Chương 459: Chân tướng bụi bặm

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mười mấy tiếng trước, dưới một cây cầu vượt hướng về sân bay Lâm An, có một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại cạnh trạm xăng.

Trong xe, Hứa Vĩ đã tỉnh lại, nhìn quyển sách kết luận trong tay Tô Ánh Tuyết thì khẽ giật mình.

– Tiểu Tuyết, chuyện này… chuyện này là thật sao? Bọn họ bắt cha ruột của cậu à?

Ha Vi biết Tô Ánh Tuyết vì chưa từng gặp mặt cha đẻ, mới lại chịu sự khống chế của Andariel, nếu vậy lúc này có thể đã giải quyết được mọi hậu quả. Tô Ánh Tuyết lắc đầu, ánh mắt phức tạp nói:

– Mình cũng không chắc tin tức của họ có đúng hay không. Nhưng ít nhất viên ngọc bội mình tìm thấy trước đây, mình đã cho người trong ngành tới xem chất ngọc, đúng là cùng một khối. Không phải là giả.

– Chuyện lớn như vậy, sao cậu lại giấu không nói với mọi người?

Hứa Vĩ gấp gáp nói: – Không xong rồi, chắc chắn họ muốn lợi dụng chúng ta để làm việc xấu.

– Họ nói, nếu mình tôi tiết lộ chuyện này, họ sẽ giết cha mình. Mình biết làm như vậy là có lỗi với cậu, nhưng… mình không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Tô Ánh Tuyết mệt mỏi mà cô đơn.

Hứa Vi xoa tay cô:

– Mình hiểu, có lẽ đây là người thân duy nhất trên đời của cậu. Nếu là cậu, mình cũng sẽ bất chấp nguy hiểm để cứu cha. Huống hồ, nếu họ thật sự muốn bắt mình, cho dù cậu không làm theo lời họ, họ cũng có cách bắt được mình. Chỉ có điều, rất lạ là vì sao họ lại muốn bắt mình? Hơn nữa còn muốn thông qua cậu để bắt mình? Trực tiếp xuống tay với mình không phải dễ hơn nhiều sao?

Tô Ánh Tuyết cảm kích nhìn cô rồi thở dài:

– Mình không biết, nhưng một khi có nguy hiểm, mình sẽ cố gắng bảo vệ cậu.

Lúc này, cửa xe được mở ra. Andariel vừa ra ngoài xe không biết làm gì bỗng quay lại vào trong xe.

– Được rồi, hai vị phu nhân thân yêu, đặc biệt là tiểu thư Hứa Vi, xem ra cô đã tỉnh.

Andariel cười cười, đưa giấy tờ tùy thân và thẻ căn cước ném cho hai người.

– Cô làm gì vậy?

Tô Ánh Tuyết nhíu mày.

Andariel nhún vai:

– Không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Thông tin giả về hai người và vé máy bay đi tỉnh Tây, chúng ta sắp tới sân bay rồi.

– Sao phải đi tỉnh Tây?

Hứa Vĩ có cảm giác bất an.

– Ha ha… tiểu thư Hứa Vi… hay tối nên gọi cô là “tiểu thư Diệp Vi”, cô không muốn đi xem Diệp gia nơi cô sinh ra như thế nào sao?

Andariel cười nham hiểm tà tà.

Sắc mặt Hứa Vĩ trắng bệch, khuôn mặt tức giận:

– Hừ, hóa ra các người muốn nhắm vào cái nhà đó. Không may tôi phải nói cho cô biết rằng, tôi chỉ là một đứa con riêng bị bỏ rơi của nhà họ Diệp mà thôi. Nếu muốn đối phó với Diệp gia mà bắt tôi đi, căn bản không có tác dụng! Chủ nhân Diệp gia chưa từng quan tâm đến tôi và mẹ tôi, tôi khuyên các người nên dẹp suy nghĩ này đi.

– Hả? Thật không?

Andariel mỉm cười nói:

– Nhưng theo tin tức mà tôi có được, hình như năm đó chủ nhân Diệp gia để cho người Diệp gia trục xuất mẹ con cô khỏi gia tộc là vì nguyên nhân khác.

Hứa Vĩ khẽ giật mình, Tô Ánh Tuyết ở bên cạnh cũng tỏ vẻ nghi ngờ.

– Cô… có ý gì?

