Chương 678: Hai Người

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

-Người nước Hạ có câu “Tử mã đương hoạt mã y * ”, thử một lần cũng không ảnh hưởng tới đại cục.

*Tử mã đương hoạt mã y: Không còn hi vọng nhưng vẫn liều một phen.

Sau khi do dự hồi lâu, rốt cục cũng không quyết định được có nên trực tiếp giết mối uy hiếp tiềm ẩn này hay không, lão quyết định đánh cược một lần.

-Chi có điều trước khi bổn vương tiếp nhận đề nghị của ngươi cũng muốn hỏi một chút… Ngươi muốn theo bổn vương để được cái gì?

Hoa Lộng Anh cũng không suy nghĩ vấn đề này. Mộ Tử Mặc là một nhân vật nhất định không cam tâm. Chỉ có điều nếu như lúc này hắn thử đi bắt Tô Ánh Tuyết hay đấu với Lâm Phi, 99% sẽ thất bại. Dù sao thì cứng đối cứng cũng không làm gì được Lâm Phi cả.

Cho nên người thông minh thì lúc này nên lùi một bước, hợp tác với đối phương, đây là cách giải quyết thỏa đáng nhất và có tỉ lệ thành công cao nhất.

Trong đầu Hoa Lộng Anh dường như tính toán tất cả các khả năng cùng những nhân tố có thể ảnh hưởng tới. Nếu không phải vậy thì cô ta cũng không dám tới đàm phán trực tiếp với Mộ Tử Mặc. Cô ta biết trong lòng Mộ Tử Mặc vẫn còn nhiều điều bất mãn với mình.

-Kỳ thực cũng không phiền toái, đối phó Scarpe tôi sẽ có biện pháp của mình. Tôi chỉ hi vọng Ám Ảnh chi vương các hạ có thể giúp tôi tìm được hai người., ừm, hoặc là có thể nói cho tôi biết bọn họ ở đâu.

Hoa Lộng Anh lắc lắc cốc rượu.

-Hai người nào?

Khóe miệng Hoa Lộng Anh lộ một nụ cười quỷ dị:

-Merlin, Arthur.

Trong mắt Mộ Tử Mặc lóe lên một tia tinh mang, cúi đầu cười khàn vài tiếng, lắc đầu nói:

-Tiểu cô nương, không ngờ cô có thể biết được tên thật của chúng, xem như cô lợi hại… Nhưng cho dù đầu óc của cô là một may tính siêu cấp có trí tuệ cũng chớ có đụng chạm gì tới hai tên kia…

-Hả? Tự Nhiên chi vương và Thần Thánh chi vương theo lý thuyết đã thành tựu vương giả nhưng vẫn kém xa các hạ, sao các hạ vẫn kiêng kị bọn họ như vậy?

Hoa Lộng Anh tò mò hỏi.

Cho dù là LOOK cũng không thể thu được quá nhiều tin tức về nhân vật cấp bậc Vương giả, giống như Tự nhiên chi vương và Thần thánh chi vương thì càng là không thể tìm ra tung tích, cũng không biết được bối cảnh của họ.

Bởi vì hai vị vương giả này thành danh đã vượt qua trăm năm, khi đó máy tính còn chưa có đương nhiên LOOK không thể thông qua internet tìm được tin tức hữu dụng.

Mộ Tử Mặc uống chạn rượu Whiskey trong cốc, phục vụ lại rót thêm cho lão.

-Tuy rằng bổn vương không có quan hệ với họ nhưng cũng từng nhìn được cảnh tượng khi bọn họ thành Vương giả… Tin ta đi, phàm là tu sĩ nhân loại ngoại trừ nước Hạ, đạt tới Vương giả cho dù xét trong cả văn minh nhân loại đều là lông phượng sừng lân.

Người tu luyện Pháp sư và Thánh chức giả cũng do hạn chế của phương thức tu hành đối với sự hiếu biết đại đạo có chút chênh lệch, không dễ đạt được thành tựu cao.

Cô hãy nhìn đám giáo đình và hiệp hội pháp sư, chiến tích khi chiến đấu với Cổ võ giả của nước Hạ căn bản đều là rơi vào thế xấu, từ trước đến giờ đều vậy.

