Chương 711: Mẹ Hận Con

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cố Thải Anh sửng sốt một chút, ánh mắt lóe lên nói:

– Việc đó, trước đó mẹ đã nói rồi, mẹ thật sự không biết, lại lịch cha ruột của con, ông ấy như là đột nhiên xuất hiện trên thế giới này, xuất hiện trước mặt mẹ. . .

– Chẳng lẽ ông ấy không để lại lời nhắn hoặc đầu mối gì đó?

Lâm Phi trầm giọng hỏi.

Cố Thải Anh thở dài, cười tự giễu:

– Nếu như có, mẹ tội gì tìm ông ấy hơn hai mươi năm. . . thứ duy nhất ông ấy để lại, chính là chiếc nhẫn màu hổ phách, mẹ vốn cho rằng ông ấy dùng chiếc nhẫn đó cầu hôn mẹ, sau khi đưa cho mẹ chiếc nhẫn đó, ông ấy liền bỏ đi.

Chiếc nhẫn màu hổ phách đó, nay ở trên tay Lâm Phi, chẳng qua lần ở trên tàu chiến chiếc nhẫn liền thay đổi, sau khi sinh ra cảm ứng với cơ thể Tô Ánh Tuyết, liền biến thành màu trắng sữa, ánh sáng vàng rực không cố định trong chiếc nhẫn, cũng không thấy đâu nữa.

Lâm Phi nói có vài phần nghi ngờ:

– Bà nói. . . bà vẫn luôn tìm ông ấy?

Cố Thải Anh nắm chặt tay, có vẻ đang cố gắng để cảm xúc mãnh liệt trong tim, bà hít mạnh một hơi, nói:

– Con muốn biết, nguyên nhân vì sao năm đó mẹ tình nguyện đi đi theo Vương Thiệu Hoa sao? Bây giờ mẹ cũng không có gì để lừa con nữa, có sao nói vậy. . . nguyên nhân lớn nhất để

mẹ làm vậy, là vì mẹ phải tìm được cha ruột của con, để ông ấy cho mẹ một lý do!

Lâm Phi khẽ giật mình:

– Có ý gì. . .

– Con không cảm thấy mẹ rất thảm thương sao?

Nước mắt Cổ Thải Anh chảy xuống, vừa khóc vừa cười nói:

– Mẹ đang ở trong trường đại học không hiểu cái gì bị ông ấy bắt đi, từ đại tiểu thư nhà họ Cố, sống sờ sờ bị ông ấy cưỡng ép chiếm hữu, mang thai con, còn bị ông ấy vứt trong sơn thôn, sau đó ông ấy không bao giờ xuất hiện nữa. . .

– Con có biết không, mẹ đã nhiều ngày nhiều đêm, đều nghĩ ông ấy liệu có còn xuất hiện nữa không, có muốn đứa con này không. . .

Cổ Thải Anh nghẹn ngào, bị thương nói:

– Năm đó mẹ mới hơn hai mươi tuổi, mẹ còn rất trẻ. . . ông ấy hủy hoại cuộc sống của mẹ, biến mẹ thành trò cười của người khác, bị gia tộc phỉ nhổ nhưng ngay đến tên gọi của ông ấy là gì, đến từ đâu, mẹ đều không biết!

– Mẹ giống như một tờ giấy bị ông ấy tiện tay mang đi dùng xong, liền nhét vào thùng rác. Con có biết không, năm đó không biết bao nhiêu lần mẹ muốn bỏ con nhưng lại vì nghĩ đến ông ấy. . . mẹ lại mang theo hy vọng ra sức bảo vệ con, sinh con ra. . .

– Lúc đó mẹ nghĩ, có lẽ chờ mẹ sinh con ra, người đàn ông đó sẽ lại xuất hiện, là cha của con, sao có thể ngay đến con của mình cũng không cân? Mẹ lúc đó ngu ngốc chờ đợi, ngu ngốc hy vọng. . . Nhưng chẳng qua đều chỉ là mẹ suy nghĩ hão huyền mà thôi.

Sắc mặt Lâm Phi u ám, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón bầu trời bão tố giữa hè, sấm chớp xoay chuyển, khiến cho người ta kinh hãi.

