Chương 599: Chờ Đợi Vạn Năm

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Nói như vậy Sharon chỉ là mượn danh nghĩa, cũng chỉ như là người phát ngôn của thế lực lộ diện, cô ta vốn không đủ để gây uy hiếp!

Natasha nói.

– Vốn chỉ là một kẻ tự cho mình đáng thương nhưng điều cần phải cẩn thận là đám người muốn có được tay Cai Ẩn, Sharon thực chất là do họ giúp. Dù sao sau lưng Eva có Phi Phi làm chỗ dựa, cô ta nghĩ đến cùng cũng không thể nào thẳng nổi Eva, cô ta làm như vậy cũng có thể hiểu được!

Tạ Doanh Doanh nói.

Lâm Phi nghe vậy thì có hơi khó chịu:

– Cô có thể đổi cách gọi khác không? Phi Phi, Phi Phi. . . Người khác không biết lại tưởng cô đang gọi con của mình!

– Vậy được, tôi gọi anh là Tiểu Phi Phi, được chứ!

Tạ Doanh Doanh nháy mắt mấy cái, vẻ mặt gian xảo.

Lâm Phi tái mặt, thở dài nói:

– Vậy cô khỏi cần đổi!

Tạ Doanh Doanh giành được phần thắng, cười rất vui vẻ nói:

– Phi Phi, chúng ta đang đi đâu vậy?

– Đừng có hỏi nhiều, đến nơi rồi cô sẽ biết. . .

Tại một tòa lâu đài cổ được xây dựng vào thế kỷ XVI phía đông nước Anh, vùng núi đá lởm chởm, cả kiến trúc tòa nhà lại giống như biến mất bên trong rừng rậm, thần bí khó lường.

Mấy hộ nông dân và trang viên phía dưới cũng không rõ chủ nhân của ngôi nhà này là ai, hình như là thuộc về một tập đoàn lớn nào đó, chủ nhân của tập đoàn đó thỉnh thoảng sẽ ngồi máy bay tư nhân đến đây nghỉ ngơi, thậm chí không có ai nhìn thấy một chiếc xe nào ra vào tòa lâu đài cổ này.

Lúc này tại sân thượng của một căn phòng ngủ chính, lư hương đang được đốt khiến cho cả căn phòng tỏa ra một mùi hương cao nhã, bên mặt giường ánh sáng từ xa đang chiếu vào.

Lật chăn bông lên, một người ăn mặc đơn giản, tóc ngắn, tướng mạo như một con dao sắc trong vỏ, người đàn ông sắc sảo nhưng để lộ ra bên ngoài, đang tùy ý ngồi ở đằng kia.

Vẻ mặt hắn vô cùng thoải mái, bê lấy cuốn sách cổ bìa da lên, vừa thưởng thức hồng trà của Anh vừa lật sách.

Mọi biến đổi bên ngoài dường như khi đến cái thế giới nhỏ bé này tất cả đều trở lên yên bình, thời gian ở nơi này căn bản không hề trôi đi.

– Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Người đàn ông hơi tiếc nuối đặt quyển sách xuống, dùng một thứ giọng tiêu chuẩn của quý tộc Anh nói:

– Xin mời vào!

Mở cửa ra là một người đàn ông trung niên tóc màu hạt dẻ mặc bộ âu phục thủ công Italia, đeo đồng hồ, kính mát màu vàng.

Khí chất của người đàn ông hào hoa phong nhã nhưng lại không để lộ chút kiêu căng nào, ngược lại còn để lộ ra là một người hiền lành dễ gần.

– Hừ, Giovanni, con đang quấy rầy ta xem sách!

Người đàn ông tóc đen chìa tay ra nhưng cũng không hề có ý định hoan nghênh.

Người đàn ông tên Giovanni cười gượng gạo, rồi cung kính quay người hành lễ theo kiểu các qúy tộc cổ xưa:

– Thưa cha, xin cha tha lỗi cho con, chỉ là có chuyện cần người định đoạt!

Thật không ngờ là người đàn ông da trắng, thoạt nhìn như mới ba mươi, da trắng, tóc đen kia lại là là cha của người đàn ông tóc hạt dẻ, nhìn dáng vẻ của hai người không khác anh em là mấy.

