Chương 587: Bữa Cơm Tất Niên

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Giao thừa năm nay đối với người nhà Lâm Phi mà nói là náo nhiệt chưa từng có và cũng đáng quý chưa từng có.

Năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ riêng một mình Lâm Phi đã hết lần này đến lần khác thoát con đường chết, thậm chí có lúc bản thân đều cảm thấy không muốn tiếp tục kiên trì nữa, còn những thăng trầm khác, càng khiến cho hắn nhận thức được nhiều thiếu sót của bản thân.

Từ sáng sớm Lâm Phi đã nhận được những lời chúc phúc, chúc mừng từ bạn bè nhiều thế hệ ở các nơi trên thế giới, những lời chúc phúc này cũng là từng câu từng cầu báo bình an.

Tuy ngày mai mồng một thì phải đi Thụy Sĩ nhưng bữa cơm tất niên vào buổi tối vẫn phải tổ chức cho đàng hoàng.

Lúc trước ở đó Lâm Phi còn cố ý đi một chuyến thăm thím Giang, đem tặng một ít quà tặng chúc Tết, nói cho bà biết không cần phải lo lắng về Tô Ánh Tuyết, Tô Ánh Tuyết đang ở nước ngoài xử lý chút chuyện bí mật.

Thím Giang nghe thấy Lâm Phi và người nhà Lục gia đều nói như vậy cũng coi là thật, yên tâm ít nhiều, quê quán của bà không phải ở đây, nếu như Tô Ánh Tuyết không có ở đây bà cũng khó mà quay về nhà ăn tết.

Màn đêm buông xuống, trong nhà ở sơn trang Thiên Lan, nhìn cái bàn lớn chật cứng người, đúng là đông vui thật.

Ngoại trừ Lâm Phi, Lâm Đại Nguyên cùng người nhà của Lâm Dao còn có Phương Nhã Nhu hiển nhiên làm chủ, mẹ con Hứa Vân, Hứa Vi, mẹ con Bạch Hân Nghiên và Hạ Lâm Mỹ, hai chị em Thiên Diện, Lý Úy Nhiên, lão Bao và anh em Vương Đại Vĩ, Vương Tiểu Mai không có người thân cũng đều đến đông đủ, trong nhà vô cùng náo nhiệt.

Vốn dĩ Diệp Tử Huyên cũng muốn đến, cô ấy đối với người của Diệp gia vẫn luôn có ác cảm nhưng đối với mẹ con Hứa Vân, Hứa Vi lại rất thân thiết, dù sao cuối cùng họ cũng là người thân.

Thế nhưng hôn sự của Diệp Tử Huyên và Trần Khải Luân cũng sắp tới, cũng là vừa thẹn vừa mừng cùng với gia đình Khải Luân đón năm mới, điều này khiến cho Lâm Phi có chút không chịu được, Lôi Công Bà lại trong vai tròcon dâu đi đón năm mới ở nhà người ta, đúng là không thể nào tưởng tượng nổi.

Cái tên Trần Khải Luân cũng thật là hiếm thấy, trải qua một vài tình huống đột phát thì cũng đã sớm biết được Diệp Tử Huyên là phát tài vì buôn bán vũ khí chiến tranh nhưng vẫn không có chút ảnh hưởng, căn bản không bận tâm những điều này, thật đúng là một củ cải trắng, một cái hố, vừa vặn góp lại thành một cặp.

Phương Nhã Nhu từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối phong phú, rực rỡ muôn màu, bày một bàn tiệc rõ lớn và dài, quả thực giống hệt như yến hội trong cung đình vậy.

Trong bữa tiệc, Phương Thư Hải từ nơi xa ở kinh thành, còn đặc biệt cố ý yêu cầu cháu gái mở máy tính bảng, ở cùng với Phương Hải Triều, Lưu Oánh Oánh. . . hỏi thăm người nhà của Lâm Phi qua video.

