Chương 582: Món Hàng Đặc Biệt

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lý Úy Nhiên không trả lời hắn, cô nhìn Lâm Phi từ trên xuống dưới một hồi lâu rồi nghi ngờ hỏi:

– Chú, đúng là chú à?

Lâm Phi đờ người, một lúc sau mới cất giọng hỏi:

– Sao lại hỏi thế?

– Nhưng mà chú chết rồi mà, sao vẫn còn chú nữa, chẳng lẽ chú là chú mới.

Lý Úy Nhiên tự hỏi.

Phương Nhã Nhu đứng bên cạnh cũng không nhịn được nở nụ cười. Cô phát hiện ra cô gái ăn cắp này thật đáng yêu, có thể thấy rõ cô ta vẫn chỉ là đứa bé.

Lâm Phi ảo não vò đầu:

– Tùy cô, thích nói sao cũng được, mới cũng được cũ cũng được, dù sao ta vẫn còn sống.

Lâm Phi chưa kịp nói xong Lý Úy Nhiên bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, ôm lấy cổ Lâm Phi. Cả thân cô bám lấy đong đưa trước người Lâm Phi, đôi môi đầy đặn cọ trên ngực Lâm Phi khiến hắn suýt nữa có phản ứng.

Lý Úy Nhiên nói một câu chân tình:

– Chú, may quá chú vẫn còn sống.

Điều này khiến cho sự mờ ám kia biến mất. Lâm Phi cười cười, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

Tuy Lâm Phi chỉ tiếp xúc với Lý Úy Nhiên vài lần, không nhiều thời gian lắm. Nhưng hai người xác thực rất hợp nhau, tuy lập trường của hai người bất đồng nhưng cũng không trở ngại việc hai người quý mến lẫn nhau.

Có điều Phương Nhã Nhu vẫn cảm giác có chút khó chịu, hành động này dù sao cũng thân mật quá mức.

Lúc này cửa quán cà phê mở ra, một mỹ nữ tóc ngắn mặc áo khoác da màu đen, mặc quần jean hiên ngang đi đến lại khiến không ít đàn ông quay lại nhìn đến xuất thần. Bọn họ cảm khái đêm nay sao lại nhiều mỹ nữ vào uống cà phê như vậy.

– Lý sư muội, cuối cùng cũng tìm được em rồi.

Lục Vũ Phỉ thấy Lý Úy Nhiên ôm cổ của Lâm Phi như vậy thì nhíu mày lại.

– Em cứ chạy loạn một mình như vậy thì làm sao chúng ta có thể tiếp tục hợp tác được.

Lý Úy Nhiên nhảy xuống khỏi người Lâm Phi bĩu môi nói:

– Các người lái xe chậm quá. Dù sao bây giờ cũng là đêm hôm khuya khoắt, em dùng khinh công cũng không có ai thấy được.

– Chúng ta là nhân viên ngầm của quốc gia, sao có thể tùy tiện phá hỏng quy củ được. Lý sư muội, em đừng tưởng rằng đây chỉ là một điều nhỏ nhặt, nếu chẳng may bị dân chúng thấy được thì có thể khiến xảy ra chấn động cực lớn, bây giờ tốc độ truyền thông tin có phải em không biết đâu.

– Được rồi được rồi. Em nghe lời chị là được chứ gì.

Lý Úy Nhiên lấy ngón tay đút vào lỗ tai, vẻ mặt cầu xin tha thứ.

– Lục sư tỷ chị cũng nhiều chuyện quá, mới hơn hai mươi tuổi mà đã như lão bà bà rồi. Về sau còn ai dám cưới chị chứ.

– Chị. . .

Mặt Lục Vũ Phỉ vừa đỏ vừa trắng, lúng túng không thôi, theo bản năng cô liếc Lâm Phi bên cạnh sau đó nói:

– Không cần em lo.

Lâm Phi có vẻ buồn bực, hai người này là đến chấp hành công vụ sao.

Lục Vũ Phỉ nghiêm túc nói:

– Lâm Phi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh, chúng ta hãy tìm một chỗ nào kín đáo đi.

