Chương 571: Trồng Cây Gây Rừng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đám thổ dân này tay cầm các loại vũ khí săn bắn nguyên thủy nhất nào là giáo mác, cung tiễn dài thượt, quần áo tả tơi, nam nữ đều cởi trần, thân hình gầy gò, làn da khô ráp, ngăm đen, đeo các loại trang sức cốt chất kì quái, thậm chí còn đi chân trần trên hạt cát nóng bỏng.

– Là người Bushmen?

Lâm Phi rất nhanh nhận ra lai lịch những người này, híp mắt lại như đã hiểu ra điều gì đó.

– Ha ha không hổ là các hạ Scarpe, vừa nhìn đã nhận ra lai lịch của những người dân bản địa này.

Frankie khen ngợi một câu sau đó liền chạy đến chỗ đất trước mặt mấy người thủ lĩnh, cùng một người trong số đó nói cái gì đấy.

Tô Ánh Tuyết nhất thời mù mờ, hỏi Lâm Phi:

– Anh mới vừa nói bọn họ là ai?

Lâm Phi giải thích đơn giản:

– Người Bushhmen là bộ lạc nguyên thủy sống ở sa mạc trung nam châu Phi, tổ tiên của bọn họ đã sống ở đây từ hai vạn năm trước, là bộ tộc cổ xưa nhất của nhân loại cũng có thể nói là tổ tiên của loài người.

– Em xem cả nam và nữ bọn họ cao không quá một mét rưỡi và một mét ba, đó là vì gen của bọn họ đều là của tộc người Bushmen cổ xưa và thuần túy, không có quá nhiều tiến hóa, có thể nói bọn họ là tộc người rất thần kì có thể sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất của nhân loại.

Tô Ánh Tuyết nhìn bốn phía, cát vàng dài đằng đẵng, ngay cả thực vật đều là một số thực vật cát cằn cỗi nhất, thật sự người bình thường ngay cả đồ ăn cũng không thể tìm được, những người thổ dân này lại có thể sống ở đây hai vạn năm, thật không thể tưởng tượng nổi.

– Được rồi, tôi đã nói rõ với bọn họ lai lịch của chúng ta. Bây giờ chúng ta có thể đi gặp chủ tế Đát Đát Nhĩ rồi.

Frankie chạy về nói.

– Frankie tiên sinh, anh còn biết nói tiếng thổ dân sao?

Tô Ánh Tuyết hơi kinh ngạc.

Frankie nhếch miệng xoa xoa mũi:

– Tôi đâu có biết nói tiếng của người Bushmen, đấy là bộ tộc của bọn họ bắt đầu từ những năm bốn mươi của thế kỉ trước có giao lưu với người da trắng từ châu Âu đến sa mạc xây dựng thị trấn, làm một số công tác chỉ dẫn ở sa mạc, vì vậy bọn họ biết một chút tiếng anh cơ bản.

– Chủ tế Đát Đát Nhĩ là ai?

– Ấy. . .

– Là thủ lĩnh Bushmen, người Bushmen dùng văn minh truyền thừa nham họa để giao lưu, mà trong tranh nham họa hai vạn năm bọn họ ghi lại, xem bói lành dữ, cầu chủ tế cho mưa. . . là thủ lĩnh của bọn họ.

Lâm Phi nói.

Frankie vỗ tay một cái:

– Đúng, giống như Scarpe đã nói chúng ta đi gặp. . . boss của bọn họ.

Bốn người đi theo đám thổ dân, đi thẳng một mạch vào vùng trung tâm của ốc đảo.

Có không ít lều vải được làm bằng da thú nằm ở giữa một khoảng đất trống, ở phía Bắc khoảng đất trống có một dòng suối đã khô cạn. Nếu là mùa mưa trong con suối này sẽ có nguồn nước mấy tháng.

Mọi người còn chưa đến nơi thì trong một lều vải làm bằng da lợn lớn nhất một người Bushmen già nua tay chống gậy, khoác áo dệt thủ công, buộc hai bím tóc lớn, đội một cái mũ đồng đi ra.

Trên mặt của ông lão lưu đầy dấu tích tháng năm nhưng nhìn không ra rốt cuộc lão bao nhiêu tuổi, giống như chỉ có một lớp da bọc xương. Trên cây gậy chống còn treo một chuỗi xương rắn hổ mang sa mạc.

