Chương 466: Đàn ông kiểu gì vậy?

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi cười cười:

– Mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao?

– Về cái gì?

– Cho dù Andariel giỏi cỡ nào, cũng không phải là một cao thủ chân chính, nhưng Luyện Ngục Quân Đoàn lại giao cho cô ta thực hiện một hành động quan trọng như vậy, chẳng lẽ cô ta. thật sự có thể mang Hàn Nguyệt đi?

– Ý của anh là…?

Lục Vũ Phỉ kinh ngạc.

Lâm Phi hơi mệt mỏi nói:

– Nếu không có gì bất ngờ, thì đã có vấn đề thật sự khó giải quyết đang chờ cô ta ở chỗ này rồi. Chỉ có trời mới biết, lại có kẻ “chết” nào xuất hiện.

Màn đêm buông xuống, nhà của chủ nhân Diệp gia, cũng là chỗ ở của Diệp Vô Nhai.

Diệp Vô Nhai bước vào trong phòng, phòng khách to lớn rộng rãi, Lô Vũ Cầm đang ngồi một góc, mắt đầy lệ, tay cầm một tấm ảnh, khẽ vuốt phẳng.

Nhìn thấy Diệp Vô Nhai đi vào, bà vội lau nước mắt, đặt tấm ảnh xuống.

Trên tấm ảnh là Diệp Vô Nhai và Lô Vũ Cầm, còn có hai anh em Diệp Huy, Diệp Hoàng.

Diệp Vô Nhai điềm nhiên liếc nhìn vợ rồi bắt đầu mở nút áo khoác:

– Thằng Huy sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?

Vẻ mặt đầy đau khổ, Lô Vũ Cầm đáp:

– Các cơ quan nội tạng bị thương nhiều mức độ khác nhau, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ nói…sẽ không thể có con.

Diệp Vô Nhai mở nút xong, cởi áo khoác bỏ qua một bên:

– Thật sao? Vậy thì phải thúc giục thằng Hoàng nhanh chóng lập gia đình với đứa con gái nhà họ Triệu kia đi, cần phải tiếp nối hương hỏa tổ tiên. Bà chuẩn bị đi, phải dựa theo tục lệ xưa mà đưa lễ tới nhà người ta cho đầy đủ, người của Triệu gia rất để ý chuyện đó.

Lô Vũ Cầm nghe vậy, mắt đỏ lên, rốt cuộc không nhịn được nữa, chợt đứng dậy, kêu lên lanh lảnh:

– Diệp Vô Nhai! Ông có phải là đàn ông hay không? Con trai lớn của ông bị người ta làm cho tàn phế, vậy mà điều duy nhất ông làm, là bảo con thứ mau kết hôn sinh con thôi sao?

– Bây giờ thằng Huy còn đang nằm bệnh viện! Nó mới hơn hai mươi tuổi, chắc chắn cả đời sẽ không thể kết hôn sinh con! Ông làm cha mà ngay cả đi thăm nó cũng không đi! Lòng dạ của ông chẳng lẽ là bằng đá sao?

Thấy Lô Vũ Cầm gầm thét như một con sư tử cái, vẻ mặt Diệp Vô Nhai không chút thay đổi, chỉ nhìn bà một lúc lâu, rồi bình tĩnh nói:

– Hôm nay bà cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi!

Nói xong, Diệp Vô Nhai đi tới một giàn hoa bên tường, nhích một món đồ sứ qua một bên, trong nháy mắt vách tường di chuyển, lộ ra một gian phòng luyện công bên trong.

Đối với Diệp Vô Nhai, ngủ là việc lãng phí thời gian, đa số buổi tối ông ta ở trong phòng này luyện công tới sáng.

Lô Vũ Cầm kinh ngạc nhìn chồng, lúc này ông ta còn có tâm trí đi luyện công! Đau khổ và uất tức trong lòng bùng lên như cơn lũ, bà thù hận nhìn theo bóng lưng của ông ta, hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, xông tới sau lưng Diệp Vô Nhai.

Bà chụp lấy một bình hoa, bất kể đó là một chiếc bình cổ hơn hai trăm năm tuổi, đập xuống đầu Diệp Vô Nhai!