– Tối nay là Valentine, tôi chỉ muốn ở cùng với người phụ nữ của tôi, có việc gì cũng đợi ngày mai tới tìm tôi.

Lâm Phi lắc đầu nắm tay Phương Nhã Nhu đi ra ngoài. Nhiệm vụ của Bộ An ninh Hạ quốc hắn cũng không cần phải vội vàng.

Lục Vũ Phỉ nhíu mày lại, cô do dự không biết có nên khuyên nữa không. Phương Nhã Nhu dù sao cũng là chị em tốt của cô. Cô biết quấy rầy những người mới cưới dù sao cũng không hay lắm.

Không ngờ Phương Nhã Nhu lại chủ động kéo Lâm Phi lại, nói:

– Không có chuyện gì đâu, dù sao cũng đã coi xong phim rồi, anh ở bên em vậy là đủ rồi. Muộn như vậy Vũ Phỉ tới tìm anh chắc chắn có chuyện gấp.

Lục Vũ Phỉ cảm kích liếc nhìn Phương Nhã Nhu. Cô chị này vẫn rất hiểu đại nghĩa đấy.

Lâm Phi thấy bất đắc dĩ, Phương Nhã Như đã nói như vậy mình đành phải phối hợp. Hắn nhìn Lục Vũ Phỉ và Lý Úy Nhiên sau đó bốn người rời khỏi quán cà phê.

Mấy phút đồng hồ sau, bốn người ngồi trong xe thương vụ màu đen.

– Nói đi, chuyện gì khiến các người phải vội vã tới tìm tôi như vậy.

Lâm Phi hỏi.

Lục Vũ Phỉ lấy ra một chiếc laptop, sau khi mở ra cô ta liền nhập vào kho tin tức an toàn quốc gia lấy ra một phần tư liệu.

– Anh nhìn tin tình báo này thì sẽ biết rõ.

Lục Vũ Phỉ có vẻ nghiêm trọng.

Lâm Phi xoay người lại nhìn, lẩm bẩm nói:

– Không hổ là Bộ An ninh. Đây là danh sách đấu giá nội bộ của Sotheby. Cho dù là người có nhiều tiền nhưng không được mời cũng không thể tham gia vào bán đấu giá.

– Đúng, phòng đấu giá Sotheby từ trước đến nay có bán ra một ít vật liên quan đến lịch sử xa xưa, các loại vật phẩm tôn giáo, những vật phẩm nhạy cảm thậm chí một ít đồ vật đặc thù của thế giới ngầm. Những giao dịch này không thể quá công khai. Điều này cũng dễ hiểu.

– Nhưng chúng tôi quan tâm đến cuộc đấu giá lần này là vì món đồ cuối cùng mà họ muốn bán đấu giá.

Lục Vũ Phỉ nói.

Lâm Phi nheo mắt, nhìn xuống dưới cùng của danh sách. Khi thấy rõ hình ảnh vật phẩm đấu giá Lâm Phi bỗng nhiên ngồi thẳng người lên, lộ ra vẻ khiếp sợ.

– Không. Điều này là không thể.

Lâm Phi lẩm bẩm.

Phương Nhã Nhu rất tò mò cái gì có thể khiến cho người đàn ông của mình kinh động như thế. Cô quay sang nhìn.

– Tay trái. . . Cai Ẩn?

Lục Vũ Phỉ thở dài nói:

– Đúng, vật phẩm cuối cùng lần này là Tay trái Cai Ẩn. Trong chúng tôi chưa ai thấy vật này, thế nên. . . phải xem xét kỹ cái này có phải thật hay không. Nhưng nhìn phản ứng của anh thì đây là tay trái Cai Ẩn thật rồi.

Lâm Phi trầm tư hồi lâu, rồi nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ:

– Là ai đem cái tay này đi đấu giá vậy, có thể tra được tư liệu không.

Lục Vũ Phỉ vẻ mặt phức tạp nói:

– Đây là điều khiến mọi người lo lắng nhất.

– Là ai?

– Người đấu giá tay này là Sharon Vineyard, mẹ Royer Wittgenstein.