Ngực hắn không ngừng phập phồng, tim đập loạn lên, lời của Cố Thải Anh, khiến hắn không biết làm thế nào.

Trước kia, hắn cho rằng Cố Thải Anh vì hưởng vinh hoa phú quý nên bỏ rơi cha con họ, họ là người bị hại.

Nhưng hôm nay nghe được, cảnh ngộ của Cố Thải Anh so với họ đau khổ không kém bao nhiêu, như là có liên quan đến huyết mạch.

Cố Thải Anh tiếp tục nói, bà không muốn cứ mãi che giấu sự thật bị chôn chặt trong tim nhiều năm qua nữa, lạnh giọng nói:

– Vì Cố gia bị hãm hại, sau khi mẹ đến Lâm An, dựa vào Đại Hữu, sinh con ra vẫn không có cơ hội gặp được người đàn ông kia.

– Nhưng thời gian qua càng lâu, mẹ càng khó chịu được. Mỗi khi thấy con trưởng thành, lại thấy phảng phất bóng dáng người đàn ông đó quanh quẩn trên người con, mẹ không thể kiềm chế bản thân nhớ về ông ấy.

– Mẹ không cam lòng, ông ấy dựa vào cái gì khiến mẹ đau khổ như vậy, chịu nhiều ủy khuất như vậy, còn phải ngậm đắng nuốt cay sinh con cho ông ấy. . .

Trong mắt bà lộ ra vài phần hối tiếc, nói:

– Chính vào lúc đó, Vương Thiệu Hoa theo đuổi mẹ nhiều năm, tìm tới mẹ, nói rằng đã thuyết phục được người trong gia tộc, để mẹ cùng ông ấy kết hôn, vì vợ của ông ấy cũng qua đời rồi, còn để lại một đứa con gái.

– Lúc đó mẹ nghĩ rằng. . . nếu mẹ có thể lợi dụng tài sản của nhà họ Vương, có lẽ có cơ hội tìm người đàn ông kia! Người khiến mẹ chịu nhiều đau khổ!

Nghe đến đó, Lâm Phi giận tím mặt quay đầu lại nói:

– Vì tìm một người đàn ông, muốn một đáp án, bà vứt bỏ đứa con ruột mới tám tuổi rời đi?

– Vì lúc đó mẹ rất ghét con!

Cố Thải Anh lập tức thét chói tai đáp lại câu chất vấn của Lâm Phi.

Chỉ một thoáng, thời gian như dừng lại, không khí như đóng băng, có thể nghe được tiếng kim rơi xuống.

Lâm Phi như bức tượng đá, hai mắt đỏ thẫm, bắp thịt cả cơ thể căng cứng nhìn vị phu nhân trước mắt.

Mà Cố Thải Anh giống như biết mình đã lỡ lời nhưng lại cảm thấy như được giải thoát khỏi cái lồng giam vạn năm, như trút được gánh nặng toàn thân, ngã ngồi xuống đất, ôm đầu gối khóc rống lên. . .

– Ô ô. . .

Cổ Thải Anh khóc đến tê tâm liệt phế, lắc đầu nói:

– Mẹ cũng không muốn. . . mẹ biết như vậy là không đúng, sao mẹ có thể ghét con của mình. . . nhưng mẹ thật sự không chịu nổi. . .

– Mẹ chỉ muốn một đáp án, hỏi ông ấy vì sao làm những việc như vậy với mẹ. . . dù ông ấy chỉ nói là đùa giỡn mẹ, chỉ là ý nghĩ nông nổi. Ít nhất mẹ còn có thể danh chính ngôn thuận hận ông ấy. Nhưng mẹ giống như là một người có cũng được mà không cũng được, sống trên đời, chỉ vì một người đàn ông không biết tên, chịu những đau khổ kia, nuôi dạy một đứa trẻ không biết đến từ đâu. . .

– Mẹ không tìm thấy ông ấy, hận ông ấy, oán ông ấy, đều chuyển hết lên người con. . . Phi nhi. . . thực sự xin lỗi, là mẹ từ bỏ con. . . bây giờ mẹ rất hối hận nhưng cũng không kịp nữa rồi. . .

Trong đầu Lâm Phi, hiện ra hình ảnh đuổi theo bóng dáng đó, trong mưa năm đó.