Có được tất có mất, tuy rằng nói trước khi thành tựu Vương giả, thực lực của họ chưa chắc đã mạnh bằng tu sĩ nước Hạ, nhưng phàm là pháp sư hay võ sĩ thánh đường có thể ngưng tụ ra vạn đạo vương luân từ trước tới nay đều là thiên tài trong thiên tài.

Tuy rằng đều là Vương giã nhưng con đường khác nhau cũng tạo thành phân chia lực lượng, khiến cho vạn đạo vương luân cũng có sự phân chia mạnh yếu… Thực lực của Merlin và Arthur so với bổn vương chi có cao hơn chứ không thấp hơn. Chỉ e là ngay cả Scarpe cũng chưa chắc hơn được bọn họ… Đây cũng là lí do vì sao bổn vương chưa từng chủ động tiếp xúc với họ.

Mộ Tử Mặc nói xong, quay đầu nhìn Hoa Lộng Anh:

-Cô tu luyện cổ võ nước Hạ cũng không tồi, đã đạt tới cảnh giới nửa bước Quy Nguyên, chỉ có điều cô vẫn không thể hiểu được sau khi mở ra cánh cổng vương giả, thế giới bên ngoài sẽ cao thâm đến mức nào. Cho nên… cô vẫn không thể hiểu hết sự kinh khủng của hai tên đó.

Nếu như cô muốn nghĩ cách để hai người này đôi phó với Scarpe thì bổn vương khuyên rằng chớ nên có ý định này thì tốt hơn.

Hoa Lộng Anh nhíu mày lại, cô không ngờ đánh giá cùa Mộ Tử Mặc đối với hai vị vương giả này lại cao tới vậy, không hề có chút khiêm tốn, tất cả đều phát ra từ đáy lòng, thậm chí có phần mặc cảm.

Tuy rằng cô hiểu rõ cổ kim nhưng quả thực không thể hiểu được giữa vương giả tại sao lại chênh lệch lớn như vậy, bởi vì do một nguyên nhân huyễn hoặc khó hiểu.

Cô hi vọng Ám Ảnh vương giả tìm hộ hai vị vương giả kia vì bản thân cũng không có biện pháp tìm được tung tích họ. Nếu như họ muốn ẩn nấp, không có nhân vật cấp bậc vương giả hoặc tiếp cận vương giả giúp đỡ tìm kiếm vậy căn bản không thể phát hiện.

-Ám Ảnh các hạ, tôi không dám gạt ngài. Nghe xong những lời này tôi càng muốn gặp hai người bọn họ.

Trong mắt Hoa Lộng Anh lóe lên ánh sáng, cười khanh khách:

-Chỉ cần sau khi ngài tìm được họ thì thông báo cho tôi là được, tiếp xúc và trò chuyện cứ để tôi xử lý.

Mộ Tử Mặc không hiểu tại sao người phụ nữ này cố chấp như vậy.

– Cô có biết làm vậy rất nguy hiểm hay không? Hiện giờ bọn họ không thèm quan tâm tới mọi chuyện, tranh đấu giữa tôi, cô và Scarpe bọn họ tuyệt đối không tham dự.

Chỉ khi cô chọc giận bọn họ thì bọn họ mới ra tay tiêu diệt cô, đến khi đó bổn vương cũng không cứu nổi cô.

– Ha ha…

Hoa Lộng Anh cười duyên:

Thử một chút có sao đâu? Ám Ảnh các hạ, tôi chờ tin tốt từ ngài… Còn Scarpe, có tôi đối phó, trong thời gian ngắn hắn ta tuyệt đối không có thời gian tìm ngài gây phiền toái.

Nói xong, Hoa Lộng Anh cũng lười uống nốt nửa cốc rượu còn lại, khẽ vặn vẹo vai, ưu nhã đi ra khỏi quán rượu.

Đúng lúc một tên cao lớn râu quai nón muốn đi tới gần, cô không nói hai lời, trực tiếp một chưởng đánh ra, một đạo Tiên Thiên chân khí trực tiếp đánh bay một người nặng gần 200 cân (100kg) ra xa 4-5m, đập vỡ hai chiếc bàn.

Trong quán rượu lập tức hỗn loạn.

Mộ Tử Mặc có phần phiền lòng lắc đầu, xem ra rượu này không thể uống tiếp được rồi, nghĩ lại chuyện Hoa Lộng Anh vừa nhờ vả, lão càng nghi ngờ hơn.

