Chương 761: Cảnh giới tinh thần

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hai ngày trôi qua, Lâm Phi dẫn theo Hoa Lộng Ảnh được cải tử hồi sinh trở về bộ An ninh của Hạ Quốc, nói chuyện cùng với các cán bộ cấp cao của các nước trên thế giới.

Cuối cùng thì các nước đã chịu tin trí tuệ siêu cấp Lk thiếu chút nữa đã hủy diệt thế giới kia đã bị người tạo ra nó tiêu diệt.

Các vị anh hào của các nước đều thấy thổn thức, ai có thể ngờ là một con quái vật khổng lồ không thể nào địch nối lại chỉ vì một
sơ hở nhỏ mà bị tiêu diệt.

Cũng giống như một loại vũ khí, nhìn thì thấy có vẻ không chê vào đâu được nhưng chỉ cần một chút sai sót về tham số, sẽ tự
hủy hoại chính nó.

Tuy nhiên, nếu như Hoa Lộng Ảnh không được hồi sinh thì có lẽ chẳng ai có thể phát hiện ra điểm mấu chốt này.

Dù sao cũng chỉ có người đã sáng tạo nên k thì mới có thể hiểu rõ hết những nguy hiểm của nó.

Lâm Phi cảm thấy điều may mắn nhất là trước khi Lk bị tiêu diệt, Hoa Lộng Ảnh đã được hồi sinh, nói cách khác Ảnh Tử vẫn sẽ
thông qua trò chuyện, dẫn Lk theo hướng tự hủy diệt nhưng bản thân cô cũng sẽ biến mất theo Lk.

Sau khi giải quyết cục diện rối rắm mà Lk để lại, Lâm Phi chuẩn bị cùng với Hoa Lộng Anh rời khỏi căn cứ của bộ An ninh, đi đến
du thuyền để cùng đoàn tụ với người nhà.

Tuy nói chuyện qua video, mọi người đều đã thấy Hoa Lộng Anh nhưng mọi người đều cảm thấy thật thần kỳ, một người phụ nữ
trước đó họ chỉ biết đến qua lời kể của Lâm Phi nay đã sống lại.

Tuy nhiên, Hoa Lộng Ảnh lại biết rất rõ về những người bên cạnh Lâm Phi.

Lúc này, điều khiến Lâm Phi hơi thất vọng là không có chút manh mối nào của Lô Bân.

Tên này cũng không có thử đến Công hội ma pháp để lấy trộm những cuốn sách cổ về ma pháp hệ tinh thần, có thể là y đã lường
trước được Lâm Phi nhất định cũng sẽ đoán ra hắn định làm gì cho nên vẫn tiếp tục ẩn nấp.

Ngay đến thông thiên thủ nhãn của Tự Nhiên Chi Vương cũng không thể tìm được một người có thể thay đổi hình dạng đang trốn
đâu đó trên thế giới, huống hồ, Lô Bân lại không hề gây ra chuyện gì náo loạn.

Gió mùa hè nhẹ thổi trên một vùng biển tĩnh lặng của Thái Bình Dương, một chiếc du thuyền xa hoa từ từ chạy qua.

Lâm Phi nằm trên ghế ngoài bờ cát, đeo kính râm, nhìn về trước cách đó không xa, Hoa Lộng Anh đang mặc bikini ngồi cùng với
Thiên Diện.

Hoa Lộng Ảnh đang gõ rất nhanh một vài số hiệu, còn Thiên Diện thì rất hăng hái học hỏi, thỉnh thoảng cô lại hỏi Hoa Lộng Ảnh
một số vấn đề khó hiểu, và Hoa Lộng Ảnh cũng rất nhiệt tình trả lời.

Đối với Thiên Diện, thì Hoa Lộng Ảnh có rất nhiều kiến thức về lĩnh vực vị tính mà cô cảm thấy vô cùng có hứng thú.

– Ảnh, mấy ngày nay em đều ngồi viết cái gì đó, thấy em ban ngày cũng viết, buổi tối cũng viết? Lâm Phi thuận miệng hỏi.

Hoa Lộng Ảnh vén tóc lên, quay đầu lại mỉm cười nói: -Em có được một vài chỉ dẫn của quang não ở chỗ di tích Arkaim, tuy em
không thể làm được như trí tuệ nhân tạo kia, sáng tạo ra được quang não nhưng em muốn thử tạo ra một hệ thống có thể thăm
dò hoạt động của vỏ trái đất, sau này có thể dự đoán được động đất, tuy không có trí tuệ nhân tạo nhưng cần phải thật thực
dụng.

