Chương 671: Chiến

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chỉ thấy Thiên Diện xuất hiện trên mặt biển, từ cái bóng hóa thành hình người, dựa vào khinh công chuồn chuồn lướt nước mà đi, không bị chìm xuống.

Đúng lúc này, xa xa có một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy lam bay tới, chỉnh là Lý Ủy Nhiên nhận được tin tức vội vàng tới đây!

-Chị! Em mang giày Phi Phi tới cho chị rồi!

Lý Ủy Nhiên trong tay xách một đôi giày chiến phản trọng lực, bay tới đưa cho Thiên Diện, sau khi cô đi vào có thể bay lên không trung, tùy thời đi lại.

Sau đó Lý Úy Nhiên còn quyệt miệng nhìn Lâm Phi.

-Đại thúc làm việc chậm chạp quá đi! Ta ở bên kia chờ lâu ơi là lâu! Còn tưởng mọi người xảy ra chuyện gì nữa chứ!

Lâm Phi cười xin lỗi.

-Có không ít chuyện cần hiểu rõ, cô an tâm, bằng bản lĩnh của chị cô thì muốn chạy trốn tuyệt đối không có vấn đề gì.

-Hì hì, đó là đương nhiên, lần này nhờ có chị ấy mới có thể vạch trần âm mưu của bọn họ, khi về đại thúc nhớ phải mua cho ta thiệt nhiều quà nghen!

Lý ủy Nhiên cười vui vẻ ôm lấy Thiên Diện, đầu tựa vào trước ngực Thiên Diện, vui vé nói.

Lâm Phi mỉm cười, lân này Thiên Diện đã lập công lớn, thậm chí có thể nói quá nửa kế hoạch đều dựa vào khả năng của Thiên Diện, nhưng cái này có quan hệ gì với việc mua quà cho nha đầu kia chứ, đúng thật là!

Thiên Diện chỉ bình tĩnh đưa tay vuốt vuốt tóc em gái, giống như tất cà những điều vừa xảy ra đối với cô không có chút nguy hiểm.

-Lần này đã khiến cô vất vả rồi, bị bọn chúng ném tới ném lui.

Lâm Phi đi tới bên người Thiên Diện, cảm kích nói một câu, đồng thời giơ tay lên.

Vẫn giữ nguyên hình dáng của Tô Ánh Tuyết, Thiên Diện chỉ khẽ nhếch miệng cười, lắc đầu tỏ vẻ không vấn đề gì, vỗ tay với Lâm Phi một cái.

Tuy rằng cô cảm thấy làm vậy thật vô nghĩa nhưng nếu đàn ông thích dùng hành động đó để chúc mừng thì cô cùng chỉ đành phối hợp.

Lâm Phi thoái mái đùa giỡn:

-Nói thật nhé, tôi cũng không khỏi đổ mồ hôi lo lắng cho cô. Ngay từ đầu cô diễn rất tốt, nhưng về sau cô lại không hề chăm chú diễn, diễn trò phải nhập tâm chứ… Tôi chỉ sợ cô bị bọn chúng nhìn thấu.

Thiên Diện thờ ơ nói:

-Bọn chúng chỉ cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, căn bản không hề chú ý những chi tiết này, tôi nắm chắc điểm này cho nên mới diễn qua loa như vậy.

Lúc này Hứa Vi đứng cạnh cũng ngẩn ngơ lúc lâu, cô nhìn Thiên Diện, lại nhìn “Thiên Diện ” đứng bên người.

Cô giật mình nói:

-Chẳng lẽ… Thiên Diện và tiểu Tuyết hoán đổi thân phận!?

Lúc này Tô Ánh Tuyết xoa xoa nước mắt trên mặt, cười nói với Hứa Vi:

-Thực xin lỗi, Vi Vi, trước khi kế hoạch chưa hoàn thành mình không thể tiết lộ thân phận.

-Hóa ra là vậy… Mình còn không hiểu sao Thiên Diện lại chủ động nói chuyện với mình, còn thân thiết như vậy. Hơn nữa vừa rồi thương tâm tới vậy, chảy bao nhiêu là nước mắt…

Hứa Vi cám thấy mav mắn lại cảm thấy thương tâm, khuyên:

-Tiểu Tuyết, chớ đau lòng. Ông ta không phải cha ruột của bạn, đây chính là một tin tức tôt, bạn không cần phải để ý tới những lời họ nói nữa.