– Bốp!

Bình hoa vỡ nát, rơi đầy đất, vài mảnh vụn văng trúng mặt Lô Vũ Cầm, có mảnh cắt da thịt, ứa máu đỏ tươi.

Nhưng Diệp Vô Nhai không hề hấn gì, ông ta chỉ quay đầu lại, nhìn bà bằng ánh mắt hờ hững như trước.

Lưu Vũ Cầm khóc không thành tiếng, tuyệt vọng nói:

– Diệp Vô Nhai…Ông là đồ khốn kiếp…Tôi đã biết, cho tới tận bây giờ, ông vẫn không thật sự coi tôi là vợ của ông. Hai mươi sáu năm trước, từ cái ngày tôi gả cho ông, cho tới bây giờ, ông cũng vẫn không coi trọng tối…

– Tôi biết tôi chỉ là một phụ nữ bình thường, không có khả năng thiên phú luyện võ, ngoại trừ giúp ông xử lý những công việc mà ông coi là tầm thường vụn vặt ra, thì hoàn toàn chỉ là một ác phụ tâm địa ác độc, ỷ thế hiếp người!

– Cho nên tôi không hy vọng xa vời rằng ông sẽ đối xử tốt với tôi, thậm chí không mong rằng mỗi lần tôi gọi ông, ông có thể trả lời tôi một tiếng…Tôi chỉ cần người ngoài xem tôi là nữ chủ nhân duy nhất của Diệp gia là đủ….

– Tôi tự cho rằng, ít nhất tôi sinh cho ông hai đứa con trai, ông có thể thật lòng thật dạ coi hai đứa nó là cốt nhục của ông, thật sự quý trọng hai đứa nó… Thật không ngờ, trong mắt ông, hai đứa con chẳng qua chỉ là công cụ để nối dõi tông đường thôi!?

– Diệp Vô Nhai, tôi muốn hỏi ông, rốt cuộc ông có phải là người hay không?! Ông có trái tim hay không? Ông nói đi!!!

Lô Vũ Cầm lắc lắc người Diệp Vô Nhai, nhưng ông ta vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng, khi Lưu Vũ Cầm dường như không còn hơi sức, Diệp Vô Nhai mới gỡ tay bà ra.

– Hai ngày nay trong nhà không yên ổn, bà dẫn thằng Hoàng lên thủ đô cầu hôn Triệu gia đi. Giờ không còn sớm, hôm nay cứ như vậy đi…

Diệp Vô Nhai nói xong, liền đi vào phòng luyện công, đóng vách tường lại.

Cả người Lô Vũ Cầm như hư thoát, mặt xám như tro tàn, quỳ trên mặt đất, đôi vai run rẩy, òa khóc nức nở…

Trong một căn nhà cao cấp trong một khu dân cư giàu có ở Ninh Thị.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi trong phòng khách, có mấy thi thể chết không nhắm mắt, có nữ có nam, thậm chí có một bé gái chừng bảy, tám tuổi, tay chân và đầu họ bị một thứ vũ khí sắc bén chém đứt.

Mái tóc màu bạc còn hơi trơn ướt, người quấn một chiếc khăn tắm, Andariel từ trên lầu đi xuống, hình như vừa tắm nước nóng xong, cầm lấy một ly cà phê có người pha sẵn trên bàn ăn phòng khách, nhấp một ngụm.

Cô nhìn về phía salon phòng khách, trên đó Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi đang ngồi với vẻ mặt khó coi.

Đương nhiên hai cô không cảm thấy thoải mái, bởi vì vừa vào phòng, đã nhìn thấy cả gia đình người ta bị giết, xác bị ném xuống trước mặt mình.

Họ bị giết chỉ vì tạm thời ở chỗ này, lại không muốn “trả tiền thuê phòng” mà thôi.

Bốn phía căn phòng, có bốn tên lính mặc giáp đen, do một tên đội trưởng Luyện Ngục Quân đoàn mặc giáp đỏ sẫm chỉ huy, chờ sẵn chỗ này từ lâu, phụ tá cho Andariel.

– Lại để cho hai cô đợi lâu, tôi quá bận rộn, không có thời gian thư thả mà tắm rửa, bây giờ tắm thỏa thích một bữa, chuẩn bị ngày mai hành động.