Bàn tay trắng nõn của Hứa Vi siết chặt mép váy. Cô không muốn tin những lời nói ma quỷ của Andariel, nhưng rồi cô lại cảm thấy, hình như Andariel biết điều gì đó.

Andariel cười đắc ý:

– Cũng không có ý gì, chỉ là… cô có muốn biết, vì sao… cô và mẹ cô phải rời khỏi nhà họ Diệp hay không?

Trái tim Hứa Vi đập thình thịch. Cô thấy phía trước có một cái bẫy giăng sẵn chờ mình, nhưng giống như Tô Ánh Tuyết biết đó là cái bẫy, cô cũng không thể không giẫm vào. Hứa Vi không thể từ chối lời nói như ma quỷ của Andariel.

– Cô thật sự không hề quan tâm đến thân thế của mình sao? Cô không nghĩ gì đến cái người đàn ông tên là Diệp Vô Nhai đó sao? Cô thật sự không để tâm đến chuyện đã xảy ra năm đó hay sao?

Lúc này Ha Vi đã hiểu, thật ra cô luôn để ý đến chuyện này. Đúng vậy, một người sao có thể không để ý gì đến việc vì sao cho mình lại nhẫn tâm vứt bỏ mình cơ chứ?

Trên đời này có người cha tàn nhẫn đến vậy sao? Hơn nữa, rõ ràng có thể quan tâm đến mẹ con cô, nhưng ông ta lại không quan tâm… Hứa Vi nghĩ mãi mà không ra.

Andariel sớm đoán được hai người sẽ trầm mặc, cũng biết hai người này sẽ phối hợp, ngoan ngoãn theo cô tới tỉnh Tây. Vì thế, cô cũng không hỏi nhiều mà chỉ bảo tài xế lái thắng tới sân bay.

Thành phố Ninh tỉnh Tây, một khu kiến trúc cổ kính, non nước hữu tình, diện tích bạt ngàn tọa lạc ở đông bắc thành phố.

Người dân địa phương đều quen gọi đây là Diệp gia bảo. Ở đây chỉ có những người liên quan đến Diệp gia mới được sinh sống, cũng chỉ có sản nghiệp liên quan đến Diệp gia mới được kinh doanh.

Mọi đường cao tốc đều tránh khỏi khu trung tâm, vì đó là tổ trạch của nhà họ Diệp, cũng là căn cứ quân sự trọng điểm của thành phố Ninh.

Tuy cao thủ đương thời của Diệp gia chỉ có Diệp Vô Nhai là nổi tiếng, nhưng trong xã hội hiện đại, một gia tộc không thể chỉ dựa vào một cao thủ võ cổ để chống đỡ với thế giới, cho nên Diệp gia có thể chiếm núi làm vua, đứng trong tứ đại gia tộc Thiên Tự Hào, nhờ vào nhân mạch tỉnh Tây thậm căn cứ để và con cháu Diệp gia buôn bán kinh doanh, theo đuôi chính trị. Mọi mặt hỗ trợ lẫn nhau.

Dĩ nhiên, trụ cột tinh thần của Diệp gia vẫn là bổn gia, chủ nhân hiện tại Diệp Vô Nhai luôn ru rú trong nhà. Những việc thường ngày đều giao cho phu nhân Lô Vũ Cầm xử lý.

Tuy trong mắt nhiều người, Lô Vũ Cầm là một người đàn bà ghen tuông, cay nghiệt, nhưng dù sao bà ta cũng xuất thân của Lô gia của gia tộc Địa Tự Hào, đối với việc quản lý mọi chuyện trong ngoài, bà ta vẫn làm rõ ràng.

Nhưng đến nay, hai đứa con trai của Diệp Vô Nhai, Diệp Huy, Diệp Hoàng đều là chân truyền của Diệp Vô Nhai.

Con trai nhỏ Diệp Hoàng vì thích quân đội, nên phần lớn thời gian đều ở quân ngũ. Con lớn Diệp Huy thì say mê võ cổ giống cha, đã thế còn bướng bỉnh kiêu ngạo, từ năm 18 tuổi đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên trẻ nhất của nhà họ Diệp, được vinh danh là nhân tài kiệt xuất của giới võ lâm phía Nam.

