Chương 115: Ra tay

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly đột ngột xuất hiện sau lưng Khang đại học sĩ, lần lượt đánh bay hai người áo đen, tiếp theo đó hàn quang trên eo hắn lóe lên, hóa thành một dải lụa màu bạc chém hai cái đầu bay đi, máu phun ra như suối.

Sở Ly tiếp tục vung trường kiếm, lại hai chiếc đầu bay đi cùng máu.

Hai người áo đen còn lại cuối cùng cũng bị cao thủ Thiên Ngoại Thiên giết chết, hắn ta đánh vỡ nát đầu của hai người.

Cả căn phòng toàn mùi máu tanh.

Khang đại học sĩ nhíu mày, bịt mũi, sắc mặt tái nhợt.

Hắn ta kiên cường, cứng rắn, gặp đại nạn mặt không đổi sắc nhưng không thể chịu được loại chấn động tâm lý này, cảm giác buồn nôn xộc lên ngực.

Sở Ly chắp tay mỉm cười:

– Khiến học sĩ hoảng sợ rồi!

– Đa tạ tráng sĩ, không biết tráng sĩ là anh hùng nơi nào?

Khang đại học sĩ chắp tay trầm giọng nói.

Sở Ly nói:

– Tại hạ là phủ vệ phủ Dật Quốc Công, cáo từ!

Hắn vụt biến mất trước mặt hai người trở về tiểu viện. Tiểu viện yên tĩnh không một tiếng động, tiếng ồn ào phía xa loáng thoáng vọng tới.

Tiêu Kỳ đã tỉnh dậy nhưng chỉ ngồi trên giường không động đậy, Quách Mộ Lâm mặc dù có tu vi Tiên Thiên nhưng tinh thần cảnh giác cực kì thấp, ngủ rất say.

Cả phủ học sĩ nhốn nháo, hộ vệ lũ lượt hành động, tìm kiếm những kẻ lọt lưới.

Tiêu Kỳ bước xuống giường đẩy cửa ra ngoài tiểu viện, thấy Sở Ly ngồi trong tiểu đình liền tới ngồi đối diện với hắn.

– Tiệc mừng thọ của Khang đại học sĩ không dễ dàng tổ chức!

Tiêu Kỳ hạ giọng nói:

– Đừng làm phiền nhị tỉ.

Tiêu Thi sức khỏe yếu, ngủ không ngon giấc, chỉ một chút động tĩnh cũng có thể khiến nàng tỉnh dậy, không ngủ tiếp được, cơ thể sẽ càng yếu đi.

Sở Ly nói nhỏ:

– Kẻ thù quá nhiều.

Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:

– Đều là những kẻ mềm nắn rắn buông!

Sở Ly gật đầu.

Mềm nắn rắn buông là bản tính con người, kẻ thù của chúng có Khang đại học sĩ, cũng có phủ Quốc Công, nếu chúng dám tới phủ Quốc Công, phủ Quốc Công nhất định sẽ triển khai đàn áp mạnh bạo, nhổ tận gốc bọn chúng lên. Còn Khang đại học sĩ hiện đã từ quan vì thế chúng mới dám ngông cuồng, nếu không cũng sẽ không nhẫn nhịn nhiều năm như vậy.

Bên ngoài có tiếng bước chân nhưng nhanh chóng dừng lại.

Sở Ly vụt biến mất xuất hiện trước một đội hộ vệ, chắp tay:

– Ba kẻ này có ý đồ bất chính, đã bị giết, phiền các vị nhẹ nhàng một chút, tiểu thư nhà chúng ta không được khỏe, dễ giật mình!

– Là Sở hộ vệ sao?

Một nam tử trung niên dẫn đầu mười hai hộ vệ nói nhỏ:

– Lão gia đã dặn dò rồi, không được làm phiền sự yên tĩnh của tiểu thư, chúng ta xin cáo từ, cám ơn Sở hộ vệ đã giúp đỡ!

Sở Ly chắp tay.

Các hộ vệ xách ba thi thể lên nhẹ nhàng rời đi.

Sở Ly vụt xuất hiện trước mặt Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ nhìn hắn.

Sở Ly nói nhỏ:

– Có ba tên muốn tới đây, ta sợ làm phiền giấc ngủ của tiểu thư nên giết rồi.

– Ngươi đấy…

Tiêu Kỳ lắc đầu nói:

– Đây là phủ đại học sĩ, đừng làm bừa.

Nếu như không may giết nhầm người sẽ rất phiền phức, dù sao thì đây cũng không phải phủ mình, huống hồ người ta có thể thấy rằng hắn vượt quá chức phận, trong lòng không vui.

Sở Ly mỉm cười đồng ý.

Ngày hôm sau ăn xong cơm, Sở Ly và Quách Mộ Lâm ra khỏi phủ, đi một vòng Tịnh Hải thành, Tiêu Kỳ và Tiêu Thi thì đi gặp Khang đại học sĩ.

Tịnh Hải thành tuy lớn nhưng không phồn hoa, hai ngươi ăn xong cơm trưa mới về lại tiểu viện.

Tiêu Thi đang ngồi trong tiểu đình gảy đàn, Tiêu Kỳ thì đọc sách, rừng trúc xào xạc, tiểu viện thanh u, tao nhã.

Thấy hai người đi về, Tiêu Thi ấn phím đàn, mỉm cười nhìn hắn:

– Sở Ly, tối qua ngươi cứu Khang đại học sĩ?

Sở Ly cười nói:

– Đúng vậy, tiện tay giúp đỡ.

– Khang đại học sĩ cám ơn ngươi, này, mấy bức tranh hổ này tặng cho ngươi.

Tiêu Kỳ chỉ vào một chiếc hộp màu tím trên bàn:

– Đều là vật quý giá, vô cùng giá trị.

