Chương 676: Nhìn Vào Mắt Anh!

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dường như Tô Ánh Tuyết cũng cảm nhận rằng tình trạng của mình quá túng quẫn, còn chưa uống rượu vào mặt đã đỏ bừng, vì vậy ánh mắt nhìn về nơi khác, làm bộ không nhìn thấy rượu trên mặt Lâm Phi.

Thực ra Lâm Phi vốn có thể né tránh, nhưng nếu tránh ngụm rượu này sẽ cần dùng tốc độ cực nhanh, sẽ dọa bà chủ quán sợ hãi.

Rút hai tờ khăn giấy, lau lau mặt, nói:

-Em kìm chế chút đi, bình thường nhiều nhất em chỉ uống rượu nho hoặc Whiskey có đá, giờ uống được rượu trắng sao?

Bà chủ đang xào rau cũng cười không ngậm miệng được.

-Không cần anh quan tâm! chớ coi thường người khác!

Hiển nhiên Tô Ánh Tuyết không tin mình không uống được, tiếp tục rót nửa chén, nhíu mày, gắng gượng uống một ngụm nhỏ, chỉ có điều vẫn cay chảy nước mắt.

Lâm Phi cũng không cản, giống như uống chút rượu mạnh có thể khiến Tô Ánh Tuyết nghĩ thông, vì vậy cũng mặc kệ cô làm càn.

Không lâu sau, một bàn đồ hải sản và rau xào đã được bưng lên, nhưng khác với lần ăn cơm trước của hai người, không phải Lâm Phi ăn như dân đói năm 75 mà là Tô Ánh Tuyết.

Tô Ánh Tuyết như nhiều ngày chưa ăn cơm, cắn từng miếng tôm biển cua biển lớn, không hề để ý tới dáng vẽ thục nữ. Cũng may cá là cá biển cho nên ít xương, bằng không khẳng định đã hóc.

-Từ từ thôi, chớ nghẹn.

Lâm Phi nhìn thấy miệng Tô Ánh Tuyết dính đầy mỡ, rút ra một tờ giấy ăn, đưa cho cô.

Tô Ánh Tuyết căn bản không thèm để ý khuôn mặt mình giờ như mặt mèo, lẩm bẩm:

-Anh không ăn sao?

-Dạ dày của anh ăn cũng không no, chờ em ăn xong chừa cho anh ít đồ thừa là được, đỡ lãng phí.

Lâm Phi cười cười.

-Anh ăn đồ thừa của em?

-Nói khó nghe quá…

Lâm Phi sửa lại:

-Là đồ ăn còn lại…

Tô Ảnh Tuyết trừng mắt:

-Khác nhau ở đâu?

Chi có điều cô cũng không có tâm tư quan tâm xem Lâm Phi có ăn hay không, nói xong liền tiếp tục ăn.

Khi bảy tám bàn hải sản nhét vào bụng, Tô Ánh Tuyết không nhịn được phải ợ một cái.

Trước kia Tô Ánh Tuyết luôn chú ý lễ nghi, rất nghiêm khắc với cử chi của bản thân nhưng lúc này căn bản cô không thèm để ý những chi tiết vụn vặt này.

Ngửa đầu uống hết chén rượu trắng, cuối cùng Tô Ánh Tuyết cũng thích ứng với loại rượu trắng này, hít thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng.

-Thật đáng ghét… Căn bản uống không say.

Tô Ánh Tuyết nấc một cái, cảm xúc sa sút.

Lâm Phi không nói gì, đổ đầy chén rượu cho cô.

-Đừng gấp, cứ từ từ ăn, bình tĩnh uống thôi. Anh sẽ không giục em, càng không tranh với em.

Trong mắt Tô Ánh Tuyết óng lên nước mắt, cũng không biết thế nào lại đột nhiên nói:

-Em không muốn ăn, em phải về nhà.

-Hả?