Lâm Đại Nguyên tự nhiên bày tỏ ý tứ có chút không phải phép cho lắm, liên tục biểu đạt ý nói thân gia quá khách khí nhưng mặt mày hồng hào, vẫn là cảm thấy rất có thể diện.

Nếu như là trước kia, ai dám tưởng tượng, tộc trưởng đại gia tộc đứng trong top mười toàn Hạ Quốc lại có thể bằng lòng vào buổi tối giao thừa chúc tết một nhân viên bảo vệ môi trường như ông ta chứ?

Ông ta không khỏi cảm thấy khoái chí về cậu cháu trai có tiền đồ, chỉ tiếc chuyện của món hàng kia quá dọa người rồi. Ăn xong bữa cơm tất niên này, sớm ngày mai thì phải đi ra nước ngoài rồi, quả thực khiến người khác lo lắng.

Lâm Phi muốn đi xa nhà, cùng người của quốc gia cùng nhau làm chút chuyện, người trong nhà cũng đều biết, dù sao Lâm Phi muốn bọn họ tự mình chú ý an toàn.

– Sư phụ, con có một nguyện vọng nhỏ, có thể nói cùng ngài không. . .

Ăn được một nửa Vương Đại Vĩ đột nhiên cầm chén rượu tiến đến bên người Lâm Phi, cười khờ nói.

Lâm Phi cổ quái nhìn hắn một cái, tên này thực sự thay đổi không ít, ít nhất cũng sẽ không tiếp tục mơ hồ như thế nữa, những ngày tháng qua cả con người cũng đã chín chắn hơn rất nhiều.

– Nói đi.

Lâm Phi mỉm cười nói.

Vuơng Đại Vĩ cẩn thận từ từ nói:

– Con nghe Bao đại ca nói, sư phụ người lại muốn đi ra nước ngoài đọ chiều cùng với đám người quân đoàn Luyện Ngục, rất có thể rất nguy hiểm, con có thể đi cùng sư phụ ngài được không.

– Ngươi nghĩ đi cùng ta đến Thụy Sĩ? Ngươi biết đối phương là người như thế nào sao?

Lâm Phi có chút kinh ngạc.

– Đúng vậy, sự phụ ngài chớ vội vàng cự tuyệt con, một năm trở lại đây con cũng trưởng thành không ít rồi, trước đây con quá yếu cũng không dám cùng ngài nhắc đến chuyện này nhưng hiện tại con tự nhận cũng có chút năng lực tự bảo vệ mình, tại Lâm An này cũng không có cơ hội trải nghiệm. . .

Vương Đại Vĩ vẻ mặt chờ mong.

Lâm Phi chớp mắt bắt đầu châm chước, tên đồ đệ này, Lâm Phi kỳ thực có đôi khi ngẫm lại thấy vẫn còn rất hổ thẹn, bản thân cũng không quản hắn nhưng hắn ngược lại cũng không khiến mình mất mặt, bỗng chốc đã tu luyện Kim cương bất tử thân có chút thành tựu, còn thiếu một sợi cơ duyên thì có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, ngày thường ngoại trừ giúp lão Bao quản lý chuyện trong bang hội, thì hắn lại luyện công, rất chăm chỉ.

Kim Cương bất tử thần là một trong những công phu đứng đầu mà lão điên cất giấu, có thể được nhân vật như Long Ngũ để ý đến, tất nhiên có chỗ lợi hại của nó.

Thêm vào đó Vương Đại Vĩ được cao nhân từ nhỏ đả thống kinh mạch toàn thân, giữ lại ít khí Tiên Thiên, sau khi trải qua tu luyện, như hôm nay tuy vẫn chưa đạt tới một trong những cảnh giới của Tiên Thiên nhưng thực tế sức chiến đấu đã đã vượt qua một cao thủ Tiên Thiên bình thường.

Bởi vì sức phòng ngự thân thể, đã không phải là Tiên Thiên bình thường có thể xuyên thấu, ngược lại một quyền của hắn, đều lực thấu thiên quân, uy lực phi phàm.