Tô Ánh Tuyết khẽ gật đầu, “ừm ” một tiếng. Mọi chuyện đều vậy, nói thì dễ, nhưng những tổn thương đã phải chịu đựng thì đâu chỉ vài lời mà nguôi ngoai.

Mộ Tử Mặc nào ngờ lại xảy ra chuyện này, căn bản là không kịp trở tay!

-Sao có thể chứ?!

Mộ Tử Mặc giận dữ nói:

-Từ lúc nào các ngươi đã tráo đổi thân phận?! chẳng phải Thiên Diện còn tới nghĩa địa với mày sao?! Chẳng lẽ…

-Vẫn chưa hiểu sao. – Lâm Phi quay đầu cười nói:

-Đêm đó ở nghĩa địa với ta đã không phải Thiên Diện mà là Ánh Tuyết. Nếu như ông chỉ cần thật lòng quan tâm “con gái ” một chút vậy thì ông đã có thể nghe ra được vài tin tức trong lời nói của cô ấy…

-Ánh Tuyết nói khi cô ấy thương tâm sẽ tới mộ của mẹ, cho nên mới có thể tìm được tôi. Nhưng Thiên Diện sẽ không nói ra những lời như vậy. chi tiếc căn bản là ông không biết.

Sắc mặt Mộ Tử Mặc tái xanh, nghe Lâm Phi nói vậy ông ta mới nhận ra kỳ thực có rất nhiều tin tức nghe trộm được nhưng ông ta sơ sót bỏ qua mất.

Ví dụ như trước khi Lâm Phi tới Vương gia đã nói với Thiên Diện “sau này nhờ vào cô ”, lời này hiển nhiên có ý khác, không chỉ là sắp xếp máy theo dõi mà còn có ý để Thiên Diện hoán đổi thân phận với Tô Ánh Tuyết!

Hơn nữa từ đó Lý Ủy Nhiên cũng không gọi Thiên Diện ở trong nhà là “tỷ tỷ tỷ tỷ ”,

Hiển nhiên vì Lý Ủy Nhiên là một trong số ít người biết chuyện! Đương nhiên con nhóc này sẽ không cam tâm tình nguyện gọi Thiên Diện giả là “tỷ tỷ ”!

Hơn nữa Thiên Diện đóng giả Tô Ánh Tuyết lúc vừa rồi cũng không có nhiều thay đổi cảm xúc, bởi vì những chuyện này đối với Tô Ánh Tuyết thì có ý nghĩa to lớn nhưng đối với Thiên Diện cũng chỉ là một câu chuyện bình thường. Cô ta chỉ đơn giản thay đổi cảm xúc để ngụy trang, không hề cảm thấy đau thấu tim gan.

Chỉ có điều khi nhìn thấy Mục phu nhân và Frankie, Thiên Diện chỉ hô “Mục phu nhân ” chứ không kêu tên Frankie, nguyên nhân do Thiên Diện chỉ biết Mục phu nhân chứ không hề biết Frankie là ai.

Ban đầu cô ta đóng giả Liễu Cảnh Lam, vì theo dõi Lâm Phi nên đương nhiên biết được thân phận thương nhân của Mục phu nhân. Nhưng sở dĩ cô ta nghi ngờ là vì một thương nhân bình thường như Mục phu nhân sao có thể xuất hiện ở đây, hiển nhiên không biết rõ Mục phu nhân có thân phận nghị viên tham gia.

Có quá nhiều tin tức, nếu như Mộ Tử Mặc sớm cảnh giác, suy nghĩ cẩn thận vậy ắt sẽ phát hiện, nhưng ông ta chỉ sai sót một chút như vậy đã khiến cả kế hoạch thất bại trong gang tất.

– Kỳ thật khi trên đường dẫn Ánh Tuyết về nhà tôi đã bố trí xong kế hoạch. Kế hoạch này tốt ở chỗ cho dù thất bại cũng chỉ đơn giản là để Thiên Diện dựa vào năng lực bản thân mà chạy trốn, các người cũng không làm gì được. Nếu không phải như vậy Ánh Tuyết tuyệt đối không đồng ý chuyện này.

-Nói cách khác, đây chính là một cuộc mua bán không lỗ vốn, diễn tốt có thể cứu được Vi Vi, lại có thể khiến Ánh Tuyết biết rõ bí mật thân thế của mình… Cũng may các người rất phối hợp, mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi.