– Tranh hổ?

Sở Ly vui mừng ra mặt, vội vàng mở hộp ra, tổng cộng có sáu cuộn tranh.

Hắn lần lượt mở ra, mỗi bức họa mãnh hổ đều có đặc sắc riêng, vô cùng khí thế, bức nào cũng là tác phẩm tinh phẩm.

Sở Ly đã hiểu, các họa sỹ của thế giới này vẽ hổ thường thông qua trí tưởng tượng của mình, ngưng tụ những tồn tại hung hãn nhất trong tranh hổ, là một loại tinh khí thần dũng mãnh nhất.

Sở Ly thông qua những thứ này thu được rất nhiều lợi ích.

Thấy Sở Ly cười không khép được miệng, Quách Mộ Lâm ngó nhìn một lát không thấy đẹp ở đâu cả, lắc đầu nói:

– Xem cái này không bằng xem hình kinh mạch, linh hổ có gì đáng xem chứ?

Sở Ly cười nói:

– Khí thế này thật mạnh mẽ!

Quách Mộ Lâm thờ ơ, cười nói:

– Khang đại học sĩ tặng cái này sao? Bủn xỉn vậy?

– Quách lão muốn gì?

Tiêu Thi cười nói.

– Là đại học sĩ chắc sẽ có một số cổ tịch quý giá?

Quách Mộ Lâm nói:

– Đó mới là đồ tốt!

– Quách Lão muốn tìm kiếm Phong Nguyên Chỉ?

Tiêu Thi mỉm cười hỏi.

Quách Mộ Lâm lúng túng ho hai tiếng:

– Ta muốn xem qua!

Tiêu Thi nói:

– Ta đã thỉnh giáo Khang đại học sĩ rồi, người cũng từng nghe qua về Phong Nguyên Chỉ.

Quách Mộ Lâm không mấy ngạc nhiên nói:

– Quả không hổ là đại học sĩ, cái này cũng biết.

– Đại học sĩ kiến thức uyên bác.

Tiêu Thi cười nói:

– Nhưng không phải ai cũng có thể được gọi là đại học sĩ, Khang đại học sĩ có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, người đọc hết sách của Tử Quang Các Tàng Thư, Tử Quang Các Tàng Thư của triều đình phong phú hơn phủ Quốc Công chúng ta nhiều!

– Vậy Khang đại học sĩ có biết cách hóa giải Phong Nguyên Chỉ không?

– Có, chính là cách Sở Ly nói.

– Không có cách khác sao?

– Không có.

Tiêu Thi nhìn Sở Ly:

– Sở Ly ngươi có dám giúp ta không?

Sở Ly cười nói:

– Ta có gì không dám chứ?

Tiêu Thi nói:

– Nếu Quách lão xác định đúng là Phong Nguyên Chỉ, ngươi hãy giúp ta giải!

– Ta về nghiên cứu cẩn thận, rõ ràng về Phong Nguyên Chỉ đã.

Quách Mộ Lâm nói:

– Lỡ như không phải…

Sở Ly xem tranh, mỉm cười lắc đầu.

Trong đầu Sở Ly mường tượng về Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, một con bạch hổ nhảy vào hư không trong đầu, thực hiện các tư thế, thu hút sức mạnh vô hình trong hư không dồn vào trong cơ thể, cường hóa cơ thể, khí thế của bạch hổ tăng lên, sức mạnh vô hình trong hư không càng lúc càng hùng hậu.

Khi vừa nhìn thấy Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, sức mạnh vô hình này giống như gió thổi nhẹ, bây giờ đã giống như gió lớn. Hắn có thể cảm nhận được sau mỗi lần tu luyện, cơ thể đều cường tráng thêm một ít, tích lũy lâu dài không biết sẽ cường tráng tới mức độ nào!

Hai ngày sau đó, phủ đại học sĩ vô cùng náo nhiệt, không có ai tới thích sát nữa, sự thất bại của đám người kia khiến những kẻ định hành động hiểu rằng phủ đại học sĩ không dễ dàng xông vào.

Cổng Nam Trùng Minh thành.

Người qua lại đều đi rất nhẹ nhàng, ai nấy đều ngậm miệng, im hơi lặng tiếng đi qua.

Một nhóm hộ vệ phủ Quốc Công vây quanh một nam tử trung niên anh tuấn, không cử động, sát khí bao trùm khiến người qua kẻ lại không dám lên tiếng.

Nam tử trung niên anh tuấn lông mày sắc như kiếm, ánh mắt sáng như sao, mũi cao, đứng im ở đó, khí chất cao quý khiến người khác không dám nhìn thẳng, đó chính là đại công tử phủ Dật Quốc Công Tiêu Thiết Ưng.

– Công tử, ta phái tiếp người đi xem sao.

Lão giả áo bào xanh bên cạnh Tiêu Thiết Ưng nói nhỏ.

Tiêu Thiết Ưng xua tay:

– Không cần, đợi một lát nữa.

– … Vâng.

Lão giả râu tóc bạc phơ nói nhỏ.

Lão giả này tuy râu tóc trắng hết nhưng sắc mặt hồng hào bộc lộ tu vi thâm hậu.

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Lâm Toàn, khi nào lấy được Trường Sinh thảo?

– Công tử, đang ở trên đường rồi.

Lâm Toàn nói nhỏ:

– Chắc nửa tháng nữa sẽ có thể vào phủ.

– Tốt!

Tiêu Thiết Ưng nói:

– Nhất định không được để xảy ra sơ suất, uống thứ này vào chắc sức khỏe của nhị muội sẽ tốt lên!

Lâm Toàn râu tóc bạc phơ trịnh trọng gật đầu.