Chương 503: Giang Sơn Dễ Đổi

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Này! Cô Liễu, cô định làm gì vậy?

Trầm Á Đông mấy ngày nay luôn quan sát Thiên Diện cảm thấy có điểm không ổn nhưng vừa định ngăn Thiên Diện lại thì lại bị Thiên Diện đẩy ra, ngã ngồi trên khán đài.

Những đứa trẻ trong lớp cười khanh khách, thấy cô Liễu đẹp trai quá đi mất. Ngay sau đó, một đám trẻ vội vàng chạy theo.

Có người dám nói xấu cô Liễu của chúng, nhất định phải xin lỗi cô. Bọn trẻ nghĩ thầm trong bụng.

Thiên Diện mặt không thay đổi đến đứng trước mặt hai cô giáo kia, quay đầu hỏi Du Tiểu Phong:

– Là các cô ấy nói cô sao?

Du Tiểu Phong không biết cô giáo muốn làm gì chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

Lúc này hai cô giáo kia đều đứng dậy, một cô giáo trong đó không vui nói:

– Cô Liễu, cô làm gì vậy, không quản lý tốt học sinh lớp cô, lẽ nào cô tin lời Du Tiểu Phong nói sao? Đầu óc của nó có vấn đề, mọi người đều biết mà.

Thiên Diện nháy mắt mấy cái, nói:

– Xin lỗi tôi.

Hai cô giáo nghe vậy đều tưởng mình nghe nhầm, một cô giáo cười ha ha đáp lại:

– Cô Liễu, cô tin lời em học sinh này thật sao? Đầu óc của nó có vấn đề, chúng tôi phải làm gương cho các em học sinh, làm sao có thể nói xấu sau lưng người khác được chứ? Cô tin một học sinh đầu óc không bình thường mà bắt chúng tôi phải chịu xin lỗi sao?

Thiên Diện lạnh lùng nói:

– Đúng vậy, tôi tin học sinh của tôi.

Giọng điệu tin tưởng, vững chắc này khiến Du Tiểu Phong ở bên cạnh bị Thiên Diện kéo tay đi nước mắt long trọng như sắp khóc. Cậu bé biết mình ngốc nhưng cậu bé không phải kẻ ngu. Cậu biết rõ cô tin cậu, đối với cậu mà nói điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì.

– Cô Liễu mà cứ như vậy là chúng tôi sẽ tức giận đấy.

– Tùy các cô, tôi đếm đến ba, cho các cô cơ hội cuối cùng.

Thiên Diện giơ tay phải lên:

– Ba, hai,. . .

Hai cô giáo không thèm để ý đến cô, xin lỗi sao? Đó chẳng phải là đã thừa nhận rồi sao, làm gì còn mặt mũi nào nữa. Thiên Diện vu khống không có căn cứ cũng không ra gì cả.

Nhưng lúc Thiên Diện đếm hết một, hai bạt tai không khách khí đánh vào mặt của hai cô giáo kia.

– Ba! Ba!

Một người thì bạt trái, một người thì bạt phải, cô đã đánh cho hai cô giáo kia hoa đầu chóng mặt, mắt nổi đom đóm, trực tiếp ngã trên ghế của khán đài.

Các học sinh và thầy giáo xung quanh đều xôn xao, cô Liễu này quá mạnh mẽ rồi. Trước mặt mọi người mà nói đánh là đánh sao!

Đây là trường học hay cái chợ vậy?

– Được rồi, như vậy thì các cô cũng không cần nói xin lỗi nữa rồi, mắng tôi cũng được rồi.

Thiên Diện nhàn nhạt nói. Theo cô chỉ đánh họ mà không giết họ đã là một cách làm tốt đẹp nhất rồi, chỉ vì cô muốn tiếp tục đóng vai cô giáo này mà thôi.

Hai cô giáo điên cuồng hét lớn, muốn chộp lấy cổ áo của Thiên Diện:

– Cô Liễu quá đáng quá rồi đấy!

– Ba! Ba!

Ai ngờ lại là hai bàn tay vung lên. Lần này Thiên Diện đánh vào hai bên má lúc nãy chưa đánh, hai cô giáo lại ngã xuống đất.