Lão vứt ra tiền bo, xuyên qua đám người hỗn loạn, bước trên con đường vắng vẻ nhưng trong lành của thị trấn nhỏ, dần dần biến mất trong đêm tối.

Còn chưa tới tháng giêng mọi người đã tới thời khắc bận rộn đi làm.

Buổi sáng, bệnh viện nhân dân só một Lâm An, trong phòng làm việc của Phương Nhã Nhu, nữ bác sĩ như thường lệ đang trực ban.

Tuy rằng hiện giờ đã trở thành giám đốc thị trường tập đoàn Đế Hoa, nhưng do hàng ngày đều có nhân viên chuyên nghiệp giải quyết vấn đề của công ty nên Phương Nhã Nhu cũng không cần quan tâm quản lý nhiều.

Cô vẫn thích nghề nghiệp mơ ước từ nhỏ hơn, một bác sĩ ngoại khoa, khám bệnh cho những người dân bình thường, thỉnh thoảng làm vài ca phẫu thuật mình am hiểu.

Sáng nay, Phó bí thư thành phố Lâm An Lưu nữ sĩ đã hẹn trước tới khám bệnh, bí thư Lưu cũng là bệnh nhân quen của Phương Nhã Nhu, hai năm vừa rồi bị đau nhẹ đều tới tìm Phương Nhã Nhu, coi như là nửa vị cố vấn sức khỏe tư nhân.

Trong đó hiển nhiên cũng có ý nịnh bợ Phương gia, nhưng mấu chốt là Phương Nhã Nhu cũng có bản lĩnh thực, nếu không thì cũng khó mà biết phải tâng bốc thế nào.

-Bí thư Lưu, xem kết quả kiểm tra thì hệ hô hấp lẫn phổi của bà đều không sao, đoán chừng là thời tiết gần đây có chút lạnh lẽo, cảm lạnh nên thấy không thoải mái, chỉ cần chú ý giữ ấm là được. Nếu vẫn thấy không thoải mái thì lại gọi cho tôi.

Phương Nhã Nhu xem xét kỹ rồi chân thành dặn dò vài câu.

Bí thư Lưu đã là một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt ôn hòa tươi cười, theo lý mà nói thì cũng nên rời khỏi, chỉ có điều bà nhìn chằm chằm vào mặt Phương Nhã Nhu, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Phương Nhã Nhu cho rằng bí thư Lưu có bệnh gì khó nói, cười nói:

-Sao vậy, có chuyện gì không ngại nói thẳng, bí thư Lưu vẫn không tin tưởng được cách làm người của tôi sao?

-Không không… Bác sĩ Phương… Tôi không có ý đó.

Bí thư Lưu có phần khẩn trương nắm mép túi.

-Vậy thì mời bà nói, dù sao cũng không phải là trên mặt tôi có mọc hoa chứ.

Phương Nhã Nhu cười đùa.

Bí thư Lưu thở dài, đột nhiên nói:

-Bác sĩ Phương, tôi nghe nói cô sắp kết hôn, hình như bối cảnh nhà trai không tầm thường?

Phương Nhã Nhu sửng sốt một chút, trong lòng có phần cảm thấy lạ, sao đột nhiên bà ấy lại đề cập với mình chuyện nhó này, theo lý thì bỉ thư Lưu không biết chuyện giữa mình và Lâm Phi mới phải.

– Bí thư Lưu… bà nghe ai nói? Phương Nhã Nhu nghi ngờ hói.

Bí thư Lưu có chút xin lỗi nói:

– Tôi có một người bạn ở quốc tế Khuynh Thành, cô ấy nói bạn trai của bác sĩ Phương trước đây là hôn thê của Tổng giám đốc Tô của quốc tế Khuynh Thành, chẳng qua vì một chút mâu thuẫn gia đình mới dẫn tới hôn sự thất bại.

Kỳ thật điều này cũng không có gì, không thể kết hôn thì thôi, dù sao mới chỉ đính hôn mà, có gì ghê gớm chứ. Cô gái họ Tô kia tôi cũng quen, làm ăn thì không nói nhưng người đã qua tay cô ấy thì thôi đi.

Chỉ có điều với tính tình của cô… Haiz… Quả thực làm người khác đứng xa mà thèm, đàn ông khẳng định quá nửa thích người tính tình dịu dàng như bác sĩ Phương.