Chương 570: Kho Báu Đại Sảnh

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bữa tối kết thúc, hẹn xong ngày mai sau khi xuất phát, Mục phu nhân và lái xe trở về quán rượu trước.

Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết đi đến bãi đỗ xe, hai người không ai nói gì dường như đã rất lâu rồi hai người đi bộ với nhau như vậy.

Đi đến bên chiếc xe Ferrari của Tô Ánh Tuyết, Lâm Phi vốn định đợi cô lên xe mới đi nhưng Tô Ánh Tuyết hình như có gì muốn nói.

– Nghe Vi Vi nói, mỗi sáng anh đều cùng cô ấy đến bờ biển luyện công?

Tô Ánh Tuyết đột nhiên cất giọng hỏi.

Lâm phi hơi sửng sốt, gật gật đầu:

– Ừ nhưng cũng là chính anh muốn luyện công thôi. . . cần luyện thì vẫn phải luyện, không thể như trước kia, phải nhanh chóng khiến bản thân mạnh mẽ mới có thể ứng phó được với thách thức của quân đoàn Luyện Ngục. . . Có lẽ anh sẽ phải đối mặt với vương giả.

Nói đến hai từ vương giả Lâm Phi nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Tuyết, cô luôn tránh không nhắc đến việc Ám Ảnh Chi Vương và cha cô là cùng một người, Lâm Phi cũng không biết sao cô lại nghĩ như vậy.

Tô Ánh Tuyết mỉm cười xinh đẹp, trong mắt lướt qua tia hoài niệm:

– Em nhớ trước kia. . . buổi sáng anh sẽ chạy bộ tập thể dục cùng em nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình em.

Lâm Phi run lên, cảm thấy trong lời của cô gái này có ý đặc biệt, khoan thai cười nói:

– Hóa ra em còn chạy bộ, với tố chất và tu vi của em hiện nay thực ra chạy bộ thông thường cũng không có ích gì.

– Nhưng cũng quen rồi.

– Cũng phải. . .

Nói đến đây dường như hai người không nói thêm được gì nữa, không khí bỗng trầm hẳn xuống.

Tô Ánh Tuyết cắn cắn môi dưới, lộ ra một nụ cười thoải mái:

– Được rồi, em đi đây, sáng mai gặp.

– Ừ.

Lâm Phi vẫy tay với cô.

Tô Ánh Tuyết ngồi vào trong xe, nhanh chóng lái xe đi ra.

Lâm Phi thấy đèn ở đuôi xe biến mất trên đường lớn mới xoay người trở về xe của mình, lái xe về nhà.

Điều cả hai người đều không biết là trong một góc tối của bãi để xe có một kẻ săn ảnh chứng kiến hết toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.

Nửa tiếng sau Lâm Phi về đến nhà, bước vào phòng trước liền phát hiện bên trong có người đang đợi hắn.

Cửa phòng mở, Phương Nhã Nhu đứng cạnh cửa sổ trong phòng ngắm nhìn cảnh đêm. Hình như cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, có chút suy tư nên cũng không biết Lâm Phi đã về.

– Tiểu Nhu Nhu yêu mến, đang nhìn gì vậy? Sao lại mê mẩn thế?

Lâm Phi ôm eo cô từ phía sau, để cô dựa vào lòng.

Phương Nhã Nhu hơi ngạc nhiên, nhìn thấy hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại giận liếc hắn một cái:

– Thật xấu xa, xuất hiện mà không nói một tiếng, dọa em sợ chết mất.

– Còn dám nói anh không lên tiếng sao? Là không biết lòng dạ em đang để đâu. . . thành thật khai báo mau, không phải là nghĩ đến anh chàng đẹp trai nào chứ? Nghe nói từ khi làm chủ tịch không ít công tử đặc biệt chạy đến tỉnh Tô nịnh nọt em.

Lâm Phi cúi thấp đầu dán mặt mình vào gương mặt mềm mại của cô gái.