– Là tên tiểu tử Scarpe đã đưa ra quyết định rồi sao?

Người đàn ông tóc đen cầm tách trà, nhấp một ngụm rồi nói.

– Đúng vậy!

Giovania không hề có ý định cùng cha mình ngồi trên chăn bông mà lui lại mấy bước ngồi trên một cái ghế băng, không cần phải ngồi cao, bao quát toàn bộ như vậy.

– Hắn nói sao?

– Hắn nói sẽ dùng tay Cai Ấn để trao đổi Tô Ánh Tuyết, địa điểm là đảo Aosony.

Người đàn ông tóc đen gật gật đầu, trông như đang cười nhưng lại không phải:

– Đúng là đứa trẻ ngoan, cũng không uổng Ánh Tuyết vì hắn mà phản bội lại người cha này!

Nghe nói như vậy Giovanni cảm thấy vô cùng thú vị liền gật gật đầu cười cổ quái.

– Đều đã định xong rồi, con hỏi ta cái gì nữa, cứ theo kế hoạch mà làm!

Người đàn ông nói.

– Nhưng mà thưa cha.

Ánh mắt của Giovanni lóe sáng:

– Nếu như Scarpe mang tay Cai Ẩn thì có cần chúng ta theo dõi hắn, trực tiếp tìm cái tay đó, như vậy thì đợi khi hắn không chuẩn bị, thân cô thế cô chúng ta có thể thừa cơ đoạt lấy!

Người đàn ông tóc đen khoát tay áo:

– Giovanni, chớ xem thường tên nhóc đó, dùng thực của bốn anh em con thì có thể thắng được hắn nhưng tuyệt đối không được giết hắn. Tốc độ phát triển của hắn quá nhanh, có quá nhiều bí mật trên thân thể hắn, cho đến hôm nay ta vẫn không có cách nào thăm dò được!

Giovanni sửng sốt, có chút ngoài mong đợi:

– Thưa cha, tuy tên Scarpe đã đánh bại Sameal nhưng cũng không phải khó đối phó như vậy chứ!

Người đàn ông nhắc nhở:

– Hắn có thể là con quái vật xuất hiện hơn một trăm năm trước ở Hạ Quốc, đứa trẻ nhận nuôi này cho dù hắn không có quan hệ gì với Long Ngũ cũng tuyệt đối không được xem thường.

– Cảnh ngộ đau thương của quá khứ đã khiến ta nhận rõ một điều, không có đủ tự tin thì không nên mạo hiểm, có thể có biện pháp ổn thỏa hơn thì đừng có thử đánh nhanh thắng nhanh.

– Trên đảo Aosony đã được bố trí cẩn thận, chúng ta cùng hắn đi bất chấp nguy hiểm, không bằng ôm cây đợi thỏ, đến lúc đó mặc kệ là Scarpe đến một mình hay còn dẫn theo bao nhiêu người giúp đỡ cũng không làm nên được chuyện gì đâu!

– Cũng không biết là mấy lão già của tứ đại gia tộc sẽ không để ý đến thân phận mà xuất động không, nếu bọn họ cũng cho người đến thì e là sẽ xảy ra chuyện.

Giovanni cau mày.

– Không cần làm phức tạp quá, nếu mấy người của mấy đại gia tộc kia vì muốn cứu Lâm Phi mà dũng cảm đứng ra ta đây sẽ khiến cho họ có đến mà không có về. . .

Người đàn ông khẽ chớp mắt, có phần hài lòng nói:

– Người duy nhất có thể ra tay giúp bọn hắn chỉ có Kiếm Phá Thiên, còn hai kẻ Mai Lâm và Arthur sẽ không chủ động tham gia vào vòng xoáy này.

– Mà hiện giờ đang trong lúc Kiếm Phá Thiên bế quan, dù người của tứ đại gia tộc có bỏ mạng tại đây, hắn cũng không kịp ra ta, huống chi hắn và người của tứ đại gia tộc cũng không có nhiều giao tình.

Giovanni nghe xong vô cùng kích động, đột ngột đứng dậy:

– Nếu cha tự mình ra tay thì không cần đến bốn anh em con liên thủ, Scarpe và cả tứ đại gia tộc cũng vậy, đều phải chìm trong bóng đêm vô tận.