Lâm Phi nhếch mép cười, nói.

Nghe những lời này, Mộ Tử Mặc cảm thấy bị sỉ nhục, giận quá hóa cười:

– Giỏi… giỏi lắm! Khá khen cho một tên Scarpe, mày không nên đối đầu với bổn vương, cùng lắm thì bổn vương lưu tất cả chúng mày trên biển! Đợi sau khi giết tất cả chúng mày xong mới lấy đi tính mệnh của Tô Ánh Tuyết!

Lời còn chưa dứt, quanh người Mộ Tử Mặc tỏa ra Ám Ảnh vương khí, nhất thủ kình thiên, uy phong lẫm lẫm như Ám Ảnh đế vương tới nhân gian!

-Vạn đạo Vương Luân, Ám Ảnh phân thân!

Một đạo Vương Diễm trùng thiên mở ra Ám Ảnh Vương Luân, tinh không lưu chuyển như nước xoáy, một đạo Ám Ảnh phân thân từ đó đáp xuống mặt biển, sát khí ngập trời, hiển nhiên cũng tràn ngập lửa giận y như bản thể vậy.

Lâm Phi quay đầu nói với mấy người:

-Mọi người đi trước, để tôi ở đây đối phó hắn, không thể để hắn dẫn chiến tuyến đi nơi khác.

Đây là một trận chiến không thể nào tránh khỏi, cho dù Lâm Phi nhờ biện pháp hoán đổi thân phận mà cứu được Tô Ánh Tuyết thì cũng không cách nào tránh khỏi cuộc chiến với Mộ Tử Mặc.

Giờ Mộ Tử Mặc đã tới bước đường cùng, cần dùng Tô Ánh Tuyết để phục sinh Lilith, ông ta sẽ không nhượng bộ, ắt phải phân cao thấp với Lâm Phi!

Lâm Phi cũng không tự nhận mình là người chính khí bừng bừng, càng không mang chủ nghĩa anh hùng muốn bảo vệ nhân loại, chỉ thuần túy là nếu mình không ra mặt, Tô Ánh Tuyết sẽ phải chết. Hơn nữa bản thân còn có người thân, người yêu, không giống như Kiếm Phá Thiên chỉ có một thân một mình, còn ai làm lãnh đạo địa cầu thi hẳn cũng không quan tâm.

Phương thức giải quyết tốt nhất chính là giết chết Mộ Tử Mặc, phá hủy mộng tưởng khôi phục Đại Tây quốc của Huyết tộc.

Đám phụ nữ biết ở đây chỉ khiến Lâm Phi vướng tay vướng chân, vì vậy đều nhanh chóng rút khỏi.

Trên thực tế, nếu Lâm Phi thất bại ngoại trừ Thiên Diện có khả năng đánh một trận thì những người khác đều không giữ được mạng sống, cho nên dù có đi tới cũng đều khó mà an tâm.

– Đi cũng vô dụng, trước tiên bổn vương giết chết tên Scarpe khốn kiếp này, sau đó hoàn thành đại nghiệp cũng chưa muộn!

Mắt Mộ Tử Mặc lóe lên ánh sáng đỏ tươi, vương khí phóng ra tới trạng thải đỉnh phong.

– Ám Ảnh Thiên Long!

Hét lớn một tiếng, Ám Ảnh phân thân hóa thành một đạo hắc ám dài, bay nhanh về phía Lâm Phi. Khi phân thân lao tới, Ám Ảnh vương khí không ngừng tụ lực, năng lượng dự trữ tăng lên không ngừng.

Ám Ảnh cuồng Long không chỉ có khí thế hung hãn, tàn bạo gào rú. Giữa không trung nó phân thành chín đầu cự long đen đỏ không giống nhau, quấn lấy nhau, từ đủ các phương hướng xông tới chỗ Lâm Phi để cắn nuốt đối phương!

Lâm Phi biết rõ không thể tránh, vì nếu hắn tránh né thì rất có thể sẽ lan tới chỗ Thiên Diện và Tô Ánh Tuyết vừa rút lui.

Đã không làm thì thôi, đã làm phải dứt khoát, khí dồn đan điền, đứng im bất động như núi, hai tay mở ra, giống như không phải đang ôm chín con Ám Ảnh Cự Long mà là ôm một mặt trời đang tỏa sáng!

Cắn nuốt!!!