– Ta phải nói rõ trước, nếu như người có nguy hại đến sinh tử, ta có lẽ không kịp đến cứu ngươi, ngươi có thể sẽ chết, bởi vì ta cũng không rõ cho lắm, đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì.

Lâm Phi thẳng thắn nói.

Vương Đại Vĩ nuốt nước miếng một cái, kỳ thực hắn rất sợ chết nhưng càng là việc tu luyện thì càng ý thức được nếu như không tôi luyện trong chiến đấu thực sự thì khó có thể đột phá.

– Sư phụ, ngài chỉ cần đem theo con đi là được, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn con cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi. Tiểu Mai bây giờ cũng đã có chỗ dựa vào, con cũng không có gì phải lo lắng nữa rồi, con cũng nghĩ như sư phụ, kiếm cho mình một chút danh đường.

Vương Đại Vĩ hạ quyết tâm nói.

Lâm Phi nghe hắn nói như vậy tự nhiên cũng không ngăn trở gì nữa, bản thân hắn cũng là người từng trải, thực sự chiến đấu là phương thức tốt nhất để tinh tiến tu vi.

Bản thân lúc đầu tuy có chút tư tưởng muốn lợi dụng hắn nhưng đã thu nhận tên này là đồ đệ nên vẫn là tận lực bồi dưỡng hắn.

Cả bàn ngồi đầy người, ăn đơn giản nhất vẫn là Thiên Diện, sự khác biệt duy nhất trong bữa cơm tất niên của cô, cô lấy một đĩa hoa quả lớn, ăn nhiều hoa quả.

Điều này khiến cho Lâm Phi thỉnh thoảng sẽ nghĩ, mùi thơm thực sự của cơ thể cô gái này tại sao lại có mùi hoa nhài, không phải nên là mùi hoa quả mới đúng sao.

Lý Úy Nhiên làm thế nào cũng không thoát khỏi được bà chị này, đành phải ngồi cạnh một bên ăn heyse, quai hàm ăn đến độ phình to ra, nhìn hai phần thịt ở ngực của cô dường như sắp chen lên mặt bàn rồi, thực là hoài nghi thịt của cô có phải toàn bộ đều chỉ phát triển ở đó thôi.

Lúc ăn cơm với chị em họ, kiểu hoàn toàn bất đồng phong cách này cũng là một phong cảnh kỳ diệu.

Thời gian ăn bữa cơm tất niên cũng đủ dài, ăn được một nửa thì nhìn thấy tiết mục cuối năm, Lâm Phi đối với những tiết mục như thế này thực sự đều không có hứng thú, có điều nhìn thấy dáng vẻ đặc biệt vui vẻ của Lâm Đại Nguyên cùng với Lâm Dao hắn cũng đã rất phối hợp cổ động.

Nhưng ngay vào lúc này bên ngoài căn phòng bỗng nhiên có một người mà Lâm Phi không thể ngờ tới, làm cho hắn trong lòng không khỏi vui sướng một hồi.

– Đao ca!

Đẩy cửa ra, một hòa thượng mặc tăng bào màu vàng cổ xưa tiến đến, gương mặt đó nhìn thấy người thân dường như biểu lộ nét khoa trương, trước sau như một.

Hòa thượng này, thật đúng là rất lâu rồi chưa gặp Khương Tiểu Bạch.

Trong phòng không ít người cũng đều nhận ra hắn, vui vẻ chào hỏi hắn.

– Sao lại đột nhiên vào lúc này xuống núi thế, bế quan kết thúc rồi sao?

Lâm Phi ôm lấy Hoa hòa thượng.

Khương Tiểu Bạch cười ha ha, cầm lấy chén rượu của Lâm Phi tự mình uống, giống như vừa giải độc nghiện rượu mà tự đắc:

– Vừa chấm dứt chưa được hai ngày, Bộ An ninh thu thập cao thủ cổ võ môn phái, trước đó ở Thụy Sĩ điều tra việc tay Cai Ẩn, em nghe nói Đao ca cũng muốn đi, dĩ nhiên em cũng mau chón chạy tới đây, em không thể giống như đám người hỗn loạn của quốc gia, Phật gia ta ăn thịt đều phải nói này nói nọ, đi theo Đao ca ngài lăn lộn mới sảng khoái.

