Chương 279: Kinh diễm

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hồ Dư thẹn quá hóa giận, phẫn nộ quát một tiếng:

Hắn đột nhiên đánh văng Dương Thư Quý ra, thân thể đột nhiên tăng nhanh, nắm đấm cũng tăng tốc độ.

– Đánh!

Dương Thư Quý hú lên một tiếng quái dị, thân thể lóe lên, đi đến phía sau hắn.

Sau đầu của Hồ Dư như có mắt, vung nắm đấm ra đón nhận nắm đấm của hắn.

Ngay khi nắm đấm của Dương Thư Quý chạm vào nắm đấm của hắn, bước chân bỗng nhiên bước ra, dịch ra một ly, nắm đấm đánh trúng phía sau lưng của Hồ Dư.

Một quyền của Hồ Dư đã đánh hụt, một quyền khác lại công ra.

Thân thể Dương Thư Quý lóe lên tránh ra.

Hồ Dư lại đánh ra một quyền khác, từng quyền từng quyền giống như mưa rơi hạ xuống.

Dương Thư Quý giống như khỉ chui tới chui lui giữa các nắm đấm, thỉnh thoảng đánh ra một quyền, trúng hai quyền, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nhưng cũng chiếm được không ít tiện nghi.

Mất một lúc, trên mặt Hồ Dư đã trúng mười mấy quyền, khóe miệng khóe mắt đều chảy ra máu.

– Dừng tay!

Trịnh Tấn trầm giọng quát lên.

– Đánh tiếp!

Dương Thư Quý hú lên một tiếng quái dị, lui về bên người Trịnh Hiệp.

Trịnh Hiệp kinh ngạc đánh giá huynh đệ tốt của mình, hay cho Linh Hầu quyền!

Khuôn mặt đen của Hồ Dư càng ngày càng đen, miễn cưỡng nhìn Trịnh Tấn cười cười:

– Hương chủ, ta đã thua!

– Quyền pháp ngươi cũng rất khá!

Trịnh Tấn thoả mãn gật gù:

– Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đi lĩnh năm người đi!

Hồ Dư ngẩn ra, lập tức vui mừng khôn xiết nói:

– Đa tạ Hương chủ, cho dù thuộc hạ có máu chảy đầu rơi thì cũng sẽ báo đáp đại ân của Hương chủ!

– Được rồi.

Trịnh Tấn vung vung tay lên rồi nói:

– Ngươi cẩn thận mà làm. Như vậy đã là báo đáp đối với ta rồi… Hồ Dư. Ngươi cảm thấy quyền pháp của Dương Thư Quý ra sao?

– Quyền pháp rất lợi hại!

Hồ Dư thở dài nói:

– Trước đây hắn ta không lợi hại như vậy, quả thật đã làm cho ta mở mang tầm mắt… Chỉ có điều là nội lực của hắn thiếu, nếu như nội lực sâu hơn một ít thì sẽ tốt hơn!

Nội lực của hắn hơn Dương Thư Quý một bậc.

– Đúng vậy, không sai.

Trịnh Tấn nhẹ nhàng gật đầu.

– Ha ha… quả thực là náo nhiệt!

Một tiếng cười to từ cửa truyền đến.

Một hán tử trung niên khôi ngô cường tráng sải bước đi tới, nhanh chóng tới gần. Nhìn Dương Thư Quý, lại nhìn Hồ Dư, sau đó ôm quyền cười nói với Trịnh Tấn:

– Lão Trịnh, nghe nói hai bọn họ mới đánh một trận sao?

– Lão Hồ, Thanh Mộc đường ngươi lại xuất hiện nhân tài.

Trịnh Tấn lạnh nhạt nói:

– Sao, ngươi có thể bỏ đi yêu thích, chuyển Thư Quý tới Nhuệ kim đường hay không?

– Đứa nhỏ Thư Quý này cũng không thể cho ngươi được.

Hồ Trung Bình tướng mạo đường đường, mang theo vài phần trung hậu, hắn xua tay cười ha hả nói:

– Tư chất của tiểu tử này không tệ. Ta đang muốn tìm một cơ hội để chỉ điểm hắn, ngươi cũng không thể cướp hàng của ta!