Lâm Phi có phân khó đỡ với sự thay đổi nhanh như chớp của cô, sao đột nhiên lại muốn về chứ.

Chỉ có điều Tô Ánh Tuyết đã nói vậy đương nhiên hắn không dám có ý kiến, đứng dậy nói với bà chủ không cần tiền thừa, sau đó dẫn cô đi về phía bãi đỗ xe.

Đêm khuya đi trên bờ biển, hai người song song nhau, trong không khí ngoài mùi tanh của biển cũng chỉ có tiếng sóng vỗ làm bạn.

Đoạn đường an tĩnh như vậy nhưng có một người lén lút đi theo sau, ngay từ lúc bắt đầu ra khỏi quán đã bám theo khiến Lâm Phi không biết nói gì, còn Tô Ánh Tuyết thì căn bản không thèm để ý.

Khi hai người đi tới vị trí đỗ xe, bóng đen kia chạy tới như điên, móc từ hông ra một con dao gọt trái cây sắc bén, sáng lấp lóe, chỉ vào hai người, chặn hai người mở xe.

-Chớ lộn xộn! Không được lên tiếng! Bỏ tiền lại tao sẽ tha cho chúng mày!

Đây là một thanh niên mặc áo vận động màu đen cũ kỳ, đội mũ lưỡi trai, mặc quần jean rách tả tơi, nhìn qua cũng chỉ hơn 20 tuổi, hốc mắt lõm, sắc mặt tái nhợt.

Lâm Phi vừa liếc mắt liền có kết luận thằng này nghiện thuốc lâu năm, không có tiền cho nên phải đi cướp đường vào đêm.

Nhìn con dao nhỏ cầm trong tay còn run run Lâm Phi cũng biết đối phương “hành nghề ” chưa lâu, hẳn là vừa rồi chứng kiến Tô Ánh Tuyết hào phóng trả tiền ở quán ăn cho nên mới theo chân bọn họ, chờ khi tới chỗ bãi đỗ xe không có ai mới ra tay.

– Vận khí của cậu rất kém, chọn ai để cướp không chọn lại chọn tôi.

Lâm Phi có phần thương cảm cho đối phương, chưa được hưởng cảm giác phát tài đã bị hạ gục.

Không đợi Lâm Phi giải quyết, Tô Ánh Tuyết đột nhiên đưa tay ngăn cản.

– Để em.

Trong mất cô vẫn óng nước, lẩm bẩm yêu cầu.

Lâm Phi híp mắt lại, bất đắc dĩ cười trong lòng, xem ra cô muốn tìm chỗ phát tiết, vì vậy khẽ gật đầu:

– Đừng đánh chết, bằng không sau này có thể em sẽ hối hận.

Tô Ánh Tuyết không đáp, chỉ từng bước từng bước đi tới.

Đối phương cho rằng mình hoa mắt, đôi nam nữ này có ý gì vậy, rốt cục mình là cướp hay bọn họ là cướp?

– Đừng tới đây! Mày nghĩ tao không dám ra tay hả?! Tao… tao từng giết người đấy! Mau giao tiền ra đây! Tao sẽ tha cho chúng mày…

Không để hắn nói tiếp, Tô Ánh Tuyết đã ra tay, nhìn thì chậm nhưng thực ra rất nhanh, đoạt con dao trên tay đối phương.

Hắn không rõ chuyện gì xảy ra đã phát hiện cô gái kia cầm lấy con dao vốn trên tay hắn.

Cô gái xinh đẹp này giờ mang lại một áp lực cực lớn, còn đáng sợ hơn cả mũi dao nhọn kia, ép hắn tới mức không dám thở mạnh.

Hắn vội vàng giơ tay lên, khóc đầu hàng:

-Tôi… tôi sai rồi! Đại tỷ! Tôi có mắt không thấy thái sơn! Tôi không biết ngài là người luyện võ…

-Đại tỷ? Tôi rất già?

-Không… không phái…

Không đợi đối phương nói tiếp, Tô Ánh Tuyết đã đá vào chân trái hắn.