Lâm Phi thở phào nhẹ nhõm, nói thật, hắn rất lo là Hoa Lộng Ảnh lại định tạo ra một Lk thứ hai nữa.

Ngay khi hắn định đi đến, bảo Hoa Lộng Ảnh đừng chỉ lo lập trình mà hãy cùng vui chơi với mấy người khác thì hắn đột nhiên
cảm thấy một luồng áp lực mạnh mẽ từ trên trời truyền đến!

Không ổn rồi! Lâm Phi thầm nói.

Đây là một luồng sức mạnh có uy lực mạnh mẽ trước nay chưa từng thấy, Lâm Phi cảm giác như, những nỗi sợ hãi nguyên thủy
nhất trong mình đều được bới ra, so với các cao thủ mà hắn đã gặp thì đây thật khiến hắn lo sợ.

Lâm Phi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một luồng sáng màu đỏ, từ trên tầng khí quyển đang chiếu xuống vùng biển này.

Trong nháy mắt, luồng sáng màu đỏ kia đã đi về phía bầu trời trước du thuyền, lơ lửng trong không trung.

Đó là một người đàn ông mặc một chiếc áo dài ánh kim, khoảng, 30-40 tuổi, tóc búi tó, râu tóc bay bay trong gió, toàn thân y
đều là màu đỏ, giống như là một hình thái năng lượng với nồng độ rất cao.

Mắt y sắc như chim ưng, y cách đó mấy mét, bay về phía Lâm Phi. Lâm Phi cảm thấy ánh mắt này rất quen giống như đã từng
gặp rồi.

Một giây sau, người đàn ông đó đã đi đến khoảng không trên boong tàu.

Lúc này, những người trên thuyền cũng cảm thấy sự khác lạ, mọi người đều đi đến boong thuyền, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn vị
khách không mời kia.

Lâm Phi bị y nhìn chằm chằm cảm thấy giống như bị xiềng xích khóa lại hành động trở lên cứng ngắc.

Hắn nuốt yết hầu, rồi xoay xoay chiếc nhẫn không gian trên tay theo bản năng: -Ngươi là ai ..

Người đang ông mặc áo bào màu tím kia nhìn thấy chiếc nhẫn trên người Lâm Phi, hừ lạnh một tiếng đây khinh thường nói: – Tên
nghịch đồ Hành Kiến Vũ kia đang ở đâu?

Lâm Phi có hơi sợ hãi, thảo nào ánh mắt của người đàn ông này lại quen thuộc như vậy, đây chính là cặp mắt mà lúc trước đã
hiện lên trong đầu hắn khi hắn dò xét ngọc phù kia!

Hắn nói với vẻ đề phòng: – Hành Kiền Vũ đã chết!

-Chết rồi?

Người đàn ông áo tím nhíu mày, nhưng cũng không hề để tâm, nói tiếp: -Ngươi chính là tên trộm lúc đó dám cả gan nhìn trộm bị
điện bên trong ngọc phù của bổn tọa?

Lâm Phi đã chứng thực được phán đoán trong đầu hắn, nói: -Ta cũng không biết lai lịch của chiếc nhẫn đó và những đồ bên
trong, chỉ là lúc đó Hành Kiền Vũ muốn gây bất lợi cho ta, ta giành lấy thứ đó từ gã, nếu như có gì mạo phạm, ta xin nhận lỗi với
các hạ!

– Tên để tiện nhà người mà muốn nhận lỗi với ta? Ta cho ngươi một cơ hội lập tức tự vẫn tạ tội, khỏi làm bẩn tay ta! Người mặc
áo tím nghiêng đầu quay đi đầy vẻ khinh miệt.

-Phi! Người kia là ai thế? Y muốn gì?

Lâm Đại Nguyên ở phía sau nghe được liền vội vàng hỏi.

Lâm Phi nhìn ông lắc đầu, ý bảo ông đừng lên tiếng, rồi quay lại hỏi: – Ít nhất thì cũng nên cho ta biết ông là ai và có quan hệ gì
với Hành Kiền Vũ?

Bổn tọa chính là quan chủ của Phạm Hoa Quan, Tử Uyển chân nhân, Hành Kiền Vũ chính là một đệ tử ngoại môn của bản quan,
nhưng y lại dùng to gan lớn mật, lợi dụng danh phận, lấy trăm chiếc nhẫn và linh tài bên trong ngọc phù của ta.

