Chương 684: Tình Thâm Ý Trọng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi lập tức cảm giác thấy ở góc tường có người nhìn mình chằm chằm, đây không phái điềm tốt. Là một tên đàn ông có thân thể cường tráng đến độ biến thái, tuy hắn rất Ham hố, nhưng tuyệt đối không có chuyện nhai không nát.

Hắn không thích có thằng nào khác đến tranh đoạt phụ nữ với hắn, đặc biệt là khi người phụ nữ đó vốn chẳng thèm phản ứng mà gã vẫn cứ cố tình bám theo.

Phàm là ké dám tranh tình nhân với hắn đều đáng chết, bởi vì đã khiêu khích điếm mấu chốt trong nguyên tắc của hẳn.

Hit sâu vào một hơi, Lâm Phi chép miệng nói:

-Tiểu Tuyết, em biết không… đôi khi anh thực sự không biết làm người tốt là chuyện tuyệt vời cở nào.

-Hả? Có ý gì?

-Bởi vì có một số người nghĩ rằng khi em là người tốt, lập tức cho rằng có thể lướt qua một giới tuyến mà sẽ không bị từ chối. – Lâm Phi cười cười.

– Chỉ có khi em trở thành kẻ ác, chúng mới biết được, mọi việc chúng làm thật sự quá lỗ mãng, quá mức vô tri…

-Anh định làm gì?

Tô Ánh Tuyết có chút mong chờ..

Lâm Phi hoàn thành giãi phẫu, ném găng tay đi, nói:

-Anh sẽ đấm một phát đánh văng cái tên họ Lô gì kia tới Mỹ, à… nếu như tên đó bay tới được.

-Tại sao lại đánh văng tới Mỹ?

-Yêu đương tự do, tôn trọng nhân quyền, dân chủ, cởi mở… đó chẳng phải là những điều mà nước Mỹ thổi phồng sao, hẳn là gã sẽ thích chỗ ấy, dù có là chết ở đấy.

Lâm Phi nói xong, nhảy xuống lầu, lái xe đi.

Tuy hắn không cần ngồi xe, nhưng lát nữa đón Bạch Hân Nghiên là phải dùng đến, dù sao hắn cũng không vội. Hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, còn ả Shiva kia, chỉ cần bắt được Lô Bân thì sớm muộn cũng sẽ xuất hiện.

Trong một căn phòng làm việc của cô nhi viện, Lô Bân đang trầm mặt nhìn Shiva vừa chạy về. A sát thủ mỹ nữ con lai giờ phút đang khiếp đảm, lại nóng này nhìn người đàn ông.

-Honey, thời gian không còn nhiều, anh mau chóng chọn đi, theo em đi là an toàn nhất.

-Vậy mà em thất bại… em có biết việc này sẽ thành hậu quả nghiêm trọng thế nào không?

Em chẳng phải đã nói là tuyệt đối không có vấn đề ư?

Lô Bân lắc mạnh bả vai nữ sát thủ.

Tuy tố chất thân thể Shiva không để cho Lô Bân có thể rung chuyển, nhưng cô ta lại không phản kháng, bị lay rất mạnh.

-Em cũng không nghĩ Thiên Diện sẽ xuất hiện ở đó, thực lực của ả năm đó đã mạnh hơn em, giờ càng lợi hại hơn… đây là điều em không dự đoán được.

Shiva cay đang nói.

Lô Bân dừng lắc tay, hỏi:

-Em nói với chúng thế nào? Cô ta có hỏi tới cái gì không?

Shiva gật đầu nói:

-Anh yên tâm, em chối bỏ ngay quan hệ của anh và em, chỉ nói anh cũng không biết thân phận của em. Là em thầm mến anh, cho nên mới đố kỵ muốn đi giết ả…

-Bạch Hân Nghiên kia chết rồi sao?

Sắc mặt Lô Bân hơi trì hoãn, hỏi.

Shiva khẳng định:

-Cô ta không sống nổi, đã trúng Thối độc Xà châu kịch độc của em, không thể nào sống được.

Lô Bân đảo mắt, dường như đang cân nhắc.