Tô Ánh Tuyết đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Andariel:

– Cô nói, tới đây là có thể gặp cha tôi, ông ấy đâu?

– A, đúng rồi, cô nhắc tôi mới nhớ.

Andariel vừa nói vừa vẫy tay về phía đội trưởng mặc giáp đó:

– Đồ cho Tô tiểu thư.

Đội trưởng kia gật đầu, lập tức mang tới một tấm hình, đưa tới trước mặt Tô Ánh Tuyết.

Tô Ánh Tuyết nhận lấy xem, thấy đó là một tấm hình màu, nhưng đã hơi ố vàng vì thời gian.

Trong tấm ảnh là một cô gái xinh đẹp đẹp đang tươi cười, rõ ràng là Lục Uyển Dung, mẹ của cô, mà sau lưng Lục Uyển Dung là một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, mày dài lưỡi mác, đôi mắt sáng ngời.

Người đàn ông này tóc đen, da trắng trẻo, đứng bên cạnh Lục Uyển Dung xinh đẹp tao nhã mà không hề thua kém chút nào, có thể nói là rất xứng đôi.

Dù là ảnh chụp, cũng có thể thấy được, người đàn ông này toát ra một khí chất kỳ lạ, một sự tự tin như đã định liệu tất cả mọi việc trong tay rồi vậy.

– Đây là tấm ảnh duy nhất chụp cha mẹ cô khi họ ngắm cảnh thu ở thủ đô, hai người lớn Nước hẹn, người của Lục gia cũng không biết… Chuyện này có nên tin tưởng, cha cô ở trong tay chúng tôi.

– Chỉ cần có Tô biết điều một chút, làm theo kế hoạch của chúng tôi, sớm muộn gì cô cũng có thể nhìn thấy ông ấy.

Andariel cười nói.

Tô Ánh Tuyết hít sâu một hơi, mắt hơi đỏ lên, dù chỉ mới nhìn qua ảnh, cô cũng có một cảm giác mãnh liệt, rằng người đàn ông này là cha mình…

– Cô nói tôi có thể nhìn thấy cha tôi… là thấy tấm hình này đây sao? Ông ấy ở đâu?

Tô Ánh Tuyết gặng hỏi.

Andariel cười khanh khách:

– Tôi nói cô có thể nhìn thấy, nhưng đâu có nói là sẽ thấy người thật?

Tô Ánh Tuyết cắn chặt môi, nắm chặt đôi tay trắng nõn, nhưng vẫn không động thủ.

Andariel đắc ý nói:

– Vậy là đúng đó, Tô tiểu thư cũng nên biết, cho dù cô có thể giết được tôi ở nơi này, cũng không làm được gì. Ở đây có năm tên chiến sĩ tinh nhuệ trong Quân đoàn Địa ngục, vũ khí trên người họ có thể bắn ra bất cứ lúc nào, cho dù cô có thể sống sót, Hứa tiểu thư cũng sẽ lập tức bỏ mạng…

– Mà tôi, bất quả chỉ là một thủ hạ nhỏ nhoi, không đáng giá để hai người các cô chôn cùng, đúng không nào? Huống chi, dù sao cô cũng muốn biết cha mình sống chết thế nào chứ?

Hứa Vi tức giận nói:

– Nói như vậy, các người đang dối gạt tối? Nói cái gì mà năm đó Diệp gia đuổi hai mẹ con tối là có nguyên nhân đặc biệt, cũng là gạt người?!

– Không không, dĩ nhiên là không phải.

Andariel ngồi trên ghế salon nói:

– Đợi chuẩn bị ổn thỏa tất cả, ngày mai chúng ta đến Diệp gia, tự nhiên Hữa tiểu thư sẽ biết, chúng tôi tuyệt đối không lừa cô.

Ánh mắt Tô Ánh Tuyết xoay chuyển, suy nghĩ một lát, nói:

– Ngay từ đầu, các người đã muốn bắt hai chúng tôi, đúng không?

Andariel cười khanh khách:

– Sao Tô tiểu thư lại nói như vậy, thật ra là bản thân cô muốn tới mà.