Chương 98: Lần đầu gặp gỡ

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Ít…?

Tô Như liếc mắt nhìn hắn nói:

– Phủ Nhân Quốc Công những năm gần đây rất mạnh, có hơn mười người, giống như phủ chúng ta có ba người, những phủ Quốc Công khác e rằng cũng không quá mười người!

Sở Ly nhíu mày:

– Vậy các tông phái võ lâm thì sao?

– Cũng có tứ đại tông phái một trăm năm có được một hai người, những môn phái khác một trăm năm cũng không xuất hiện được một người.

Tô Như lắc đầu nói:

– Ngươi tưởng rằng cao thủ Thiên Ngoại Thiên dễ có lắm sao? Với tư chất vượt bậc của tiểu thư mà vẫn giậm chân tại chỗ đấy thôi!

Sở Ly nói:

– Thiên Ngoại Thiên khó khăn vậy sao?

– Đương nhiên là khó rồi!

Tô Như cười nói:

– Ngươi đừng ôm hi vọng này nữa, võ công của ngươi đủ dùng rồi, lại không phải hộ vệ, không cần có võ công lợi hại tới vậy.

Sở Ly lắc đầu.

Tô Như nói:

– Quan trọng là phải xem cơ duyên của mỗi người, Thiên Ngoại Thiên cần ngộ tính cực tốt, lại xuất hiện linh cảm, vậy là cơ duyên đã tới.

Sở Ly nhíu mày không nói gì.

Tô Như xua bàn tay ngọc ngà nói:

– Đi xa đề quá rồi, nói về nhị tiểu thư đi, lần này ngươi đi để tăng kinh nghiệm, đừng quá thể hiện, nếu quá thể hiện nói không chừng sẽ đắc tội với nhị tiểu thư, như vậy sẽ rất rắc rối!

Sở Ly nói:

– Giờ ta đã đắc tội với đại công tử rồi, nếu đắc tội với nhị tiểu thư nữa e rằng sẽ không thể nâng cao địa vị!

– Có tiểu thư, đương nhiên có thể nâng cao địa vị.

Tô Như liếc nhìn hắn:

– Tuy nhiên phải có tư cách và kinh nghiệm, không có hai mươi năm thì đừng hi vọng!

Sở Ly chậm rãi gật đầu, quả thực quan trọng nhất là phải ổn thỏa.

Tô Như gắp một miếng sườn heo xào, thổi cho nguội sau đó cho vào miệng từ từ nhai nuốt rồi tiếp tục nói:

– Nhị tiểu thư có sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên hộ tống, nếu Lục Ngọc Dung điên thật, ngươi cũng đừng ra tay, cô ta ít nhất phái đi bảy cao thủ Thiên Ngoại Thiên, ngươi có lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể thắng được cao thủ Thiên Ngoại Thiên. Thông minh một chút, đừng tự tìm đường chết!

Sở Ly đưa mắt nhìn nàng ta.

Tô Như lườm mắt nhìn hắn:

– Mạng sống đặt lên hàng đầu, ngươi là cao thủ Tiên Thiên đi đối phó với cao thủ Thiên Ngoại Thiên sẽ chết một cách vô ích!

Sở Ly cười nói:

– Đa tạ tổng quản!

Hắn có chút cảm động, không thực sự thân thiết sẽ không thể nói ra những lời này, rất phạm điều cấm kị.

Tô Như đặt đũa ngọc xuống, uống cạn rượu trong chén bạch ngọc:

– Ta ăn no rồi, ngươi ăn từ từ, ta đi đây.

Nói xong nàng liền xua tay bước ra khỏi tiểu đình, biến mất như một làn gió giống thường lệ.

Sở Ly vội vàng đi theo.

Tô Như trước khi ra khỏi cửa lại dặn dò:

– Mai ta sẽ tới đưa ngươi đi gặp nhị tiểu thư, nhớ dậy sớm!

Sở Ly đáp một tiếng.

Trời vừa hửng sáng, Sở Ly và Tuyết Lăng đang luyện công, Tô Như mặc áo xanh ngọc đẩy cửa bước vào.

Sở Ly lập tức thu thế, Tuyết Lăng thì đi vào phòng lấy tay nải cho hắn.

– Đi thôi.

Tô Như quay người bước ra ngoài.

Tuyết Lăng tiễn hai người ra khỏi cửa, đứng ở cửa nhìn theo cho tới khi bóng hai người khuất dần trong rừng cây.

Tô Như quay người liếc nhìn, bước chân nhẹ nhàng:

– Tuyết Lăng nghe lời chứ?

– Tốt hơn nhiều rồi.

– Tính tình nàng ta cứng rắn, tuy nhiên ngươi rất biết cách uốn nắn người khác, bây giờ nàng ta coi như đã được uốn nắn ổn thỏa!

Sở Ly quay đầu nhìn nàng:

– Tổng quản định đổi người sao?

– Ngươi đổi không?

Tô Như nửa như cười đùa.

– Mới dùng quen, sao có thể đổi được?

Sở Ly lắc đầu nói:

– Các món ăn nàng ta nấu rất hợp khẩu vị của ta.

– Nha đầu này tình tình nóng nảy, nếu đổi người thật nói không chừng nàng ta sẽ gây ra chuyện gì đó!

