Chương 556: Không Trọn Vẹn Hay Hoàn Mỹ

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cùng lúc đó Tô Ánh Tuyết ở phía sau lẳng lặng nhìn cảnh này rồi lặng lẽ xoay người qua chỗ khác, đi về phía sau đám người, một phút cũng không muốn ở đây chờ đợi thêm nữa.

Cô cũng không quá ngưỡng mộ chiếc xe đắt tiền như vậy của Phương Nhã Nhu, cô không quan tâm đến tiền bạc. Với cô tiền bạc chỉ là con số mà thôi.

Nhưng cô lại thấy bản thân mình không hề dễ chịu. Rõ ràng thấy Lâm Phi yêu thương Phương Nhã Nhu như vậy trái tim cô đau đớn vô cùng.

Trong đầu Tô Ánh Tuyết hiện lên một câu nói đã gặp nhiều năm trước trong một cuốn sách nào đó. Lúc đó vẫn chưa hiểu nhưng bây giờ cô cảm nhận sâu sắc rồi: “Bạn sẽ mãi mãi không biết bản thân mình yêu một người thế nào, trừ phi trông thấy anh ta ở cùng một người khác.”

Đúng, Tô Ánh Tuyết thừa nhận bản thân đã hối hận, có lẽ cô đã quá tùy hứng hoặc đã quá tự tin rồi.

Cô nhận ra giữa nam và nữ không phải vấn đề ai giỏi hơn ai. Cho dù bây giờ cô cảm thấy mình đẹp hơn Phương Nhã Nhu, thông minh hơn, tài giỏi hơn cô ta. . .

Vậy thì có sao chứ, người thắng cuối cùng rõ ràng không phải Tô Ánh Tuyết cô.

Cô cảm thông cho Phương Nhã Nhu, vì cô ấy dễ dàng tha thứ cho Lâm Phi ở cùng những cô gái khác mà không nhận được tình yêu hoàn mỹ.

Nhưng tình yêu thật sự cần sự hoàn mỹ như vậy mới được xem là đáng giá.

Nếu như lúc trước cô có thể tha thứ dễ dàng như Phương Nhã Nhu thì bây giờ ở vị trí cô gái đó, dường như là cô gái hạnh phúc nhất thế giới sẽ là chính cô.

Tô Ánh Tuyết rất bối rối, cô không biết phán đoán của mình là đúng hay sai. Cô phải bình tĩnh, biết rõ lúc này cô phải lựa chọn suy nghĩ lí tính, vì vậy cô mới lặng yên không một tiếng động rời đi trước.

Không ai chú ý đến Tô Ánh Tuyết rời đi bởi sự chú ý của mọi người đều đặt ở chiếc xe thể thao đắt tiền nhất thế giới này và sự hạnh phúc trên cô gái này.

– Chị dâu à, chị thật không có cốt khí gì cả. Mới thế mà đã khóc rồi, đợi đến khi chị kết hôn với anh ấy, anh ấy nhất định còn tặng chị nhiều thứ tốt khác nữa cơ, đừng có nhanh thỏa mãn như thế chứ.

Lâm Dao cười nói.

Phương Nhã Nhu vội vàng lau nước mắt, cô cũng nghĩ đến việc tại sao Lục Vũ Phỉ muốn nói những lời đó trong lúc này, quay đầu đối diện với vợ chồng Vương Thiệu Hoa nói:

– Thật xin lỗi, cháu không muốn để người khác lái xe này của cháu. . . Ý tốt của mọi người cháu xin nhận trong lòng.

Vương Thiệu Hoa vẻ mặt đau khổ và ngại ngùng quay sang nhìn Thải Anh.

Không ít người nghĩ trong lòng: “Cứ coi như cô đồng ý thì tài xế đó cũng sợ tới mức không dám mở cửa xe.”

Lâm Phi cũng quá ác rồi, để một phụ nữ lái một chiếc xe như vậy, có khi trên thế giới này không có mấy tài xế dám động vào chiếc xe này, quá xa hoa.

– Cũng được, vậy. . . hai người đi trên đường nhớ chú ý an toàn.

Vương Thiệu Hoa miễn cưỡng cười.

Phương Nhã Nhu gật gật đầu, ý bảo Lâm Dao có thể lên xe rồi. Sau đó bước vào trong xe, hít một hơi thật sâu, vuốt ve vô lăng, cười ngọt ngào mới khởi động xe.

