Chương 498: Đêm Nay Qua Phòng Ta

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ta có đề nghị này, nếu chúng ta đi nói với anh ngươi thì khó có khả năng thành công nhưng nếu như Dao Dao ngươi đi thuyết phục anh ngươi thì có lẽ sẽ thành công.

Phương Thanh Mạt rất chờ mong nói:

– Hay là, ngươi hãy mời ca ca của ngươi đến đệm nhạc cho ngươi, hai người huynh muội các ngươi hợp sức cùng nhau sáng tác âm nhạc, cùng nhau làm nên album đầu tiên của ngươi, làm vậy không phải có ý nghĩa hơn hay sao.

Vừa nghe đến đề nghị này thì tim của Lâm Dao đã đập thình thịch.

Cảm tình của nàng đối với Lâm Phi rất mông lung. Từ lúc Tô Ánh Tuyết xuất hiện đến nay Phương Nhã Nhu đã đi vào gia đình, mọi thứ đã thay đổi không thể nào đoán được nữa rồi.

Nhưng nếu có thể lưu lại kỷ niệm bên Lâm Phi thì cũng vô cùng hấp dẫn.

Tất Vân Dao và Phương Thanh Mạt cũng có ý đồ của riêng mình. Thứ nhất là vì Lâm Phi thật sự rất có năng lực, có thể làm cho ca khúc của Lâm Dao trở nên hoàn hảo. Thứ hai, bọn họ với tư cách là người yêu âm nhạc từ trong lòng rất hy vọng được hợp tác Lâm Phi. Điều này giống như một nhà nhiếp ảnh thấy được phong cảnh xinh đẹp nhưng lại không thể nào chụp lại được, điều này làm sao không khỏi tiếc nuối được.

– Ta. . . Ta sẽ trở về thương lượng với ca. Nếu như anh ấy đồng ý thì tốt, nếu như anh ấy không đồng ý, ta cũng không thể nào ép buộc được.

Lâm Dao sau khi suy nghĩ một hồi thì nói ra.

– Tất nhiên Lâm tiên sinh phải đồng ý thì mới được chứ. Ha ha, vậy là tốt rồi, chúng ta vào phòng thu âm thôi.

Phương Thanh Mạt nhìn Tất Vân Dao cười nói.

Vào buổi tối, vì Lâm Dao ở công ty làm việc mà không về nhà. Lâm Đại Nguyên thì uống quá nhiều vào buổi trưa nên vẫn còn ngủ. Thiên Diện thì không ăn cơm nên ở nhà không nấu cơm.

Lâm Phi nhân cơ hội này mang Phương Nhã Nhu ra ngoài tận hưởng thế giới riêng của hai người kể những chuyện xảy ra hai ngày nay, dặn dò Phương Nhã Nhu một số chuyện đồng thời nhắc đến chuyện tuần sau phải lên kinh thành.

Phương Nhã Nhu nghe thấy Lâm Phi muốn đi kinh thành liền muốn đi theo, nàng cũng muốn xem tình hình khôi phục của mẫu thân.

Sau khi đến nhà hàng chay ăn một ít đồ ăn thanh đạm, hai người nắm tay nhau cùng đi tản bộ. Tình cờ hai người đã đi đến chỗ công viên bên cạnh đại học Lâm An. Đối diện đó là quán rượu mà hai người đã gặp gỡ lần đầu tiên.

Nhớ tới đêm đó, hai người không khỏi buồn cười nhìn nhau, bồi hồi không ngớt.

Lâm Phi đưa Phương Nhã Nhu ra ngồi trên ghế dài trong công viên, bắt nàng ngồi lên ôm lấy thân mình. Bờ mông đẫy đà của nữ nhân cọ sát lấy chân hắn, rất nóng bỏng và vô cùng co dãn.

Một tay hắn ôm lấy vòng eo của nàng, tay còn lại vuốt ve đôi chân, chỉ cần cúi đầu xuống chút xíu hắn có thể nhìn thấy một khe rãnh thật sâu từ cổ áo.

Phương Nhã Nhu không thể nào làm nam nhân của mình đổi ý. Nàng bảo trì tư thế mập mờ này. Một lát sau, nàng cảm thấy có một vật dưới mông mình. Điều này khiến cho nàng vô cùng xấu hổ và khẩn trương.