– Chủ tế Đát Đát Nhĩ, thật xin lỗi chúng tôi tới hơi chậm một chút, máy bay chịu ảnh hưởng của khí lưu.

Frankie bước lên phía trước nắm tay với lão chủ tế này.

Thị lực của Đát Đát Nhĩ hình như không tốt lắm, thực tế còn có một mắt bị bệnh đục tinh thể rất nặng nhưng như thế không hề ảnh hưởng đến hành động của lão.

Sau khi Frankie nắm tay, Đát Đát Nhĩ dùng thứ tiếng anh với khẩu âm kì quái nói:

– Frankie tiên sinh, vị kia chính là đại diện danh dự của Đại Sảnh, Scarpe và tiểu thư Tô Ánh Tuyết nghị viên tận nhiệm sao?

Lâm Phi cười bước lên bắt tay với Đát Đát Nhĩ:

– Xin chào, rất vinh hạnh được gặp ông, chủ tế Đát Đát Nhĩ thật sự khiến người ta thán phục.

Không biết tại sao Lâm Phi cứ cảm thấy trong thân thể của vị Đát Đát Nhĩ này ẩn giấu một luồng sức mạnh rất lớn nhưng chủ tế bộ lạc đã sống hơn hai vạn năm, thường đều có bản lĩnh thần linh thời xa xưa, ta có thể nói những thứ này là như có như không, chỉ là truyền thuyết nhưng luôn có một số hiện tượng không thể nào giải thích thật sự tồn tại.

Đát Đát Nhĩ cũng không bất ngờ khi Lâm Phi nhìn ra điều gì, cười cười gật đầu lại đưa tay ra bắt tay với Tô Ánh Tuyết.

Tô Ánh Tuyết thấy bàn tay bẩn thỉu cũng không biết đã bôi lên thuốc màu gì, trong lòng không hài lòng lắm, cảm giác quá bẩn nhưng theo lễ phép vẫn là mỉm cười đơn giản bắt tay với lão.

Chỉ là mỉm cười bắt tay như vậy, đôi mắt Đát Đát Nhĩ mơ hồ kể còn có đôi mắt bị đục tinh thể bỗng nhiên lóe lên một tia ánh sáng màu đỏ yếu ớt có vài phần thâm ý nhìn Tô Ánh Tuyết.

– Chủ Tế Đát Đát Nhĩ sao vậy?

Tô Ánh Tuyết ánh mắt có chút sợ hãi.

Đát Đát Nhĩ lắc đầu tỏ vẻ không sao, nói với Frankie:

– Hôm nay mọi người hãy nghỉ lại bộ tộc của chúng tôi một đêm, sáng sớm ngày mai ta dẫn các ngươi đi gặp người trồng rừng, tiện đường dẫn một số người đi săn ít thú rừng.

– Ha ha, người trồng rừng hai năm đã trồng được mấy cây rồi?

Frankie hỏi.

Đát Đát Nhĩ hé miệng cười, lắc lắc đầu.

– Người trồng rừng là ai?

Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết đều rất bồn chồn, sao còn có người như vậy chứ? Chẳng nhẽ là người bảo vệ bảo khố.

Mục phu nhân cười ha ha giải thích:

– Là một tạp dịch trông nom xung quanh bảo khố, bọn họ là truyền từ đời này sang đời khác. Bây giờ người trồng rừng này đã làm được gần bảy mươi năm rồi, người trồng rừng không có tên chỉ gọi là người trồng rừng thôi. Bọn họ không được quyền đi vào bảo khố nhưng được phép trồng cây và hoa ở gần bảo khố, cải thiện môi trường ở sa mạc.

– Thật ra bảo khố của Đại Sảnh lúc trước được xây dựng là một ốc đảo nhưng mỗi trường ngày càng xấu, ốc đảo đang không ngừng thu hẹp phạm vi nên buộc phải bảo người trồng rừng đến duy trì, liên tục trồng cây, dẫu sao ở đây bão cát quá kinh khủng, có người bảo vệ rừng cây có thể khiến bảo khố Đại Sảnh an toàn hơn đồng thời cũng có thể cung cấp cho người Bushmen một số tài nguyên cần thiết.