Người phụ nữ không quay đầu lại, bỏ hắn mà đi, quả nhiên. . . thật sự ghét hắn.

Hắn đã từng ảo tưởng, Cố Thải Anh là có lý do bất đắc dĩ, vì muốn tốt cho hắn nên mới bỏ đi nhưng lúc đó chân tướng rõ ràng, Lâm Phi lại đột nhiên cảm thấy, đây mới là kết quả khiến hắn an tâm nhất.

Bản thân không trách làm người phụ nữ này, là bà ấy bỏ mình, cho dù bà ấy chịu nhiều đau khổ nhưng đứa con là vô tội.

Sau khi Lâm Phi nhắm chặt hai mắt một lúc, điều chỉnh tốt hô hấp của mình, tĩnh tâm lại, mở miệng nói:

– Nói sớm một chút, đâu phải chịu khổ đến ngày hôm nay.

Thân thể Cố Thải Anh run lên, ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phi:

– Phi nhi. . . con. . . con không hận mẹ sao?

– Hận? Sao phải hận bà?

Lâm Phi đầy vẻ tang thương nói:

– Bà đã thừa nhận, là bà từ bỏ tình mẫu tử, vậy tôi cũng không cần yêu cầu cái gì từ bà, giống như bà không có tư cách là người thân của tôi.

– Nếu chúng ta đã không có tình thân, bà bỏ rơi tôi, đi tìm người đàn ông nhớ mãi không quên cũng là hợp tình hợp lý.

Cố Thải Anh cảm thấy tim mình như bị bóp vỡ, rời đầy đất, bà biết rõ, Lâm Phi lạnh nhạt tiếp nhận tất cả, có nghĩa là Lâm Phi thật sự coi bà như người xa lạ rồi.

Lúc này, bà ngược lại thà rằng Lâm Phi nổi giận mắt bà một trận, thậm chí đánh bà cũng có thể. . . Chỉ tiếc, Lâm Phi sẽ không làm như vậy.

Đã không có yêu, cũng không có hận.

– Nếu như không còn gì để nói, bà có thể đi rồi.

Vẻ mặt Lâm Phi bình thản nói, hắn chưa từng thấy nhẹ nhõm như vậy, trong lòng không lo lắng mà đối diện với Cố Thải Anh.

Cố Thải Anh sửng sốt một chút, đứng dậy khẩn cầu:

– Vậy Tình nhi. . .

– Đợi tôi thương lượng đặc chế xong quần áo với người nhà, sẽ đi tìm các người, tôi nói là làm, tuy không xác định có thể chữa được cho cô ấy không.

Lâm Phi bảo đảm.

Lúc này Cố Thải Anh mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt có vài phần hy vọng, bà đã khó có thể xoay chuyển được trái tim của con trai, hai người sau này chỉ có thể có mối quan hệ của người bình thường, cho nên bà không muốn mất đi con gái nuôi.

Lúc Cố Thải Anh sắp đi, Lâm Phi hỏi một câu:

– Những năm nay, bà có tin tức của ông ấy không?

Cố Thái Anh quay đầu lại, vẻ mặt đau thương cùng cay đắng:

– Nếu như có, mẹ đã sớm đi tìm ông ấy, dường như ông ấy đã bốc hơi khỏi thế giới này, cứ như chưa từng xuất hiện. . .

– Tôi biết rồi.

Lâm Phi gật đầu, hờ hững tiễn khách.

Bà do dự một chút, nhu thuận nói:

– Nếu như. . . mẹ nói là nếu như, sau này con có cơ hội gặp ông ấy, cho dù con có nhận ông ấy là cha hay không, mẹ hy vọng con có thể thay mẹ hỏi ông ấy một câu, trong lòng ông ấy rốt cuộc coi mẹ là cái gì. . .

Lâm Phi cũng không đáp lại thỉnh cầu này, Cố Thải Anh thấy Lâm Phi không nói lời nào, cũng không cưỡng cầu nhiều hơn cái gì, trên thực tế, bà cũng cảm thấy Lâm Phi sẽ không có cơ hội gặp được.

Người đàn ông kia như một cơn gió thu thổi qua xào xạc, phất qua một cái, không thấy nửa vết dấu tích nào.