– Vậy cũng tốt.

Trịnh Tấn cũng không nói thêm nữa mà xoay người rời đi.

Nhìn hắn rời đi. Hồ Trung Bình nhìn Dương Thư Quý, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Dương Thư Quý thản nhiên nhìn Hồ Trung Bình:

– Hương chủ, để ta đánh Hồ Dư một trận nữa!

Hồ Dư đang theo Trịnh Tấn đi không được bao xa nghe vậy dừng lại, xoay người lại rồi nói:

– Dương Thư Quý, chờ đó, ngày mai ta sẽ lại tìm ngươi tính sổ!

Dương Thư Quý ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

– Ta chờ, xem ta có đánh chết ngươi hay không!

Hồ Dư cười lạnh một tiếng. Xoay người vội vã đuổi theo Trịnh Tấn.

Hồ Trung Bình cười nói:

– Thư Quý, đến đây, thi triển Linh Hầu quyền ra một lần nữa để ta xem một chút!

– Được rồi!

Dương Thư Quý đồng ý một tiếng, nhanh chóng đánh một lần.

– Thật là có mấy phần linh tính, khá lắm, sao ngươi lại luyện thành như vậy?

– Hương chủ, để ta nói cho hương chủ biết, chuyện này có chút thần kỳ đó!

Hai mắt của Dương Thư Quý lập tức tỏa sáng, hưng phấn nói:

– Khuya ngày hôm trước ta đã có một giấc mơ, trong mơ ta gặp phải một ông lão râu bạc trắng, người giảng giải Linh Hầu quyền cho ta. Nói cái gì thì ta không nhớ rõ, nhưng sau khi ta tỉnh lại bỗng nhiên ngộ ra được!

Dương Thư Quý càng hưng phấn nói:

– Hương chủ, đây có phải là truyền công trong mộng hay không? Có phải là có một vị cao nhân nào đó muốn thu ta làm đệ tử hay không?

– Thư Quý, làm người phải làm đến nơi đến chốn, đừng nghĩ quá nhiều!

Hồ Trung Bình cười ha hả, vỗ vỗ bả vai của hắn rồi nói:

– Có điều ngươi có thể khai khiếu, đúng là chân thành, hiếm thấy, hiếm thấy!

– Hương chủ, Hồ Dư bị ta đánh bại mà Trịnh Hương chủ còn thăng hắn làm tiểu đầu mục năm người nha.

Dương Thư Quý cười nói.

– Ngươi cũng muốn làm tiểu đầu mục sao?

– Hương chủ ngươi cảm thấy ta có thể làm được không?

-… Được, chỉ có điều tiểu đầu mục như ngươi mọi việc đều phải nghe Trịnh Hiệp.

Hồ Trung Bình nói.

Dương Thư Quý nhìn Trịnh Hiệp rồi nói:

– Hắn là tiểu đầu mục, ta cũng là tiểu đầu mục, ta phải nghe hắn sao?

Trịnh Hiệp rất bất đắc dĩ lắc đầu.

Hồ Trung Bình nói:

– Bởi vì ngươi không thông minh bằng Trịnh Hiệp.

-… Chuyện này cũng đúng, được rồi, ta sẽ nghe theo lời của Trịnh Hiệp.

Dương Thư Quý ngẫm lại, thở dài đồng ý, sau đó lại lập tức trở nên hưng phấn.

Tiểu đầu mục năm người, như vậy lương bổng sẽ thêm gấp đôi, một tháng có một lượng bạc đó!

Lần này, trong nhà có thể dư dả được rồi, mẫu thân hắn cũng không cần may vá, làm y phục cho người ta nữa mà sẽ được hưởng phúc!

Lúc Dương Thư Quý về đến nhà thì ánh đèn rực rỡ đã lên, hắn mua thịt, còn mua một chút điểm tâm.

Về đến nhà, hắn lập tức nói tin tức tốt cho Chu thị đang chờ đợi hắn tới mức gấp gáp.

