Chương 520: Tôi Ghét Cô

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Long gia, sau khi Long Khi trở về, lập tức triệu tập thành viên gia tộc và gia thần quan trọng tới phòng nghị sự thương thảo sách lược tiếp theo đối với Lâm Phi.

Những thành viên cốt cán đưa ra kết luận lời Lâm Phi nói không thể tin tưởng hoàn toàn nhưng quan trọng là tứ đại gia tộc hiện giờ không ai đánh cuộc được, cho nên không thể không tin!

– Hi. . . Đại ca, tôi nhớ tới một chuyện.

Long Lão Tam vuốt gáy, nói:

– Ngũ đại môn phái kia vẫn luôn dây dưa Lâm Phi không buông, ước hẹn ba tháng của Linh Tổ thiền sư chỉ còn lại hơn một tháng.

– Hiện giờ chúng ta quan trọng là phải chăm sóc và nịnh nọt Lâm Phi này, vậy không thể để cho Linh Tố thiền sư bắt hắn mang lên Thiếu Lâm cấm đoán. Nếu không tốt và Tứ đệ tới Thiếu Lâm một chuyến xin gặp mặt Linh Tố thiền sư, nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này?

Long Thiên Cương vẫn luôn nhắm mắt tĩnh tọa, lúc này mở mắt ra:

– Muốn đi, tự anh đi.

– Hả? Lão Tứ, không phải cậu vẫn luôn muốn đánh một chầu với Linh Tố hòa thượng xem chênh lệch giữa hai người sao, lúc này sao lại không đi?

– Nếu đi đương nhiên phải có một trận chiến, tôi còn chưa chuẩn bị tốt cho nên không đi.

Lý do của Long Thiên Cương rất đơn giản.

Long Lão Tam không thể làm gì:

– Vậy được, tự tôi đi.

– Không cần.

Long Khi khoát tay, híp mắt nói:

– Lão Tam cậu nhắc tới làm tôi nhớ ra, đây là một cơ hội. Chúng ta mà không tìm Linh Tố thiền sư để ngăn cản thì ba nhà khác cũng có động tĩnh trước thôi.

– Vì sao vậy? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn xem Lâm Phi bị mang đi? Tuy rằng hắn rất lợi hại nhưng tạm thời không bằng cả lão Tứ càng không có khả năng địch nổi lão hòa thượng kia.

Long Bưu buồn bực.

Một tên nam tử áo đen mặt lạnh ngồi phía dưới mở miệng nói:

– Tam gia, ý của gia chủ, chỉ sợ là “dệt hoa trên gấm” không bằng “đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi” nếu như chúng ta sớm giúp Lâm Phi, vậy Lâm Phi có thể chỉ tùy tiện cảm ơn nhưng nếu hắn bị nhốt ở Thiếu Lâm, Long gia chúng ta dùng lực lượng hội Trưởng lão cường đại dẫn hắn đi ra, ân tình này sẽ khác rồi.

– Ha ha, Tả Thiếu Hàm, thằng nhóc ngươi rất thông minh. Long Khi thỏa mãn cười lớn.

Tả Thiếu Hàm vẻ mặt kinh sợ:

– Thuộc hạ chỉ là đơn giản nói lại một phen thao lược của gia chủ ngài, vẫn là gia chủ nghĩ chu đáo.

Long Bưu bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ cười ha ha nói:

– Điều này cũng đúng, chờ đến tháng mười hai Lâm Phi bị nhốt sau núi Thiếu Lâm lạnh tanh, chúng ta lại tới thả hắn ra, hắn không thể tiếp tục khờ dại nữa, ha ha. . .

Sau khi thương lượng xong, mọi người rời đi.

Long Thiên Cương từ tốn nói:

– Tôi trở về Long Thần Điện.

Sau đó rời đi.

Long Bưu thấy vậy, vội gọi:

– Lão Tứ đi lúc này sao? Mới trở về vài ngày, ở thêm mấy ngày nữa, dù sao cậu trở về cũng là luyện công cũng nhàn rỗi!

– Không cần, luyện công cũng tốt.

– Cậu xem cậu kìa, chuyện đã qua nhiều năm như vậy cần gì chứ.

Long Lão Tam buồn bực quay đầu nhìn Long Khi giữ im lặng:

– Đại ca! Anh cũng nói đôi lời đi! Anh không thể đến chết cũng không qua lại với lão tứ chứ! Chúng ta là anh em ruột mà!