Đặc biệt, thỉnh thoảng có người dân đi qua, cho dù vô tình hay cố ý, họ đều lướt qua. Bởi vì, thứ nhất là tư thế của họ quá lộ liễu, thứ hai là dưới ánh đèn đường Phương Nhã Nhu trong vô cùng đẹp mắt. Mỹ nữ luôn được quan tâm đặc biệt.

– Ai nha. Ngươi. . . Ngươi đừng sờ soạng, người khác đều nhìn về phía này.

Phương Nhã Nhu ngập ngừng nói, nàng thò tay muốn ngăn cản hai tay của Lâm Phi sờ soạng.

Nhưng mà thân thể của nàng mềm nhũn cả ra, chống cự căn bản không có hiệu quả gì.

Lâm Phi căn bản không để ý đến ánh mắt của người khác, khi nhìn thấy nữ nhân thẹn thùng trong lòng mình thì hắn không kìm lòng được hôn vào gương mặt non nớt của nàng:

– Dù sao không ai dám quản ta. Hơn nữa, ta sờ lão bà của ta thì có sao đâu cơ chứ.

– Ai. . . Ai là lão bà của ngươi chứ, ta có đáp ứng khi nào đâu.

Khi nhớ tới việc này Phương Nhã Nhu liền cong cặp môi đỏ mọng lên.

Lâm Phi híp mắt cười xấu xa nói:

– Nàng không đáp ứng cũng không sao. Cả ba lẫn gia gia của nàng đều mong muốn ta nhanh chóng cưới nàng. Hơn nữa, cho dù cả nhà nàng không đáp ứng thì nàng nghĩ ta là ai. Ta muốn người nào thì sẽ lấy người đó về làm vợ.

Phương Nhã Nhu oán hận trợn mắt lên nói:

– Ngươi ỷ ngươi mạnh liền khi dễ ta, ta chỉ là quả hồng mềm. Ta biết, ngươi muốn kết hôn với ta thì đơn giản là ta chỉ có thể để mặc ngươi khi dễ, không thể làm gì được. Ở trong gia tộc, cho dù phản kháng thế nào, cũng không thể cưới hỏi theo ý nguyện của mình được.

– Sao lại thế, không phải nàng được quyền lựa chọn người kết hôn hay sao.

Lâm Phi nháy mắt mấy cái.

Phương Nhã Nhu khẽ thở dài:

– Đó là vì. . . Hiện tại chàng là người ở bên cạnh ta, cũng là người mà gia đình ta lựa chọn. Ta đã sớm nghĩ qua, nếu như người bên cạnh ta không phải là chàng mà là người bình thường khác, bọn họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách để ngăn cản. Nói cho cùng, ta chỉ có thể lựa chọn người mình thích hay là không thích, không thể lựa chọn có thể sống chung với nhau hay không.

Lâm Phi trầm mặc một lát rồi cười nói:

– Có một số việc không phải chúng ta có thể quyết định. Ví dụ như cha mẹ mình là ai, ai sẽ yêu ngươi, ai sẽ ghét ngươi, ngươi sẽ gặp ai, ngươi sẽ yêu mến ai.

Ít nhất chúng ta đều là người rất may mắn. Đêm đó, người mà ta đụng phải là nàng. Nam nhân mà nàng gặp trong quán rượu là ta. Ta nghĩ, đây chính là ông trời đang đền bù tổn thất cho chúng ta.

Phương Nhã Nhu cảm tình liếc nhìn nam nhân của mình. Nàng nghiêng đầu đi cố nén cười, khẽ hừ một tiếng:

– Là ông trời phái người đến khi dễ ta mới phải. Chỉ có ta bị khi phụ lại không thể phản kháng được.

Lâm Phi giả bộ đầu hàng nói:

– Được rồi được rồi, ta đã sắp xếp một kế hoạch lãng mạn, trước mặt mọi người ta sẽ cầu hôn thầy thuốc Phương thân yêu, nàng thấy thế nào. Vậy là ta sẽ được “ôm người đẹp về nhà” .

Phương Nhã Nhu nghe xong thì sửng sốt một chút nhưng lúc sau lại tranh lắc đầu:

– Đừng làm thế, ta chỉ nói đùa thôi mà.

– Vậy nàng muốn gì. Sao lại không được.