Chu thị nghe xong đại hỉ, hưng phấn vuốt đầu của Dương Thư Quý, cuối cùng cũng coi như nhi tử nàng có tiền đồ, còn nói tới phụ thân hắn, nếu như không chết thì cũng có thể hưởng phúc của nhi tử nha.

Nàng không để ý tới việc trời đã tối mà bắt đầu làm thịt, xào một bàn thịt lớn, để Dương Thư Quý đưa tới cho Sở Ly.

Hắn vừa leo lên thang, đang định lên tiếng thì lập tức ngây người một lúc.

Tại sao trong nhà của Sở tiên sinh lại có thể có nữ nhân được chứ?

Tuy rằng không thấy rõ dáng vẻ ra sao, nhưng chỉ liếc mắt nhìn bóng lưng của nàng thì hắn đã cảm thấy là một đại mỹ nhân rất ghê gớm.

Trong viện có ba cái đèn lồng, Sở Ly và Tiêu Thi đang ngồi ở bên cạnh cái bàn đá chơi cờ, Liễu Nhứ thu thập quét tước trong phòng cho hắn.

Hai ngày rồi Sở Ly không qua cho nên Tiêu Thi tự mình tới đây, hắn cũng không thể cự tuyệt ngăn nàng ở ngoài cửa.

Nàng lại kéo hắn chơi cờ, nói ở một mình trong nhà quá buồn cho nên tới đây hít thở không khí một chút.

Nhìn thấy Dương Thư Quý đứng ở đầu tường, Sở Ly ngoắc ngoắc tay.

Dương Thư Quý vội vã mang cây thang tới, bưng thịt và cơm tới đây rồi hỏi:

– Tiên sinh, không quấy rối người chứ?

– Không quấy rầy, mẫu thân ngươi lại làm thức ăn rồi sao, nhanh lấy ra đây!

Sở Ly nói.

Dương Thư Quý bưng mâm đi tới trước bàn.

Tiêu Thi vẫn cúi đầu nhíu mày trầm tư ngẩng đầu lên, nhìn sang phía hắn.

– Oanh…

Dương Thư Quý vừa nhìn thấy mặt ngọc của nàng lập tức bị sóng mắt trong trẻo của nàng nhìn vào, đầu óc trở nên trống rỗng, giống như bị sét đánh trúng vào đầu vậy.

Thân thể của hắn cứng đờ, bàn tay cầm mâm nới lỏng.

Sở Ly khoanh tay nhận lấy, bỏ lên trên bàn.

Tiêu Thi mở miệng cười khẽ một chút, lại nhìn về phía Sở Ly đã cầm lấy chiếc đũa để ăn:

– Không phải ngươi đã ăn rồi sao?

– Không quá no, ăn thêm một chút cũng không sao.

– Xem ra trù nghệ của bên kia vô cùng tốt.

– Cũng khá tốt.

Sở Ly ăn rất nhanh.

Tuy Tiêu Thi thấy mùi vị rất thơm, nhưng lại không để ý, từ nhỏ thân thể của nàng đã suy yếu, khẩu vị rất kém, cho nên cũng không quá thích ăn uống.

Chờ Sở Ly ăn xong thịt và cơm, hắn thỏa mãn thở một hơi dài nhẹ nhõm, Dương Thư Quý vẫn còn đang ngơ ngác nhìn Tiêu Thi, không nhúc nhích.

Tiêu Thi như không thấy hắn, coi hắn như không khí, lại tiếp tục cúi đầu nhíu mày trầm tư, tình thế trên bàn cờ rất không ổn, nàng không phục lắm.

Liễu Nhứ từ trong nhà đi ra, cười nói:

– Tổng quản, đây là ai vậy?

Sở Ly chỉ chỉ về phía đông.

Liễu Nhứ bừng tỉnh, mở miệng cười liếc mắt nhìn Dương Thư Quý, rửa bát, sau đó lại đặt lại bên cạnh bàn.

Sở Ly ho nhẹ một tiếng, Dương Thư Quý mới tỉnh táo lại, khuôn mặt tức thì đỏ như sắt bị nung nóng.