– Nhưng các người cũng thấy đấy, môi trường ở đây khắc nghiệt là thế, người trồng rừng ở đây mỗi năm bình quân nuôi sống không nổi một cây vì vậy người tham gia hội nghị đều cười hắn, nói hắn trồng chết còn nhiều hơn trồng sống, cái tên của hắn và tỉ lệ cây trồng sống chênh lệch khá lớn.

– Trồng cây bảy mươi năm, trồng sống không được bảy mươi cây sao? Vậy đừng nói là trồng rừng nữa, làm một luống hoa cũng mệt rồi.

Lâm Phi mỉm cười, không ngờ đến tham gia hội nghị còn làm một chức hiếm thấy như vậy.

– Người trồng rừng là truyền thống mà những người tham gia hội nghị đặt ra, các khóa đều có. Bây giờ có lẽ mọi người cảm thấy hoang đường nhưng thời cổ đại trước kia khoa học kĩ thuật chưa có phát triển như bây giờ, bảo khố vốn không có người nào đến quấy rầy. Các vị tiền bối tham gia hội nghị đương nhiên hi vọng có thể khiến bảo khố càng thêm hấp dẫn. Họ sẽ không nghĩ đến chuyện có thu hút ánh nhìn của mọi người hay không, trồng cây gây rừng trong sa mạc cũng hợp lẽ.

– Thực ra thời gian chúng ta vào hội nghị còn muộn hơn người trồng rừng này mấy chục năm, nói ra hắn còn là tiền bối của chúng ta.

Mục phu nhân nói.

Mặc dù nói khoảng cách đến bảo khố không còn xa nhưng vì địa hình tương đối phức tạp máy bay không cách nào hạ cánh được, thêm vào đó sau khi trời tối cũng không dễ đi vào kho tàng. Vì vậy mọi người lại càng mong đợi hơn, nghe lời chủ tế Đát Đát Nhĩ, nghỉ ngơi một đêm ở bộ tộc.

Lửa trại liên hoan ban đêm nổi lên, người Bushmen nhảy múa, ca hát mang theo những làn điệu kì lạ rất náo nhiệt.

Lâm Phi cầm một miếng thịt heo nướng đưa cho Tô Ánh Tuyết ngồi ở góc khuất.

– Em không ăn.

Tô Ánh Tuyết thấy miếng thịt đen thui đâu dám đưa vào miệng.

– Đừng nhìn hình thức không ra gì mà coi thường à nha, mùi vị thật sự không tồi đâu, tự nhiên không ô nhiễm.

Lâm Phi nháy mắt mấy cái.

Thế nhưng Tô Ánh Tuyết vẫn không thèm để ý, lấy từ trong túi du lịch ra một chiếc túi chân không, trong đó đương nhiên chứa đầy kẹo đường.

Lâm Phi mặt tối sầm, cô gái này quả nhiên mang theo “cơm hộp” bên người.

Tô Ánh Tuyết mở cái túi ra, bỏ viên kẹo vào miệng khinh thường liếc mắt nhìn miếng thịt bẩn thỉu trên tay Lâm Phi.

Lâm Phi không phản bác được thì tự mình cắn một miếng, đặt mông ngồi xuống cát bên cạnh Tô Ánh Tuyết xem đám thổ dân nhảy múa, cũng có chút tâm tình.

Đột nhiên Tô Ánh Tuyết nói yếu ớt:

– Còn nhớ tiệc dạ hội lần trước. . . anh đưa em đi nhảy múa ấy. . . đó là một đêm đẹp nhất trong đời em.

Lâm Phi hơi sửng sốt, ánh mắt có vài phần hoài niệm gật đầu:

– Ừ, tất nhiên nhớ rõ, sao có thể quên được.

– Em đang nghĩ nếu não của loài người chúng ta chỉ có thể lưu lại những kí ức tốt đẹp, không ghi nhớ những thứ không vui thì chúng ta sẽ không chia tay rồi, mà như đêm nay. . . Chúng còn có thể có cùng nhau nhảy múa vui vẻ như vậy. . . Đáng tiếc kí ức chính là khiến người ta căm ghét như vậy.

Tô Ánh Tuyết lẩm bẩm nói.