Phương Nhã Nhu khẽ cười nói:

– Ta nghĩ kỹ rồi, tuy ta cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng vẫn không muốn như vậy. Nếu như chàng thật sự giống trống khua chiên cầu hôn ta thì sẽ có rất nhiều người đau lòng đấy. Vậy thì không hay lắm. Cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Lâm Phi sửng sốt:

– Ý nàng muốn nói.

Phương Nhã Nhu giận dỗi liếc nhìn hắn:

– Đương nhiên là Bạch cảnh quan và Eva rồi, ta không biết còn nữ nhân nào khác không nữa. Ta không muốn sau này đều bị những người ấy căm thù.

Lâm Phi không biết nên khóc hay nên cười. Nữ nhân cùng mình thành hôn lại lo lắng cho cảm thụ của những người khác.

Hắn không khỏi áy náy cùng hổ thẹn nhưng lại rất cảm động. Rất rõ ràng, Phương Nhã Nhu biết hắn không thể đoạn tuyệt quan hệ với Bạch Hân Nghiên và Eva. Thậm chí trong lòng hắn luôn luôn có hình bóng của Tô Ánh Tuyết. Nhưng nàng vẫn yên lặng chấp nhận vì cuộc sống sau này mà cân nhắc.

Lâm Phi ôm lấy nàng, dùng sức hôn mấy cái. Đến khi nàng hô hấp có chút khó khăn hắn mới cười nói:

– Về nhà thôi, đêm nay nàng qua phòng ta.

– A.

Phương Nhã Nhu rụt người lại, tuy nàng đã chuẩn bị từ trước nhưng việc này vẫn quá nhanh khiến trong lòng nàng không khỏi ngượng ngùng:

– Ngươi, ngươi muốn làm gì.

Lâm Phi nhéo khuôn mặt của nàng:

– Nàng nghĩ gì vậy, không phải nàng nói muốn học nội công hay sao. Nàng đến phòng của ta. Ta sẽ truyền cho nàng một môn công pháp gọi là “Đại Diễn thiên tinh chú” . Nữ nhân ngốc này, với đầu óc của nàng một đêm không biết có thể nhớ hết được hay không nữa.

Lúc này Phương Nhã Nhu mới biết mình đã bị lừa, nàng giận dữ dùng sức đấm vào ngực Lâm Phi cho hả giận.

Sau một đêm, Lâm Phi cuối cùng cũng dạy xong cho Phương Nhã Nhu. Đến khi nữ nhân bắt đầu luyện công, Lâm Phi mới rời khỏi.

Hắn còn lo lắng cho Hứa Vi đang ở Lebanon Beirut. Vào một buổi sáng sớm, hắn mang giày chiến phản trọng lực bay về phía phòng thí nghiệm.

Có giày chiến phản trọng lực nên máy bay cũng không còn quan trọng lắm. Bởi vì thân thể của Lâm Phi đủ để chịu được tốc độ phi hành vô cùng lớn, nếu so với máy bay chỉ nhanh chứ không chậm hơn.

Khi đi tới phòng thí nghiệm, lúc không có ai chú ý hắn lại phát hiện có hai nhân viên đang quét dọn phòng thí nghiệm. Hắn thấy tường với thủy tinh chịu lực rơi vãi khắp nơi như vừa bị đập nát, cắt vỡ. Giống như vừa xảy ra đánh nhau ở đây.

Michelle và Eva đang mặc áo bào trắng ở trong phòng giải phẫu. Người mặc trang phục bệnh nhân là Hứa Vi thì vẻ mặt thất thần ngồi trên bàn giải phẫu, tóc nàng loạn ngầu, hốc mắt đỏ hoe như vừa mới khóc.

Hứa Vi đang đồng thời truyền vài loại dịch, trên đầu nàng đang đội mũ bảo hiểm đo lường kiểm tra thần kinh.

Người bình thường nhất lại là Hàn Nguyệt, đang đứng cạnh người Hứa Vi một cách bình thản.

– Chuyện gì xảy ra vậy.

Lâm Phi đi vào phòng giải phẫu, ân cần hỏi thăm.

– Chủ nhân.

– Lão đại.

Eva và Michelle nhìn thấy Lâm Phi thì đều ngượng ngùng, không biết nên nói làm sao.