Phương Nhã Nhu hừ một tiếng:

– Đâu có chuyện gì chứ. . . em đâu dám chứ, tan làm liền vội về nhà nấu cơm, ngoan ngoãn đợi anh trở về ngược lại là anh đó. . . nghe bác nói anh cùng Tô Tiểu thư đi ăn cái gì ngon lắm? Sao không bảo hai người bọn em một tiếng, ăn mảnh sao?

Lâm Phi híp mắt cười quái dị nói:

– À, hóa ra tối nay em ghen, ghen rồi, anh còn tưởng có chuyện gì xảy ra.

– Ai. . . Ai ghen chứ?

Phương Nhã Nhu xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh.

– Được, em đã hào phóng như vậy anh sẽ nói cho em một chuyện.

– Chuyện gì vậy. . .

Phương Nhã Nhu có chút khẩn trương.

– Ngày mai anh phải cùng Tô Ánh Tuyết đi xa một chuyến, đi đến một nơi đặc biệt của Đại Sảnh vì vậy. . . không thể dẫn em đi theo nhưng phải một vài ngày mới có thể trở về được.

Lâm Phi nói.

Hai tay Phương Nhã Nhu theo bản năng nhéo nhéo, cắn cắn môi dưới, miễn cưỡng cười cười:

– Chỉ có vậy, vậy mà anh nói có vẻ nghiêm trọng vậy, em còn tưởng rất nguy hiểm cơ.

Lâm Phi rõ ràng thấy được tim cô gái đập nhanh hơn. Đó là một loại bàng hoàng, lo lắng bất an.

Thế là Lâm Phi cầm tay cô rồi để Phương Nhã Nhu quay người lại, sau đó chạm vào mặt cô gái, nghiêm túc nói:

– Nhã Nhu, đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là đến một nơi anh rất muốn nhìn thấy thôi, không đáng để em ngờ vực đâu.

– Nếu như anh thật sự có cái gì đó với Tô Ánh Tuyết, anh sẽ thẳng thắn nói với em, sẽ không cố ý gạt em. Em phải tin tưởng anh và cô ấy đã là quá khứ rồi. Mặc dù anh không thể quên được cô ấy, quên đi đoạn tình cảm đó, điều đó phải cần một khoảng thời gian dài. . . nhưng bây giờ anh rất rõ người mình cần. . . là em.

Phương Nhã Nhu trong mắt trào dâng tình cảm chân thành, cúi đầu dịu dàng nói:

– Em biết chị Tô Ánh Tuyết có ý nghĩa đặc biệt với anh. Là em nghĩ quá nhiều rồi. . . Vậy anh kịp trở về vào hai ngày cuối tuần không?

– Cuối tuần sao. . . Có lẽ kịp, không phải còn bốn năm ngày nữa sao?

Lâm Phi dự tính đi thăm bảo khố cũng không quá lâu.

– Ừm, em sẽ ở nhà đợi anh.

Ánh mắt Phương Nhã Nhu ngập tràn mong đợi.

Sáng sớm hôm sau Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết đến sân bay Mục phu nhân đã đến đợi từ sớm.

Điểm đến là nơi Lâm Phi không thể nào ngờ tới, đối với Tô Ánh Tuyết mà nói càng là một nơi căn bản chưa từng nghe qua nằm ở phía Tây Nam Bộ Châu Phi, Namibia, thủ đô Windhoek.

Đó là mảnh đất mà người thường cả đời cũng không thể đến thậm chí mọi người vốn không nhớ tới quốc gia có tên là Namibia chứ đừng nhắc tới thành phố của nó.

Đến thắng quốc gia này cần hộ chiếu của Đại sứ quán Nam Phi. Nhưng đám người của Lâm Phi đâu cần phiền phức như vậy, có tiền có thể có mọi thứ, hộ chiếu chỉ cần một đêm là làm xong.

Sau khi ngồi máy bay từ Lâm An đến Hồng Kông, lại chuyển máy bay đến Johnnesbung bay thẳng đến Windhoek.