Thậm chí không ít người còn cho rằng, không lâu sau, con trai trưởng Diệp Huy có thể vượt qua cha mình là Diệp Vô Nhai. Diệp Huy chỉ cần một cơ hội để chứng tỏ bản thân mình.

Buổi sáng, trong phòng họp Diệp gia bảo.

Hơn mười trưởng lão cùng người thân Diệp gia, quan viên quân sự chính trị đang ngồi ngay ngắn trong phòng họp.

Người ngồi trên là Diệp Vô Nhai mà vợ chính Lô Vũ Cầm. Hai đứa con trai Diệp Huy và Diệp Hoàng đứng một bên, còn chưa có đủ tư cách được ngồi.

Những người này vội tới đây họp gấp vì hôm qua, họ đã nhận được tin tức của Lục Vũ Phi và Bộ An ninh gửi tới. Nhân viên liên quan đến Luyện Ngục Quân Đoàn đã đưa Ha Vi và Tô Ánh Tuyết tới thành phố Ninh. Mục tiêu rất có thể là Diệp gia, họ muốn Diệp gia sớm chuẩn bị sẵn sàng mọi việc để đảm bảo thành phố Ninh sẽ không xảy ra chuyện gì.

Đồng thời, cùng đi với Lục Vũ Phi, mấy người Lâm Phi cũng đã tới Diệp gia bảo, sắp gặp mặt người nhà Diệp gia, chung sức cứu Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi.

Chuyện này nói tới cũng rất kỳ quái. Chuyện năm đó của mẹ con Hứa Vân, Hứa Vĩ, tuy Diệp gia đã cật lực che giấu, nhưng cũng không ít người biết. Dù gì cũng chỉ là một cặp mẹ con đê tiện, Luyện Ngục Quân Đoàn lại bắt một Hứa Vi không quan trọng, không biết họ đang tính làm chuyện gì.

– Gia chủ, tôi thấy lần này quân đoàn luyện ngục cố tình gây chuyện. Họ biết rõ Hứa Vi không tính là con cháu Diệp gia, lại bắt cô ta tới. Chắc chắn họ đang viện cớ, mục đích khác mới là thật.

Một trưởng lão tóc bạc trắng lên tiếng.

– Nếu đã tới thành phố Ninh, ngoài việc muốn đối phó với Diệp gia chúng ta, thật sự không nghĩ ra họ còn có lý do nào khác. Rốt cuộc Diệp gia chúng ta có điểm nào đáng gia để Luyện Ngục Quân Đoàn chĩa mũi dùi vào chúng ta chứ?

Lại có một gia thân của Diệp gia kỳ quái nói.

Mọi người chụm đầu ghé tai bàn bạc, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.

Từ đầu tới cuối Diệp Vô Nhai đều không nói lời nào. Ánh mắt ông ta mê ly, mang theo chút suy tư, dường như ông ta đang cân nhắc chuyện gì đó.

Dường như Lô Vũ Cầm rất bất mãn với chuyện này, vẻ mặt bà ta hiện lên sự hận thù:

– Hừ! Nghĩ nhiều thể làm gì? Đồ tiện nhân, để cho nó chết đi! Bộ An ninh sớm nói cho chúng ta biết, chỉ đơn giản muốn chúng ta giúp đỡ để bắt được con nha đầu Andariel kia, từ đó tìm hiểu nguồn gốc, danh tính những người khác của Luyện Ngục Quân Đoàn. Đợi đến khi cô ta xuất hiện, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.

Lời nói của bà ta ác độc như vậy nhưng đám người Diệp gia không ai dám phản bác. Một đám người già trẻ đều không ngớt lời tán đồng lời nói của Lô Vũ Cầm:

– Phu nhân nói rất đúng! Lô Vũ Cầm rất đắc ý, thấy chồng mình Diệp Vô Nhai vẫn chưa lên tiếng, bà ta cũng không thấy kỳ quái. Từ trước đến nay, Diệp Vô Nhai luôn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, quen bay trên bầu trời rồi.

Ánh mắt bà ta chuyển động, nghĩ ra điều gì đó, mỉm cười nói với con trai trưởng Diệp Huy ở bên cạnh:

– Huy Nhi, lát nữa Lục Vũ Phi của Lục gia sẽ đưa những người đó tới. Con thay mặt Diệp gia đi đón họ, nhớ rõ, gặp Lục tiểu thư phải chú ý đến hình tượng…