Lâm Phi xem xét hắn trong chốc lát.

– Thật đúng là giống y như những lời sư phụ ngươi nói, xem ra có được duyên phận gì đó, tu vi tinh tiến không ít rồi.

Khương Tiểu Bạch nghe thấy vậy, sắc mặt không khỏi nhăn nhó:

– Đao ca, lúc trước trong huynh đệ chúng ta, em vô dụng, làm vướng chân anh, lần này ra ngoài tuyệt đối không làm cho anh mất mặt!

Đồng thời lúc nói chuyện, tay của Khương Tiểu Bạch cũng không nhàn rỗi, đưa đến chỗ gà nướng ở trên bàn, sờ lấy cái đùi gà, ý định vừa nói vừa ăn một chút.

– Không được cướp đùi gà của ta!

Ai ngờ Lý Úy Nhiên ngồi ở chỗ đó nhìn thấy cái đùi gà mà cô muốn ăn bị lấy đi, lập tức nổi đóa lên, liền bắt được cánh tay của Khương Tiểu Bạch, không cho hắn cầm lên.

Khương Tiểu Bạch hùng hổ:

– Cô là ai. . . Phật gia ta đã bao lâu không được tử tế ăn thịt rồi. . . ta. . .

Nhưng Khương Tiểu Bạch vừa quay đầu lại, nhìn rõ bộ dạng của Lý Úy Nhiên, khuôn mặt đỏ, cặp môi đỏ mọng cùng với thân hình hoàn toàn không cân xứng với phần ngực, nhất thời cũng sụp đổ.

Hắn vội vàng cười.

– Ai ds, mỹ nữ, cô muốn ăn cứ ăn là được rồi, cô muốn ăn cái gì? Ta sẽ lấy cho cô? Hay là ta đút cho cô ăn?

Lý Úy Nhiên cũng không thèm để ý đến hắn, đoạt lấy đùi gà, cảnh giác nhìn Khương Tiểu Bạch, trên thực tế cả bàn có thịt gà trắng cắt, gà hầm, yếm gà, vân vân, đùi gà đều là một mình Lý Uy Nhiên ăn, nha đầu này khẩu vị ăn uống tốt nhưng rất kén chọn thức ăn, chỉ ăn cái mà cô thích, so với chị gái cô ta cũng chỉ lựa ăn hoa quả, điểm này kỳ thực giống y như nhau.

– Đao ca, vị cô nương này là ai thế? Lạ mặt quá. . .

Khương Tiểu Bạch mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lý Úy Nhiên.

Lâm Phi giới thiệu sơ lược cho hắn biết, biết được là ái đồ kiếm vũ thần tượng của Kiếm thánh Khương Tiểu Bạch từng thất bại, có đôi chút khó khăn mắt trông mong hỏi:

– Đạo ca, anh xem em là đệ tử quan môn của Linh Tố thiền sư, có thể xứng đối với cô ấy không?

– Sao lại thế, ngươi vẫn còn muốn hoàn tục à?

Lâm Phi mỉm cười, hòa thượng này dường như rất yêu thích Lý Úy Nhiên nhưng tiếc là nha đầu này đối với chuyện này không có chút ý gì cả.

– Hoàn tục đã là gì nào. . . Huynh xem đi, khuôn mặt kia, dáng người kia, không phải là cái mà đệ đã bao nhiêu năm tìm kiếm sao? Đừng nói hoàn tục, đệ phản bội sư môn cũng làm được!

Khương Tiểu Bạch nhỏ giọng nói.

Nhưng âm thanh này của hắn bị những người có tu vi ở đây đều nghe rõ ràng thấy mọi thứ, mọi người đều trợn trắng mắt nhìn hắn, hòa thượng này thực sự lãng tử đến nhà rồi.