Long Khi mặt không đổi sắc, không giận mà uy:

– Hắn muốn đi đâu là tự do của hắn, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì?

Vừa dứt lời Long Thiên Cương đã biến mất khỏi phòng, không biết dùng khinh công bay đi đâu.

Long Lão Tam than khổ một tiếng, lắc đầu:

– Nhị ca đã qua đời nhiều năm như vậy, năm đó lão tứ thất thủ giết nhị ca cũng không phải cố ý.

– Những năm này hắn tiếp nhận Long Thần Điện do nhị ca sáng lập, một tên si mê võ học như hắn thực sự thích cuộc sống kia sao, căn bản là chuộc tội, đại ca vẫn đối xử với hắn như vậy quá không công bằng.

– Long gia ta có việc, mỗi lần lão Tứ đều xông lên đầu tiên, chuyện của quân đoàn Luyện Ngục lần trước, thiếu chút nữa hắn bị hạt nhân nổ chết, như vậy cũng không oán không hối.

– Cho dù Tả Thiếu Hàm kia lập được vài công lao, anh cũng khen ngợi hắn nhiều như vậy, lão Tứ lại chưa bao giờ có nửa câu có ích, hắn là trụ cột của thế hệ chúng ta, anh bất công với hắn như vậy, tôi không phục!

– Long Bưu! Cậu có thôi đi không! Căm giận bất bình như vậy thì cút tới Tô Tỉnh đi! Một mình tôi lưu thủ ở thủ đô là đủ rồi!

Long Khi giận tím mặt.

Long Lão Tam vừa rồi còn cứng rắn với Long Khi sợ rụt đầu lại, xám xịt chạy ra ngoài cửa.

Lâm An, công ti giải trí Thiên Khung tập đoàn Phong Tư.

Lâm Dao ra khỏi thang máy, miệng vui vẻ hát ca khúc mới. Cô mặc đồ màu lam phối hợp với váy len màu xám, tóc buộc khăn lụa màu vàng, khuôn mặt tròn đó, sắc mặt rất tốt, thanh xuân hoạt bát.

Vốn trưa nay cô có thể về nhà, bởi vì cuối tuần cô sẽ chính thức debut bắt đầu diễn xuất và tuyên truyền cho nên người đại diện để cô nghỉ ngơi thực tốt, Tất Vân Dao cũng để cô cố gắng thả lỏng, chuẩn bị tốt.

Có lẽ bởi vì giấc mộng sắp được thực hiện, tuy rằng cô cố gắng tỉnh táo nhưng vẫn kích động quá mức, tới cửa chính dưới lầu muốn gọi xe taxi mới phát hiện quên mang theo túi.

Chẳng qua cô không cảm thấy không vui, chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng được tâm tình tốt của cô hiện giờ.

Thấy sư ca sư tỷ, bạn bè đồng sự trong công ty, cô ngọt ngào chào hỏi, mọi người đều rất thân mật với cô.

Từ sau khi Tất Vân Dao có sự quan tâm đặc biệt tới cô, mọi người trong công ty đều coi Lâm Dao là siêu cấp minh tinh tương lai.

Bởi vì trước giờ Tất Vân Dao chưa từng quan tâm tới một người mới như vậy, sau này Lâm Dao muốn không nổi tiếng cũng khó khăn, không biết bao nhiêu người hâm mộ tới chết, không biết đây là phúc phận mà Lâm Dao tu luyện từ đời nào.

Khi cô lấy được túi chuẩn bị trở về, lúc qua phòng thu âm đột nhiên phát hiện qua khe cửa, Tất Vân Dao và Phương Thanh Mạt đang ngồi bên trong, dường như đang thương lượng cái gì.

Hiện giờ Lâm Dao cũng khá thân quen với hai người này, thầm nghĩ đoán chừng hai vị giáo viên đang xử lý ca khúc giúp cô, cô vào xem cũng không có vấn đề, dù sao cũng không vội về nhà cho nên cố định đẩy cửa đi vào.

Nhưng vừa mới tiến tới muốn gõ cửa lại chợt nghe được xưng hô dù thế nào cô cũng nghĩ không ra từ trong miệng Tất Vân Dao.

– Anh Đại Nguyên vẫn không ra mặt phản đối hẳn là chấp nhận chuyện em giúp Dao Dao debut.

Tất Vân Dao thấp thỏm nói.

Anh Đại Nguyên?

Thân thể Lâm Dao bất động đứng ở cửa ra vào, cô không cho rằng ngoại trừ Lâm Đại Nguyên còn có ai khác.