Rắc…

Chân hắn ta bị đả gãy, thân thể vốn cao gầy, chẳng khác nào que diêm này căn bản không thể ngăn cản lực lượng một cước tùy tiện của Tô Ánh Tuyết.

-A… Đại tỷ… Không phải! Mỹ nữ, tôi sai rồi… Đau quá!

Tên thanh niên kia hét như bị chọc tiết.

Tô Ánh Tuyết nói thầm.

-Lâu rồi chưa đánh nhau.

Ném con dao cắm xuống đất, lại một cước đá cậu thanh niên bay qua một bên, lộn vài vòng, bất tỉnh nhân sự.

Lâm Phi thở phào, may mà không lỡ tay đánh chét người, bằng không hắn lại phải ném thi thể xuông biển để tránh phiền toái.

Chỉ một chuyên nhỏ này không khiến tâm tình Tô Ánh Tuyết tốt đẹp hơn bao nhiêu. Sau khi ngồi lên xe, do tâm tình tiêu cực không được giải phóng nên cảm thấy áp lực vô cùng, lông mày nhíu lại, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, cắn chặt răng ngà.

Lâm Phi cảm giác đối phương như một quả boom hạt nhân bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, cũng không dám đụng chạm tới nhưng lại tuyệt đối không thể mặc kệ, muốn che chở cho cô.

Khi xe đi được một nửa, lúc đi qua cầu vượt sông, Tô Ánh Tuyết đột nhiên mở miệng nói:

-Dừng xe! Em muốn xuống!

Lâm Phi không ý kiến gì, đỗ xe xuống ven đường, thấy Tô Ánh Tuyết chạy xuống thật nhanh, chạy tới lan can, hét lớn vào mặt sông!

Dường như sau khi bộc phát hết cảm giác trong lòng, hô xong cô liền mềm yếu cầm lấy lan can, ngồi xuống, lớn tiếng khóc rống lên.

Nước mắt từ hôm qua tới nay còn nhiều hơn so với tổng số nước mắt hai mươi năm quá khứ.

Lâm Phi cũng không lên tiếng, lấy một hộp khăn giấy trong xe, rút ra hai tờ, đưa cho Tô Ánh Tuyết:

– Lau đi, nếu cảm thấy chưa đủ thì hét thềm vài lần nữa.

-Anh đi đi!

Tô Ánh Tuyết hất tay Lâm Phi ra, nức nở nói:

-Anh vẫn chưa xem đủ sao?! Em không cần anh thương hại em! Em muốn khóc muốn cười cũng chẳng liên quan gì tới anh cả!

Anh cho rằng cứ bám theo em… em sẽ cảm kích anh sao? Em không cần bất cứ ai đồng tình với mình! Anh cút đi! Cút đi!

Lâm Phi nghe tới đó, sắc mặc nghiêm túc ngồi xuống, hai tay nắm lấy bả vai Tô Ánh Tuyết, nghiêm mặt nói:

-Em nhìn anh!

Tô Ánh Tuyết quay đầu, căn bản không thèm để ý tới.

Lâm Phi trực tiếp gạt cánh tay che mặt của cô ra, cưỡng ép cô nhìn thẳng vào mắt mình!

Tô Ánh Tuyết dùng sức đánh, hai chân còn đá Lâm Phi nhưng hắn mặc kệ.

Nhìn anh!! Mở lớn hai mắt nhìn cho kỹ!

Lâm Phi la lớn:

– Em xem trong mắt anh có chút gì là chê cười em không, có vẻ thương hại em không?! Nếu em thấy anh có chút gì thương hại hay đồng tình, vậy anh tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh em, để cho lòng tự ái của em bị tổn thương.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Ánh Tuyết nhìn sâu vào hai mắt đối phương, bên trong chỉ có lửa cháy đồng cỏ bừng bừng, chỉ có thủy triều ầm ầm mãnh liệt, không chứa gì khác.