. . . từ lúc nào anh lại biết nghe lời như vậy.

Tô Ánh Tuyết phàn nàn.

Lâm Phi dở khóc dở cười:

– Vậy rốt cục em muốn anh nói hay không nói đây?

– Ừm, đừng nói gì cả, nghe em nói thôi. . .

Tô Ánh Tuyết giơ một ngón tay lên chặn miệng Lâm Phi.

Mặt Lâm Phi tái mét, chuyện gì thế này, mọi chuyện khiến hắn vô cùng sửng sốt. Tính tình của cô quá tùy hứng đi, cách suy nghĩ của cô thật không giống người bình thường.

Dĩ nhiên, Lâm Phi không ý thức được rằng hắn cũng là một người không bình thường.

– Em còn tưởng mình sắp chết rồi. . .

Đột nhiên, Tô Ánh Tuyết bật ra một câu, cô cắn môi, ngước mắt nhìn Lâm Phi:

– Lúc ấy em thật sự rất đau, cả người em như muốn vỡ ra. Đầu em trở nên mơ hồ. . . Từ trước đến nay em chưa từng thấy mình gần cái chết đến thế.

Lâm Phi thấy được sự sợ hãi trong mắt cô, hắn không khỏi nhíu mày. Đây là lần đầu tiên Lâm Phi thấy Tô Ánh Tuyết sợ hãi đến thế.

Xem ra, sự việc lần này quả là một cú đả kích lớn đối với cô.

– Anh có biết, trước khi hôn mê em đã nghĩ đến điều gì không?

Tô Ánh Tuyết hỏi.

Lâm Phi trầm mặc, mắt xoay tròn nhưng lại không lên tiếng.

– Em hỏi anh đó!

Tô Ánh Tuyết bất mãn nói:

– Sao anh lại không nói gì?

Lâm Phi đau khổ, vẻ mặt như sắp khóc:

– Bà cô ơi, em bảo anh đừng nói gì cả, nghe em nói thôi mà! Làm sao anh biết em nghĩ gì được chứ?

Tô Ánh Tuyết tức giận không có chỗ phát tiết, đập gối vào người Lâm Phi:

– Sao anh lại ngốc thế hả? Hỏi anh thì đương nhiên anh phải trả lời rồi! Lẽ nào em lại bắt anh dùng ngôn ngữ hình thể để trả lời em sao?

Lâm Phi dừng lại trong giây lát rồi giơ hai tay đầu hàng:

– Được rồi, được rồi, anh sai, anh ngốc là được chứ gì. Thật sự anh không biết em đang nghĩ gì cả. . .

– Em nghĩ đến anh.

Tô Ánh Tuyết lớn tiếng nói ra câu này.

Lâm Phi ngạc nhiên nhìn cô, tuyệt nhiên không hề nghĩ ra đáp án này.

– Anh. . . anh?

– Phải.

Tô Ánh Tuyết buồn bã nói:

– Em nghĩ nếu đột nhiên em chết đi, nếu ít nhất bên người em vẫn còn anh vậy cũng không đến nỗi quá tồi tệ. . .

Lâm Phi thấy trong lòng tê dại, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào. Không khí bỗng trở nên yên ắng lạ thường.

Tô Ánh Tuyết nhìn hắn đây chờ mong:

– Em nhận ra, em không thể quên được anh. . . Thấy anh quan tâm em, em rất vui. Lâm Phi, chúng thể cho nhau thêm một cơ hội được không?

Lâm Phi kinh ngạc nhìn cô, ngây ngốc tại chỗ, đầu lưỡi như bị cắt mất, trong lòng hoảng loạn, ngẩn ngơ nửa ngày trời không nói được lời nào.

– Thế nhưng. . . không phải em không thể tiếp nhận chuyện anh có những người phụ nữ khác sao?

Lâm Phi cười đắng chát.

– Đó là vì em chưa cố gắng hết sức. Nếu em làm tốt, anh sẽ không cần những cô gái khác nữa.

Tô Ánh Tuyết tự tin nói.

Lâm Phi im lặng, cúi đầu không lên tiếng.

Mặt Tô Ánh Tuyết trở nên đau thương:

– Có phải anh. . . anh đã không còn thích em nữa rồi phải không?

– Không.

Lâm Phi sợ cô hiểu lầm nên lắc đầu nói:

– Anh không có ý đó, sao anh có thể không thích em được chứ. . . Anh đã nói với em rồi, cho dù em ghét anh đi chăng nữa anh cũng luôn thích em. Với anh, em là một người rất đặc biệt. . . Em không thể tha thứ cho thái độ với tình cảm cá nhân của anh, anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của em.

– Vậy tại sao anh không chấp nhận, chẳng nhẽ anh thích Phương Nhã Nhu đến thế sao? Cô ta hơn em ở điểm nào chứ?

Tô Ánh Tuyết hỏi trực tiếp.

– Đây không phải là vấn đề tốt hay không tốt. Em rất ưu tú, Nhã Nhu không có điểm gì bằng em. . . Nhưng. . . tình cảm không phải là thứ có thể cân đo đong đếm được, không thể so sánh như vậy.

Lâm Phi cũng không biết phải giải thích như thế nào, tâm trạng càng hoảng loạn.

Đang lúc hai người đang giằng co nhau, không biết nên tiếp tục nói chuyện như thế nào cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.

– Chủ nhân.

Lâm Phi không hề biết trước, quay đầu lại nhìn mới thấy không biết từ lúc nào Eva đã ở bên ngoài. Cô ta vội vàng từ Anh chạy tới đây.

Lâm Phi nhân cơ hội này vội vàng nói với Tô Ánh Tuyết mình phải ra ngoài có việc. Hắn không biết nên tiếp tục nói với Tô Ánh Tuyết như thế nào.