– Hừ, chuyện tứ đại gia tộc diệt vong cũng chỉ là điều sớm hay muộn, chỉ trách là bọn họ không có tranh đấu, bị các tổ tiên của gia tộc bỏ lại ở địa cầu này.

Người đàn ông tóc đen đứng dậy, thản nhiên đi đến bên cửa sổ mở ra, một cơn gió thổi mát ùa vào bên trong căn phòng, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười kỳ lạ, có vẻ đang rất hưởng thụ.

– Lại nói, chúng ta còn phải cảm ơn đã sinh ra một tên Long Ngũ, nếu không phải là hắn đem phá hủy Truyền Tống Trận thì e là ta có đợi thêm vạn năm nữa cũng không có cơ hội phục.

Giovanni gật đầu, hơi nghi ngờ nói:

– Cũng không biết tên Long Ngũ kia hiện đang ở chỗ nào, hắn không xuất hiện ở địa cầu này nữa thì càng tốt!

– Với thực lực của mình, hắn có thể hô mưa gọi gió, làm sao cam tâm ở lại cái địa cầu thấp hèn này, hắn còn muốn đến các hành tinh khác cao hơn, căn bản sẽ không để ý đến sự sống chết của những người đó.

– Hắn đã đem Scarpe tu luyện thành một thiên tài như vậy rồi tùy ý vứt bỏ, dựa vào điểm này mà suy ra. . . Với hắn mà nói cái hành tinh này cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi, huống chi là mấy người. . .

Người đàn ông tóc đen trong cơn cảm khái và có chút say mê.

Giovanni cũng lộ vẻ khao khát, đó dường như là cảnh giới Thần Minh, siêu phàm thoát tục, có thể đem các vương giả dẫm nát dưới chân thì đâu còn cần để ý đến sự sống chết của những người phàm tục này.

– Đúng rồi, vẫn còn hai ngày, con bé Tô Ánh Tuyết đã thích nghi được với những ảnh hưởng của viên đá Sinh Mệnh lên người nó rồi chứ?

Người đàn ông hỏi.

– Chuyện này đều do Setedt phụ trách nhưng cũng sắp thành công rồi. . .

Người đàn ông tóc đen nhìn về phía sau bức tường nói:

– Hắn đến rồi!

Một bóng người từ bên ngoài vách tường từ từ xuyên qua bức tường, từng đường nét màu đen dần dần hợp lại thành một hình người.

Đó là một người đàn ông mặc áo khoác đen, thân hình thấp bé chỉ cao khoảng một mét năm mươi, hoàn toàn không nhìn ra được hình dáng của hắn, thậm chí cũng không nhìn thấy tay chân của hắn.

– Setedt, nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tham kiến cha cần phải tôn trọng lễ nghi!

Giovanni không vừa ý nói.

– Ha ha. . . Giovanni, ta không phải như anh là một thương nhân, nhân vật có tiếng tăm trong xã hội, có những việc ta không biết!

Setedt đáp rồi báo cáo:

– Thưa cha, người yên tâm, Tô Ánh Tuyết đã có thể tiếp xúc một cách bình thường với viên đá Sinh Mệnh, tu vi của cô ta sẽ rất nhanh chóng đạt đến cảnh giới Quy Nguyên, chỉ còn cần thời cơ thôi.

– Được, rất tốt, cần thời cơ sao, vậy thì cho cô ta thời cơ!

Người đàn ông cười vang nói:

– Hai ngày sau trên đảo Aosony, để cô ta nhìn thấy người đàn ông mà cô ta yêu thương chết đi, bất luận là tốt hay xấu thì điều này chắc chắc đủ để làm động lực cho cô ta đột phá rồi.

– Chỉ cần năng lượng ẩn chứa trong người cô ta đã đủ chúng ta có thể làm cho mẹ tỉnh lại như đã định!

Giovanni nói, trên mặt khó tránh khỏi xúc động.

Ngay cả trên người Setedt cũng có mấy ngọn lửa màu đen nhảy nhót, rõ ràng là tâm trạng cũng đang xúc động.