Lần này mặt của hai người đều sưng đỏ lên không kém khi dập đầu, môi chảy máu.

– Phòng vệ chính đáng!

Thiên Diện tự nhiên giải vây cho tội danh của mình.

Một đám học sinh trong trường im lặng, không nói nên lời. Cô Liễu hết lần này đến lần khác mở rộng tầm mắt của chúng.

Hai cô giáo này không dám đánh nữa, yên lặng dùng ánh mắt trao đổi định tìm thầy hiệu trưởng hoặc trực tiếp báo công an. Người này quá đáng lắm rồi đấy!

Từ mắt họ Thiên Diện đã đọc được điều gì đó nhưng cô cũng đã có dự định, tạm thời không cần quan tâm đến họ nhưng có nói với Du Tiểu Phong ở bên cạnh:

– Em thấy được chưa?

Hai mắt Du Tiểu Phong tỏa sáng, sùng bái nhìn Thiên Diện:

– Dạ! Người tốt đánh bại người xấu!

Mọi người nghe vậy đều không nhịn nổi cười, chỉ có hai cô giáo đều cảm thấy vô cùng bi thương. Lúc này, ai dám chọc vào Thiên Diện chứ.

Màn đêm buông xuống, sơn trang Thiên Lan.

Lâm Phi từ Beirut về Lâm An đồng thời còn mang theo một sợi dây chuyền vàng do một người Thái có tay nghề cao chế tạo ra tặng cho Phương Nhã Nhu.

Phương Nhã Nhu đang đeo tạp dề khi nhận được dây chuyền vàng thì dở khóc dở cười nói:

– Sợi dây này còn to hơn cả ngón tay của em, đeo lên cổ em mỏi lắm. Anh tặng em dây chuyền vàng cũng phải thực tế một chút chứ.

– Ai, cái nhỏ quá thì không có nhiều thành ý, dù sao em cứ cầm lấy đi.

Lâm Phi mặt đầy ý cười nhưng vô cùng chột dạ. Hắn ở bên đó điên cuồng với Hứa Vi suốt cả đêm, thành công thu phục được Hứa Vi rồi.

Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói cho Phương Nhã Nhu biết. Hứa Vân vinh hại trở thành mẹ vợ cho dù biết cũng sẽ không phản đối đâu.

Trước khi trở về hắn muốn tặng cho Phương Nhã Nhu món quà gì đó, thế là bảo Jean-Michel đặt một món đồ có thể dùng được. Cậu ta lại trực tiếp mang đến một sợi dây chuyền vàng quá thô. Lâm Phi đành phải đem sợi dây này về.

Cũng may Phương Nhã Nhu cũng dễ thỏa mãn, không cần biết có dùng được hay không chỉ cần nhận quà là cô đã vui vẻ rồi, không cần hỏi nhiều cũng không biết là giả ngốc hay thật sự không phát hiện ra trên cơ thể Lâm Phi vẫn còn mùi hương của Hứa Vi.

– Sao còn chưa ăn cơm, đang đợi ai sao?

Lâm Phi thấy người trong nhà đều ngồi xuống rồi nhưng không ăn cơm.

– Là tiểu thư Thiên Diện, không biết vì sao hôm nay lại về muộn như thế.

Lâm Đại Nguyên đang đeo kính đọc báo, quay đầu ra nói.

Liễu Cảnh Lam thật ra là thân phận Thiên Diện đóng giả. Sau khi nhà họ Diệp xảy ra chuyện sự thật này liền được công khai trong nhà. Điều này khiến những người trước đây chưa từng biết đến sự rộng lớn của thế giới này cảm thấy rất kỳ lạ.

Đang nói chuyện thì thân ảnh của Thiên Diện xuất hiện bên ngoài nhà. Cô buông túi, tự nhiên ngồi vào ghế như thói quen thường ngày.

Thật ra cô không thích ăn cùng đồ ăn với người khác nhưng vì Lâm Đại Nguyên luôn đợi cô rồi bảo cô ngồi xuống ăn cơm. Dần dần cô cũng quen ngồi ăn cơm cùng những người khác trong nhà, ăn chút đồ thanh đạm còn uống thêm chút nước ép trái cây.