Bổn tọa đã tìm khắp hành tinh Xích Dương nhưng không thấy bóng dáng của y, đến khi tên trộm nhà ngươi dám to gan đọc trộm
bị điện bên trong ngọc phù, làm kinh động đến ấn ký tinh thần của bổn tọa. Người chắc không biết chữ chết viết thế nào? Tử
Uyên chân nhân phất tay áo nói.

Lâm Phi nghe thấy vậy, thấy sống lưng mình lạnh buốt.

Quả nhiên là cao thủ đến từ tinh cầu khác, hơn nữa hắn nghe thấy “ấn ký tinh thần” đây chắc chắn là một tu sĩ ở cảnh giới tinh
thần hoặc cao hơn mới có thể vượt qua dải ngân hà, đến trái đất.

Chẳng trách trước mặt gã, mình lại cảm giác không có chút sức lực nào để phản kháng.

-Bổn tọa ra lệnh co ngươi tụ vẫn! Thế nào, một tên rác rưởi trên cái hành tinh phế vật này muốn động thủ với ta sao? Tử Uyển
chân nhân thấy Lâm Phi vẫn chưa hành động, không hài lòng nói.

Lâm Phi hít một hơi thật sâu, biết mình không còn cách nào khác, một là bị giết chết, hai là sống dở chết dở, vậy thì phải liều
mạng.

Những người phụ nữ và người nhà phía sau đều nghẹn lời, không thể tin nổi, vừa mới được một chút thời gian vui vẻ, vậy mà
thoáng cái, lại cận kề nguy hiểm.

Lâm Phi từ trong chiếc nhẫn không gian, lấy ra đôi giày phản trọng lực, vội xỏ vào, rồi lấy ra kiếm Thái Sơn

Tử Uyển chân nhân nhìn thấy Lâm Phi lấy vũ khí ra, cười lạnh nói: – Thú vị lắm, đã vậy thì bổn tọa sẽ xem xem ngươi có bản lĩnh
gì?

Lâm Phi tuy không dám vô lễ, nhưng với Tử Uyển, hắn tự biết mình phải dốc hết sức để đối phó.

Có điều, nếu như động thủ ở đây, nhất định sẽ liên lụy đến người nhà của hắn, điều đầu tiên Lâm Phi nghĩ đến là dẫn dụ Tử Uyển
chân nhân đến một nơi không có người.

-Xem chiêu!

Lâm Phi liền dộng thủ trước, một đường kiếm kim sắc phát ra từ kiếm Thái Sơ, giống như một ngọn lử đang cháy mãnh liệt, tạo
ra một luồng sáng chói mắt kéo dài trên không trung.

Tử Uyển chân nhân không cho là Lâm Phi có năng lực làm tổn thương y được nên vẫn lơ lửng trên không trung không động đậy.

Khi đường kiếm kia đến gần y không quá ba thước, y mới đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng.

Hai mắt y hiện lên sự tức giận, y không ngờ đường kiếm này lại có uy lực khiến linh hồn y cảm thấy sợ hãi.

“Không ổn!”

Tử Uyển chân nhân lúc này mới vội vàng xoay người, tốc độ của y rất nhanh, khiến Lâm Phi không thể theo kịp, đường kiếm vừa
rồi đã chém vào cái bóng của y, còn y thật ra đã các đó hơn chục thước.

Tử Uyển chân nhân nhìn thanh kiếm Thái Sơ trên tay Lâm Phi, hai mắt sáng lên: – Đúng là một binh khí tốt! Sao lại có thể xuất
hiện trên cái hành tinh bỏ đi này được, xem ra ông trời muốn ta đến cái hành tinh bỏ đi này là muốn tặng cho bổn tọa một món
quà lớn! Chết tiệt ,một báu vật như vậy, sao có thể cho một tên sâu bọ như người khống chế được, mau giao nó cho ta!

Lâm Phi nheo mắt, không nói câu nào, vội vàng chạy khỏi du thuyền.

Tử Uyển chân nhân cũng không nghĩ đến chuyện cưỡng ép các con tin, mà để cho Lâm Phi chạy, y không tin là tốc độ của Lâm
Phi có thể nhanh hơn mình, y hừ lạnh một tiếng rồi hóa thành một tia sáng màu tím, đuổi theo Lâm Phi.