-Honey, anh còn do dự cái gì? Hiện giờ nhân lúc Scarpe chưa tìm tới, chúng ta có thể chạy ra khỏi biên cảnh Trung Quốc, em có lòng tin tránh được sự truy đuổi của chúng – Shiva ra vẻ chắc chắn và chờ đợi.

Lô Bân hừ lạnh một tiếng:

-Trốn? Vì sao anh phải trốn? Em đã nói chúng ta không quen biết, chuyện từ đầu tới đuôi chẳng liên quan tới anh. Anh đường đường là Thiếu tướng Quân khu Giang Nam, tay nắm binh quyền, tử tôn đích hệ của Lô gia. Lâm Phi dù có thần thông quảng đại hơn nữa, muốn động vào anh ít nhất cũng phái có cái lý do thích hợp!

-Không, anh không biết Scarpe. Một khi hắn bị chọc giận sẽ không cần biết anh có địa vị gì. Người mà hắn giết có thể chất thành núi. Hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh!

Shiva không yên tâm nói.

Lô Bân vung tay nói:

-Không cần nói nữa! Bảo anh với em bỏ đi chẳng khác gì chấp nhận mọi thứ, cuộc đời sau này của anh đều phải sống như rùa đen rút đầu, đào đất như chuột chũi mà trốn đông trốn tây ư?

-Honey, chúng ta có thể đến một nơi không ai tìm được để ẩn cư. Chẳng phải anh nói đã có em là đủ sao? chúng ta có thể sinh con đẻ cái như nam nữ bình thường, sống qua thời gian như những người dân bình thường.

Trong mắt Shiva đầy vẻ thâm tình.

Sắc mặt Lô Bân âm tình bất định, giằng xé, gã cắn răng một lúc lâu, hừ mạnh một hơi.

Gã đưa tay lên xoa xoa gương mặt Shiva, nói:

– Thật xin lỗi, bảo bối. Anh bây giờ còn chưa thể cao chạy xa bay cùng với em. Nếu anh bỏ đi, gia tộc anh sẽ ra sao? Nếu Lâm Phi giận chó đánh mèo đến Lô gia chúng ta, chẳng phải anh sẽ thành đứa con bất trung bất hiếu?

Shiva ảm đạm, nhưng tỏ vẻ đã hiểu nói:

-Đúng, xem ra là em quá ích kỷ. Anh còn người nhà cùa anh… Vậy… anh định thế nào?

-Anh tất nhiên sẽ có cách, em đi trước, cứ ẩn náu cho tốt, trong thời gian ngắn đừng tìm anh.

Lô Bận trịnh trọng nói.

– Không thể, từ bốn năm trước anh cứu em về từ chiến trường, em đã thề sẽ không ruồng bỏ anh. Em muốn cùng sống cùng chết với anh! Shiva đỏ mắt nói.

Lô Bân mất kiên nhẫn nói:

-Nếu em ở lại thì đó chính là cùng chết! Nếu bây giờ em đi, chúng ta còn có một cơ hội cùng sống sót!

Shiva do dự bất định, cô ta vẫn cảm thấy như vậy quá mạo hiểm.

Nhưng Lô Bân lại ước người phụ nữ này nhanh chóng rời đi. Chẳng may Lâm Phi thây gã và Shiva ở cùng, lúc đó sẽ rất khó giải thích.

-Em đi mau! Không cần lo cho anh! Nếu em bị Lâm Phi bắt lấy, đời anh không thể nào an tâm được! Lô Bân giận dữ gào lên.

Shiva lại cảm động rơi lệ. Dưới cái nhìn của cô ta, người đàn ông vì bảo vệ cô ta mới hung ác quát dữ dội như vậy.

– Honey, anh bảo trọng.

Cô ta hôn lên miệng người đà ông, nhìn một cái thật chăm chú, không nói nhiều nữa, như gió rời khỏi cô nhi viện.

Đối với cô ta, muốn trốn khỏi Lâm An, thậm chí rời khỏi Trung Quốc thực không phải chuyện khó khăn.