Lần này trở về cô không dám tùy tiện lái chiếc xe này nữa. Cô muốn giấu chiếc xe này vào trong ga-ra.

Một đám khách nhìn chiếc xe, có một số người nuốt nước miếng, trong lòng ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Bản lĩnh lớn vậy, có thể lấy một chiếc xe như vậy từ chỗ tù trưởng lớn nhất United Arab Emirates. Hơn nữa chính công chúa Lục gia xác nhận là chủ động hiếu kính nữa.

Chả trách còn buồn bực tỉnh Giang chẳng ai có xe này. Cảm tình là thứ được lấy ra từ nơi cường hào siêu cấp nước ngoài.

Bọn họ thật sự muốn hỏi vị hôn phu của Phương tiểu thư này là thần thánh phương nào. Khó trách Lâm Dao được người gia tộc Thiên Tự Hào tiếp đãi long trọng như vậy. Hóa ra là anh trai của cô ta bản lĩnh cao cường.

Yến tiệc đêm nay đến quả là xứng đáng, chỉ riêng chứng kiến một chiếc siêu xe quý nhất toàn cầu cũng khiến những kẻ có tiền đắc ý rồi lại biết thêm Lâm An có một Ngọa Long nữa.

Đương nhiên cũng có một số người trong lòng hoảng hốt, chẳng hạn như người phong độ tư thái như đám Tất Vân Dao. Trước khi Lục Vũ Phỉ nói nếu Lâm Dao hung ác một chút thì phong độ tư thái của họ sớm tan vỡ rối. Xem ra căn bản không phải gia tộc Thiên Tự Hào có bản lĩnh này mà chính Lâm Phi mới có cái bản lĩnh này.

Tất Vân Dao cũng đã gặp Lâm Phi vài lần, chỉ biết người trẻ tuổi này kĩ năng đàn rất giỏi sao có thể ngờ đến địa vị của hắn lại siêu nhiên đến vậy. Bà thật sự run sợ, cũng may mình không đi quá xa, tổng thể bên trên đều thuận theo Lâm Phi, nếu không e rằng tại họa ngập đầu.

Trong đó không ít kẻ chỉ là ở đây đoán mò thôi. Anh của Lâm Dao là ai, chỉ là tầng lớp của bọn họ quá thấp căn bản không có cơ hội biết những người này.

Nhưng có thể khẳng định là tập đoàn Đế Hoa của Lý gia qua đêm nay khó mà sống rồi.

Ở Lâm An phát sinh đủ thứ, xa xa ngàn dặm có kẻ nào đó trước hạp cốc ở núi Thiếu Lâm lại không biết gì.

Hắn nào có biết được hắn không lộ diện mà cũng nổi danh toàn tỉnh.

Thậm chí Lâm Phi đã quên việc tặng chiếc xe xa xỉ như vậy cho Phương Nhã Nhu từ lâu rồi.

Đối với hắn mà nói những đồ vật thế tục loại này chỉ cần phụ nữ thích hắn muốn làm cũng không khó. Nếu người ta không biếu thì hắn đi cướp đoạt cũng có thể cướp được. Dù sao thì hắn cũng xuất thân từ lính đánh thuê của Vô Đáy Tuyến, đó không phải đám cướp sao.

Những điều này đã không còn quan trọng nữa, điều Lâm Phi quan tâm là “Võ” trong dải hạp cốc.

Đây là một thời cơ để hắn trong thời ngắn tăng sức chiến đấu của bản thân. Mặc dù thực lực của hắn đã nâng cao, đã sấp vượt mức, chỉ e trên toàn thế giới ngoại trừ Tô Ánh Tuyết không ai có thể mạnh lên nhanh như hắn.

Song Lâm Phi biết rõ vẫn chưa đủ nhanh, hắn cần trong một thời gian ngắn có thể đạt ngang hàng với Áo Phỉ Setha của quân đoàn Luyện Ngục. Thậm chí ngang hàng cùng vương giả mới có cơ hội nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Ở độ tuổi của hắn muốn ngang hàng với những kẻ sống trên trăm tuổi thậm chí mấy trăm tuổi, trên toàn thế giới ước tính cũng chỉ có mình kẻ điển như hắn. Nhưng Lâm Phi cho rằng đây không phải là điều không thể.