Eva cũng gật đầu chào Tô Ánh Tuyết nhưng trong đôi mắt xinh đẹp màu xanh ngọc lục bảo lại toát lên tia bất mãn.

Đưa theo tiểu nữ nô của mình vào phòng nghỉ trong một khách sạn bên ngoài bệnh viện, Lâm Phi đặt mông ngồi trên ghế sofa, hắn xoa mồ hôi trên trán. Áp lực khi nói chuyện với Tô Ánh Tuyết quá lớn. Lâm Phi thà đấu với cao thủ cảnh giới Quy Nguyên cũng không muốn nói chuyện với áp lực mạnh mẽ đến thế.

– Chủ nhân, mời dùng.

Eva quan tâm đưa khăn nóng tận tay cho Lâm Phi.

Lâm Phi cười nhận lấy khăn mặt. Sau khi lau xong, hắn vứt khăn đi. Eva lại đưa cho hắn một ly rượu nho Pinotage của Nam Phi.

Loại rượu này khá mạnh, tuy nhiên lúc này Lâm Phi đang cần, uống được hơn nửa chén hắn mới thở phào một cái.

Mãi đến tận lúc này Lâm Phi mới nhận ra hôm nay Eva mặc áo sườn xám truyền thống, hơn nữa màu áo đỏ tươi, diễm lệ, rực lửa.

Tóc đen nhánh được búi cao, cổ trắng thon dài, dáng người thướt tha bó chặt trong bộ sườn xám, bộ ngực đầy đặn và đường cong hình chữ S tuyệt diệu.

Đôi chân thon dài, áo váy xẻ tà lộ ra một nửa chân làm người ta hận không thể chơi đùa với nó suốt mấy ngày, da thịt mềm mịn tinh tế đủ khiến người ta không muốn buông tay.

– Sao hôm nay lại ăn mặc gợi cảm như vậy, từ xa tới đây để phô bày với tôi ngoại hình mới của cô sao?

Lâm Phi cười cười, vẫy tay với cô ta.

Eva ngoan ngoãn đặt mông ngồi lên đùi Lâm Phi, hai tay thon dài ôm cổ hắn:

– Sắp đến tết của Hạ quốc rồi, Eva không có thời gian đón năm mới với chủ nhân nên nhân lúc này tới đây chúc phúc chủ nhân.

– Sao, có vẻ cô đang rất bận nhỉ? Nhìn cô có vẻ gầy đi rồi này.

Lâm Phi đau lòng sờ mặt cô. Cô gái đã đi theo hắn từ khi mới mười lăm tuổi, tuy lúc đầu chỉ là nữ nô, không đáng được nhắc tới nhưng cho tới nay cô luôn trung thành tận tâm. Tình cảm tích lũy lâu ngày không cần nói cũng biết. Đến nay Lâm Phi đã coi Eva như người thân của mình.

– Chủ nhân nhận ra Eva gầy đi sao?

– Dĩ nhiên rồi. Tuy tôi không thể thường xuyên gặp cô nhưng không đồng nghĩa với việc trong lòng tôi không có cô.

Lâm Phi cười dịu dàng:

– Không cần gắng sức quá. Gặp khó khăn cứ bảo tôi. Đừng quên tôi là chủ nhân của cô, tôi sẽ là chỗ dựa cho cô.

Eva cảm kích nhìn Lâm Phi, chủ động dùng môi hôn Lâm Phi một cái:

– Mọi thứ của Eva đều do chủ nhân cho, có mệt hơn nữa cũng đáng. Chủ nhân đã cho Eva nhiều rồi. . . cả đời cũng khó báo đáp.

– Lại nói những lời này rồi. Giữa chúng ta không cần phải tỏ ra như vậy. Hiện nay lúc nào tôi cũng sẽ hối hận, năm đó dạy dỗ cô quá nghiêm khắc khiến cô luôn bị ám ảnh bởi những chuyện đó.

Lâm Phi vừa hối lỗi vừa thấy tiếc nuối vì điều đó.

– Chủ nhân đừng tự trách mình, đây đều là những lời trong lòng.

Ánh mắt Eva phức tạp, thâm tình nỉ non.

– Thật hết cách với cô.

Lâm Phi lắc đầu bất đắc dĩ, dùng tay nhẹ nhàng ôm cổ, vuốt ve an ủi. Hỏi thăm xem gần đây Eva làm gì.

Eva cũng trả lời thành thật, ngoài việc tiếp tục nghiên cứu một số sản vật khoa học kỹ thuật vượt thời mà Lâm Phi giao cho cô ta, việc trong gia tộc cũng khá nhiều nên cô ta khá bận, bận đến mức cơ thể trở nên tiều tụy.

Lâm Phi cảm thấy Eva đang giấu mình chuyện gì đó. Nhưng dường như Eva vẫn còn có bí mật của mình, Lâm Phi cũng không muốn bắt cô phải nói.

– Nếu đã tới rồi thì ở đây thêm một ngày đi. Ngày mai chúng ta sẽ tới mũi Hảo Vọng xem xem. Người thừa kế thứ ba Wittgenstein cũng không kém đến thế chứ.

Lâm Phi muốn quan tâm Eva hết mực.

Nhưng Eva lại vô cùng kinh ngạc. Cô ta do dự hồi lâu rồi hỏi:

– Chủ nhân muốn ở cùng Eva, Eva rất vui. Nhưng. . . chủ nhân làm vậy có ổn không? Ngày mai, không, theo múi giờ ở Hạ Quốc đã là ngày mười bốn tháng hai rồi, hôm nay là ngày tình nhân, chủ nhân không định ở cùng Phương tiểu thư sao?