Tô Như lắc đầu nói.

Sở Ly mỉm cười không nói gì.

Hai người bước lên một chiếc thuyền nhỏ, đi trên mặt hồ gợn sóng, một khắc sau, trong màn sương mỏng ở phía xa xuất hện một chiếc thuyền hoa, thuyền trông có vẻ đang trôi từ từ trên mặt hồ nhưng thực chất là lướt đi rất nhanh, thuyền nhỏ phải mất một lúc mới đuổi kịp.

Một thanh niên khôi ngô đứng ở mũi thuyền hoa, áo xanh lam tung bay, gương mặt tuấn tú, chắp tay cười nói:

– Tô tổng quản!

Tô Như nói:

– Hải Thanh Sơn, nhị tiểu thư ở trên thuyền phải không?

– Vâng.

Hải Thanh Sơn gật đầu:

– Tiểu thư đang nghỉ ngơi bên trong.

– Sở Ly, lên đi.

Tô Như quay đầu nói:

– Vị này là Hải Thanh Sơn Hải hộ pháp, ngươi đi theo hắn là được.

Sở Ly gật đầu, bay lên thuyền hoa, chắp tay chào Hải Thanh Sơn.

Hải Thanh Sơn thân hình khôi ngô, cao lớn, tướng mạo tuấn tú, chắp tay cười rạng rỡ:

– Tại hạ Hải Thanh Sơn, đại danh của Sở huynh đệ như sấm bên tai, hôm nay rất vui được gặp mặt!

Sở Ly chắp tay cười nói:

– Không dám, mong Hải huynh chỉ giáo!

– Không cần khách sáo, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ đồng cam cộng khổ.

Hải Thanh Sơn cười nói:

– Ta dẫn ngươi đi gặp tiểu thư.

Sở Ly gật đầu.

Thuyền nhỏ của Tô Như đã đi rất xa.

Sở Ly đi theo Hải Thanh Sơn tới trước khoang thuyền, Hải Thanh Sơn đứng chắp tay cung kính bẩm báo:

– Tiểu thư, Sở Ly huynh đệ tới rồi.

Hắn nói rất khẽ, giống như sợ kinh động tới người ngủ bên trong.

– Ừm, tăng tốc độ đi!

Một giọng nói dịu dàng vọng ra.

– Vâng.

Hải Thanh Sơn cung kính đáp.

Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí, trong khoang thuyền chia thành hai gian, gian đầu tiên có bảy lão giả, ai cũng lớn tuổi nhưng rất tráng kiện, Sở Ly nhìn thấy có sáu người là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, một người là cao thủ Tiên Thiên. Gian thứ hai bố trí rất nho nhã, một nữ tử xinh đẹp nằm trên giường thơm, lông mày dài như vẽ, ánh mắt như nước mùa thu, quả thực rất xinh đẹp, dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Nàng một tay chống đầu, một tay cầm sách đọc, lông mày để lộ ra vẻ mệt mỏi, thần sắc uể oải.

Nàng hờ hững đáp lại Hải Thanh Sơn một câu, ngáp dài đặt sách xuống, ngồi dậy rời khỏi giường, đẩy cửa sổ đón lấy không khí trong lành, hít một hơi thật sâu, khuôn ngực nhô cao phập phồng theo hơi thở.

Sở Ly thầm than thở, đệ nhất mĩ nhân Đại Quý quả nhiên danh bất hư truyền, cử chỉ hành động, lời nói tiếng cười đều rất đẹp.

Nàng không mang theo nha hoàn chắc là cũng biết đường đi nguy hiểm.

Sở Ly nhanh chóng dành sự chú ý lên lão giả cao thủ Tiên Thiên, Quách Mộ Lâm mà Tô Như nói.

Sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên đang đánh cờ, Quách Mộ Lâm thì ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Hắn ngồi rất xa, thái độ căm ghét lộ rõ, tách biệt hoàn toàn với sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên kia.

Hải Thanh Sơn nói:

– Sở huynh đệ, ngươi phải chuẩn bị tâm lí, chúng ta dọc đường làm thị vệ, hầu hạ người.

Sở Ly mỉm cười gật đầu:

– Ta vốn là thị vệ!

– Ha ha, ngươi là thị vệ và cũng là thanh niên đệ nhất cao thủ của phủ chúng ta!

Hải Thanh Sơn cười nói.

Sở Ly xua tay:

– Mọi người đùa vậy thôi, đệ nhất cao thủ, thật nực cười!

Hải Thanh Sơn nói:

– Trác Phi Dương rất lợi hại, ta từng giao đấu với hắn.

Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí đọc suy nghĩ của Hải Thanh Sơn, phát hiện những lời Hải Thanh Sơn nói đều xuất phát từ đáy lòng, không phải lời nói khách sáo.

Hải Thanh Sơn cười nói:

– Có thời gian chúng ta tỉ thí vài chiêu.

– Được.

Sở Ly đồng ý.

Hải Thanh Sơn không hề có nhiều tà niệm, một lòng một dạ chuyên tâm luyện công, có nét không quan tâm chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền. Hơn nữa cũng là một thiên tài, thuận lợi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, vì được nhị tiểu thư trọng dụng nên cũng không gặp phải các thủ đoạn nham hiểm, tâm tư đơn thuần, quang minh chính đại.