Cũng không biết là ngày thứ mấy trong một tháng trên trời đã nổi lên những mảng tuyết bay.

Những đám tuyết trắng nhung trên dãy núi Thanh Đại phủ thêm một tầng mỏng nhẹ nhàng, nhè nhẹ rơi xuống trước mặt Lâm Phi, trên sống mũi, trên bộ râu.

– Tuyết. . . Bông tuyết.

Lâm Phi lẩm bẩm một lát rồi vươn tay chạm vào vài bông tuyết, chăm chú nhìn. Lúc đầu không hề để ý đến, không biết tại sao bỗng nhiên hai đồng tử co lại đột nhiên từ trên hòn đá xanh đứng dậy.

Đây là lần thứ nhất hắn đứng dậy từ gần một tháng qua.

Lâm Phi phảng phất nghĩ đến điều gì đó khiến hắn vô cùng hưng phấn, đứng ở đó nhún vai cười ha ha, mắt nháng lửa.

Đến cuối cùng, hắn cao hứng bắt đầu cười ha hả.

– Ha ha ha. . . Ta biết rồi! Ta biết rồi! Kẻ điên! Ta biết rồi.

Lâm Phi luôn miệng hò hét, chấn động cả núi rừng xung quanh vài dặm lân cận Thiếu Lâm. Không ít tăng nhân nhận thấy vẻ khí thế hùng hồn kinh hãi trong đó khiến bọn họ đều đứng thẳng bất động tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Một số tăng nhân nội công tu hành quá thấp hoặc căn bản trống rỗng thì chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn như muốn thổ huyết.

Từng trận cười thoải mái giống như trận rồng ngâm lay động đất trời.

Vô số chim muông thú rừng hoảng loạn tản ra từ rừng cây gò núi, không dám tiếp tục ở lại nơi này. Một số ít thú rừng thể trạng yếu ớt đều bị chấn động ngã xuống đất nôn ra máu chết thảm trong núi.

Nhất thời toàn bộ núi rừng lân cận đó đã rơi xuống nước bắn tung tóe, cây cối lay động, dã thú chạy gấp, một màn hỗn loạn.

Chấn động lớn như vậy đương nhiên khiến một đám cao tăng Thiếu Lâm đều nháo nhào động thủ, do phương trượng Khổ Bi dẫn đầu. Một đám mười mấy vị cao tầng Tiên Thiên Cảnh giới, bất luận là xuất thân hay ở ẩn tất cả đều tập kích bất ngờ hướng phía Tây Sơn.

– Phương trượng sư huynh là tên Lâm Phi đó. Tu vi rất mạnh.

– Xác nhận không giả chứ, chỉ là không biết tại sao Lâm thí chủ chỉ gầm thôi mà có thể khiến khí công của nhiều tăng nhân lộn xộn.

– Bất luận thế nào, đi trước bảo Lâm thí chủ nhanh chóng thu lại thần thông mới được.

Một đám hòa thượng lòng như lửa đốt hoảng sợ trước tu vị của Lâm Phi đã đạt đến lạo trình độ này, cũng khó hiểu hắn sao lại hưng phấn vậy.

Có lẽ không đợi bọn họ đến hạp cốc, nửa đường một luồng khí lãng màu vàng cứng cỏi liền ngăn cản bọn họ ở ngoài không cần tốn nhiều sức.

Linh Tố sư thúc.

Khổ Bi phương chính vừa nhìn thấy mặt, một thầy tu tuấn lãng mặc áo bào vàng đứng ở ngọn cây kia lập tức sợ tới mức rơi xuống thảm cỏ, dẫn đầu một đám tăng nhân đều xoay người chắp tay trước ngực hỏi, đợi.

– Trở về đi, không cần các ngươi nhiều chuyện.

Linh Tố khoát tay áo.

Đám tăng nhân của Khổ Bi phương chính không dám nói nửa câu, lập tức ngoan ngoãn quay đầu cuốn xéo, hơn nữa hiếu kì cũng không dám làm trái mệnh lệnh của Linh tố.

Linh Tố cũng không muốn lúc này có người đến quấy rầy bởi hắn biết rõ Lâm Phi có chỗ dựa mới có thể cười thoải mái đến vậy.