– Sao hôm nay về muộn thế, không phải đại hội thể thao đã kết thúc sớm rồi sao?

Lâm Phi cười hỏi.

Thiên Diện thản nhiên nói:

– Có hai cô giáo quá phiền, trước khi về tôi phải tạo ra hai việc ngoài ý muốn, có như vậy họ mới không làm phiền tôi nữa. Nếu nguyên nhân cái chết là tai nạn xe cộ thì cũng không ảnh hưởng đến việc tôi làm giáo viên.

Mấy người trong nhà đang muốn ăn cơm nghe Thiên Diện nói xong sởn hết cả da gà, chuyện ngoài ý muốn là gì, dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được.

Thiên Diện khoan thai rót một cốc nước chanh, đây là cốc nước Phương Nhã Nhu chuẩn bị cho cô. Hai tay Thiên Diện nâng cốc nước to uống “ừng ực” nhẹ nhàng, thoải mái.

Nhưng mọi người cũng không bàn luận về chuyện Thiên Diện làm vì với cô giết người đã trở thành một câu chuyện không đáng nói.

– Anh, anh mau ngồi xuống ăn đi. Hôm nay có chút việc em muốn nói với mọi người.

Lâm Dao nhớ ra gì đó, mong chờ vẫy tay với Lâm Phi.

Lâm Phi nhìn đồng hồ, ngại ngùng nói:

– Dao Dao, nếu chuyện không gấp đợi anh về rồi nói được không?

– Anh không ăn cơm ở nhà sao?

Lâm Dao chớp mắt hỏi.

Lâm Phi cười ngượng ngùng:

– Anh nói chuyện với Hứa Vi về Ánh Tuyết. Anh có chút chuyện phải nói với Ánh Tuyết, trước khi về anh đã hẹn Ánh Tuyết ăn cơm tối, cũng đến giờ rồi.

Cha của Tô Ánh Tuyết liên quan đến quân đoàn Luyện Ngục. Vì thế Lâm Phi cũng mong nói chuyện rõ với cô, tránh việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

– Là thế à. . . vậy đừng để Tô tiểu thư đợi lâu nữa, anh mau đi đi.

Phương Nhã Nhu ấm giọng nói.

Lâm Phi gật đầu, bước nhanh ra ngoài cửa, lái xe đi vào nội thành.

Phương Nhã Nhu yên lặng đi tới cửa, nhìn chiếc xe xuống núi rồi biến mất trong màn đêm. Sau đó cô cúi đầu nhìn dây chuyền vàng trên tay, trong mắt tràn ngập suy nghĩ phức tạp.

Một màn này tất nhiên Lâm Phi không thể nào biết. Hắn lái xe tới địa điểm đã hẹn trước với Tô Ánh Tuyết, điểm hẹn là một quán KFC gần thủy cung.

Lâm Phi khá buồn bực không biết vì sao Tô Ánh Tuyết lại muốn ăn ở một quán ăn nhanh như thế này. Điều này khác hoàn toàn với tính cách phô trương, lãng phí, xài tiền như nước của cô trước đây.

Nhưng khi đi tới nhà hàng KFC này, cuối cùng hắn mới nhận ra bản thân đã coi thường cái nết đánh chết không chừa của cô gái này.

Cả cửa hàng KFC tuy đang trong giờ cao điểm nhưng lại vô cùng vắng vẻ chỉ có một bàn có người. Người đó chính là Tô Ánh Tuyết.

Cô gái này bao toàn bộ cửa hàng KFC?

Đi tới cửa, sau khi hai người bảo vệ thấy hắn liền để hắn vào cửa hàng. Dĩ nhiên là Tô Ánh Tuyết đã đưa ảnh hắn cho họ.

Lâm Phi cười khổ, không biết cô gái này đã phải tiêu tốn bao nhiêu tiền. Nhưng chắc chắn phải là một cái giá mà chủ cửa hàng không thể từ chối. Sắc mặt những người nhân viên ở đây đều rất kỳ quái, dĩ nhiên từ trước đến nay họ chưa từng làm việc nhàn nhã như vậy.