Shiva đi chưa được bao lâu, Lô Bân đã điều chỉnh xong cảm xúc, thay đổi thành vẻ mặt điềm tĩnh, đi ra ngoài phòng lớn.

Một đám trẻ con đang chơi đùa dưới ánh mặt trời ban trưa, Lô Bân đi qua, chào hỏi những đứa trẻ này, ngồi lên bậc thang kể chuyện cổ tích cho lũ trẻ.

Lũ trẻ con thích nghe nhất là lúc chú tướng quân kê chuyện chiến tranh, cho nên đều mở đôi mắt sáng ngời chăm chú lằng nghe Lô Bân.

Đã qua hơn một giờ đồng hồ, một chiếc Land Rover như mãnh hổ gào rú phóng tới, dừng trước cửa cô nhi viện.

Lâm Phi đón Bạch Hân Nghiên trong trường về, đồng ý với yêu cầu của cô gái, lập tức đi tới nơi này nhìn tình huống.

Tới cửa đã gặp Lô Bân đang được bọn trẻ vây quanh nghe kể chuyện, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Nhìn thấy Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên tới, Lô Bân ngầm cả kinh. Shiva lại tính sai, Bạch Hân Nghiên vậy mà bình yên vô sự!

Tuy nhiên gã vẫn chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc rất tự nhiên, cười mỉm đứng lên, nói:

-Hân Nghiên, sao em lại trở về rồi? Còn cả Lâm tiên sinh cũng tới?

Lâm Phi đảo mắt thu lại mọi biểu tình của Lô Bân, phát hiện gã đàn ông kia tựa như đang cất giấu điều gì đó, nhưng lại không rõ ràng.

Với thân phận, địa vị của Lô Bân, lại thêm từng trải chiến trường, được huấn luyện phản gián cũng rất bình thường. Cho nên, muốn dựa vào nét mặt gã mà phán đoán nói dối hay không thì phải khiến gã không thể kìm nén được nỗi lòng.

-Tướng quân Lô, Hi Ngõa… à không, hẳn là Shiva có còn ở đây không? – Ánh mắt lợi hại, Bạch Hân Nghiên hỏi thăm.

(*ở đây là Hi ngõa và Tháp bà, phiên âm tiếng Anh đều là Shiva nhưng là hai từ tiếng Trung khác nhau)

Lô Bân lộ vẻ khó hiểu, nói:

-Shiva? Tháp bà có ý gì… Hi Ngõa vừa mới nói ra ngoài mua ít đồ, lái xe đi rồi, giờ còn chưa về. Anh cũng đang đợi cô ấy.

Bạch Hân Nghiên nhìn Lâm Phi ý hỏi, thấy Lâm Phi gật đầu, cô hỏi:

-Tướng quân Lô, chẳng lẽ anh không biết Hi Ngõa đã từng là siêu cấp sát thủ số hai của Bảng Huyết Toản, Shiva, hay sao?

-Cái gì? Sát thủ của Báng Huyết Toản? – Lô Bân tỏ ra rất ngạc nhiên,

– Cô ấy… cô ấy sao có thể là sát thủ? Cô ấy là du học sinh Ấn Độ đến Trung Quốc mà, anh đã điều tra tất cả tư liệu!

Bạch Hân Nghiên chậm rãi kể lại việc Shiva vừa mới đi giết cô, còn nói chuyện cô ta thầm mến Lô Bân. Nhưng, từ đầu tới đuôi, Lô Bân đều tớ vẻ mờ mịt, thất thố, giống như hoàn toàn không biết gì.

– Thật xin lỗi, Hân Nghiên, em để anh từ từ suy nghĩ đã… chuyện này…sao lại thế được. Cô ấy đã ở đây công tác bốn năm rồi.

Trán Lô Bân toát mồ hôi lạnh, lẩm bẩm:

– Thảo nào thể lực cô ấy xuất sắc như vậy. Một người chăm lo nhiều đứa trẻ mà không có vấn đề gì. Anh nên sớm nhìn ra việc không tầm thường…

Nhưng cũng may, em bình an vô sự. Nếu không thì anh sẽ tự khiển trách mình cả đời mất..