Thế nhưng vì sao cô Tất lại quen biết cha mình? Còn thân mật gọi ông là anh Đại Nguyên?

Lâm Dao hơi choáng váng, nghe hai người phụ nữ tiếp tục nói. . .

– Tôi cảm thấy kỳ thực Lâm Đại Nguyên là yêu cô, nếu không lúc thấy cô sẽ không kích động như vậy. Vân Dao, cô buông thân phận Thiên hậu đến giúp con gái anh ta như vậy, tôi cảm thấy dù thế nào anh ta cũng sẽ hiểu được tâm lý của cô.

Phương Thanh Mạt nói.

– Ha ha, tôi cũng chỉ là cảm kích anh ấy, chỉ muốn làm chuyện khiến anh ấy thỏa mãn. Tôi cảm thấy cha mẹ đều hy vọng con mình có thể vui cười, mộng tưởng âm nhạc của anh ấy có thể để Dao Dao thực hiện cũng coi như là viên mãn.

Nghe tới đó, Lâm Dao ở cửa sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng lập tức chảy xuống.

Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh thuở nhỏ, dần hiểu được rất nhiều chuyện khó hiểu trước kia.

Nỗi đau đớn khoan vào tim khiến cô nghẹn ngào, lỗ mũi cay nhừ, giống như lúc nào cũng có thể hít thở không thông.

– Ồ! Lâm Dao, cô đứng đây làm gì vậy? Làm sao thế? Cô. . . cô làm sao. . .

Lúc này một nhân viên nữ của công ty đi qua thấy Lâm Dao đứng ở cửa nước mắt tuôn như suối, khóc không ra tiếng liền hoảng sợ.

Tiếng hô cũng kinh động tới hai người trong phòng thu âm.

Tất Vân Dao và Phương Thanh Mạt đột nhiên quay đầu lại, trông thấy Lâm Dao ở cửa. Tất Vân Dao ngây ra như phỗng, sau đó ý thức được tình huống không ổn!

Không phải Lâm Dao đã về nhà sao? Sao lại còn trở về? Trong lòng hai người đều rất hoang mang nhưng hết thảy đều đã không quan trọng.

– Dao Dao! Cháu. . . cháu không nên khóc, nghe cô giải thích!

Tất Vân Dao nói năng hơi lộn xộn, lao ra cửa muốn nắm hai tay Lâm Dao.

Nhưng Lâm Dao hất túi lên không cho phép cô tới gần, gương mặt tròn tức giận đỏ bừng lên, mắt hạnh trợn lên giận dữ.

– Đừng chạm vào tôi!

Lâm Dao thét lên, nước mắt rơi như mưa:

– Nhìn ra thiên phú của tôi cái gì, thưởng thức giọng hát của tôi cái gì, nói tôi có tiềm lực cái gì. . . Lừa đảo, lừa đảo! Kẻ lừa đảo này!

– Hóa ra cô chính là mối tình đầu của cha tôi năm đó. . . Khó trách ông ấy nhớ mãi không quên cô, mãi tới giây phút mẹ tôi mất, mẹ tôi vẫn không thể có được tình yêu của cha tôi, bà chết không cam lòng.

– Năm đó cô đã từ bỏ cha tôi vì sao lại muốn trở về, cô cảm thấy mình là Thiên hậu, giàu có, cô rất giỏi, muốn bố thí cho con gái của người yêu cũ, sau đó để tôi cảm kích cô sao?

– Hừ hừ, Tất Vân Dao. . . Cô thực độc ác, cô muốn biến tôi thành một đứa con gái bất hiếu, một nghệ nhân không có liêm sỉ, một kẻ đi quan hệ. . . Tôi ghét cô!

Khi Lâm Dao điên cuồng hét lên chán ghét, Tất Vân Dao thiếu chút nữa té xỉu, sắc mặt tái xanh, tinh thần chán nản.

Động tĩnh này dẫn tới không ít người của công ty xông tới.

– Câm mồm! Không biết lớn nhỏ! Tại sao em có thể nói Vân Dao như vậy, em biết gì về năm đó? Cô ấy muốn giúp em. . .

Phương Thanh Mạt muốn nói chuyện thay bạn thân nhưng Tất Vân Dao lại vươn tay ngăn cản, lắc đầu, nước mắt rơi như mưa:

– Thanh Mạt, đừng nói nữa, đừng nói nữa. . . đều là tôi không tốt, là lỗi của tôi. . . là

tạo nghiệt của tôi…