– Wittgenstein.

Lâm Phi nhíu mày:

– Cái tên Sharon Vineyard này nghe quen quen.

Anh tất nhiên biết hắn là ai, hắn là người thừa kế hợp pháp thứ nhất của gia tộc Wittgenstein cũng là anh họ ruột thịt của nữ bộc của anh, Eva – Grimm Wittgenstein.

Lục Vũ Phỉ lo lắng nói:

– Thực tế thì hiện tại gia tộc Wittgenstein đã đến thời kì thay đổi quyền lực, lão gia chủ nói định truyền ngồi cho hai cái người thừa kế có tiềm lực nhất lãnh đạo gia tộc, đó là Sharon Vineyard và Eva.

– Mấy năm qua, Sharon Vineyard chủ yếu kinh doanh sắt thép và vận chuyển, hai khối nghiệp vụ truyền thống của gia tộc Wittgenstein. Còn Eva kinh doanh chủ yếu là cao su và nghiệp vụ tin tức. Hai người có tài năng sàn sàn nhau khó phân biệt được, còn có sau lưng Eva được anh chèo chống, chống lại phải bảo thủ trong gia tộc khiến cho tình hình trong gia tộc Wittgenstein vô cùng căng thẳng, đang ở trong tình trạng dương cung bạt kiếm.

– Trong thời khắc mấu chốt này, theo lý thuyết thì Sharon Vineyard cần phải tận dụng mọi khả năng đơn đả độc đấu với Eva, tận lực tránh va chạm với anh. Vậy mà hắn lại lấy tay trái của Cai Ẩn đi đấu giá. Cái tay này có là thật hay giả thì cũng đều là muốn khiêu khích anh. Chúng tôi thấy rất khó hiểu, không biết hắn muốn làm gì.

Lý Úy Nhiên không mấy hứng thú với những chuyện này, cô tò mò hỏi:

– Chú, cái tay này đúng là của lão tổ tông Vampire sao?

Lâm Phi day day thái dương, hắn thấy nhức đầu quá, nhăn mặt cười cười:

– Nhìn trong ảnh thì có vẻ là thật. Nhưng dù có là giả thì chúng ta cũng phải tự đi kiểm tra rõ ràng, nếu không làm sao có thể yên tâm được.

– Liệu có phải là quân đoàn Luyện Ngục cố ý đưa ra để dụ anh đến, thừa cơ trộm mất cánh tay thật hay không?

Phương Nhã Nhu suy đoán.

– Rất có thể là như vậy. Cho nên chúng ta chỉ có thể đi khi chắc chắn xác định được nơi cất giấu cái tay. Chúng ta cũng biết tính nghiêm trọng chuyện này. Chẳng may Sharon – Vineyard thông qua Eva để trộm đi cái tay thật sự. Nếu cái tay bị quân đoàn Luyện Ngục lấy đi, bọn hắn chỉ còn phải kiếm thêm Hàn Nguyệt nữa thôi. Điều này rất bất lợi cho chúng ta.

Lục Vũ phỉ thấp thỏm nói:

– Cho nên lần này ông nội của tôi hy vọng anh có thể cân nhắc cẩn thận, hợp tác với Bộ An ninh của chúng tôi để cùng đi Thụy Sĩ một chuyến đến hội đấu giá để xác định thật giả. Đây không chỉ là việc của một mình anh, chúng ta phải tính đến sự an nguy của mọi người.

Lâm Phi nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên máy vi tính hình trong chốc lát, rồi quả quyết nói:

– Buổi đấu giá hội một tuần sau sẽ diễn ra. Vậy qua hết năm chúng ta sẽ lập tức lên đường.

Thực ra hắn có thể một mình nhưng cũng phải nể mặt chính phủ Hạ Quốc. Dù sao tin tức này cũng là người ta cung cấp cho mình.

Hơn nữa hắn còn ý thức được một việc, Eva sao mà không nhắc mình chuyện này. Hắn thấy Bộ An ninh có thể có được tình báo, Eva không thể nào không biết.

Cô gái này quả nhiên che giấu mình không ít chuyện.