Đoạn đường ngồi máy bay khiến Lâm Phi hơi buồn chán, sớm biết vậy thì dùng máy bay cá nhân bay rồi nhưng Mục phu nhân không thể làm như vậy được.

Lúc đến Windhoek đã là chạng vạng tối.

Frankie – một trong những người đã từng là nghệ sĩ chủ trì nghị sự ở Chicago Mỹ, nhà xuất bản sách Đại Hồ Tử đã đợi ở đây.

Bốn người cùng lên một chiếc Toyota không biết chạy từ đâu đến của Frankie rồi đêm hôm đó ở tại khách sạn của thành phố. Dù sao Mục phu nhân cũng lớn tuổi rồi không thể tiếp tục ngồi tàu thời gian dài nữa. Frankie cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết vốn không mệt mỏi đành ở lại khách sạn luyện công.

Sáng sớm hôm sau bốn người lại xuất phát, trong xe bật hip hop, Frankie vừa lái xe vừa uống một ngụm rượu, đội một cái mũ lá, thật sự là tràn đầy phong cách người Mỹ.

Xe lái một đường thẳng trên đường, đất đai bên đường ngày càng hoang vu, dần dần chỉ còn sa mạc và gò cát, có con đường còn bị vùi lấp.

Đây là lần đầu tiên Tô Ánh Tuyết bước vào vùng đất thần bí này của Châu Phi. Trên đường mặc dù cảnh sắc đơn điệu nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không quá nhàm chán.

– Ha ha, cô Tô xinh đẹp, cô có biết chúng ta đang đi thẳng đến đâu không?

Frankie nhếch miệng cười.

Tô Ánh Tuyết lắc đầu, cô đâu có biết chính mình đang ở đâu, đợi ý giải thích.

– Chúng ta sắp vào thung lũng La Ra diện tích sáu mươi ba ki-lô-mét vuông. Mảnh đất sa mạc này, mãi đến năm 1970 thế kỉ trước, tuy chính phủ thả lỏng thăm dò và săn bắn nhưng vốn có số lớn người thám hiểm chết đói chết khát bên trong. . . đến tận hôm nay có rất nhiều khu vực là khu tử thần chưa được biết đến.

Frankie nháy mắt ra hiệu.

Mục phu nhân có vẻ không chịu được gã này.

– Được rồi, Frankie, Scarpe ở trên xe, cậu cũng đừng có khoe khoang học vấn nữa, hơn nữa cậu lái xe chậm quá, còn không bằng Scarpe, chỉ toàn đường thẳng thôi mà.

Frankie ngượng ngùng cười cười, quay đầu hỏi Lâm Phi:

– Các hạ Scarpe, chắc là anh đã đến đây rồi, hay là anh lái xe đi.

Lâm Phi khoát tay áo:

– Không cần đâu. . . Khó có được cơ hội thoải mái đi du lịch sa mạc như thế này, tôi không muốn làm tài xế, chẳng qua trước kia tôi đuổi giết mấy kẻ chạy trốn, khi bọn chúng ý đồ trốn vào sa mạc La Ra, tôi cũng đã đi qua đây. Nhưng tôi sao không biết bảo khố của Đại Sảnh cũng nằm ở đây như vậy. Nếu là trong sa mạc thì phải bị người thám hiểm phát hiện ra từ lâu rồi chứ?

– Cái này. . . Đợi lát hai vị đến tự nhiên sẽ rõ thôi.

Frankie thân bị cười nói.

Lúc xe chạy đến một thị trấn sa mạc, bốn người lại đổi sang một chiếc máy bay vận chuyển cỡ nhỏ tiếp tục tiến sâu hơn. Đây cũng hết cách rồi, vào trong ngay cả trạm xăng cũng không thấy, buộc phải sử dụng kết hợp cả máy bay và ô tô.

Mãi đến tối hôm đó, bốn người hạ cánh xuống một ốc đảo sa mạc có ít thực vật, sau khi máy bay hạ cánh một đám thổ dân cao không quá một mét năm mươi rất nhanh xông tới.