Chương 293: Thông gió

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly tiếp nhận thư tín rồi xé ra, là tin tức của Tuyết Lăng.

Ở trong thư Tuyết Lăng có nói, trong An vương phủ có một người tên là Cổ Nguyệt, lén lút truyền tin tức đến, nói là An vương sẽ không ra tay đối với Nhị tiểu thư nữa. Trái lại còn phải cẩn thận người của phủ Nhân Quốc Công, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đại hôn bị phá hỏng.

Nàng đã điều tra Cổ Nguyệt đưa ra tin tức này, là cao thủ Thiên Ngoại thiên của Phượng Hoàng sơn, là người khéo đưa khéo đẩy, rất khó lường.

Sở Ly thu thư vào trong lòng, trầm ngâm không ngớt.

– Tổng quản, tiểu thư vẫn tốt chứ?

Liễu Nhứ hỏi.

Sở Ly cười cười:

– Cũng còn tốt.

– Không bằng, để ta tới đây hầu hạ tiểu thư đi.

Liễu Nhứ nói.

Sở Ly nói:

– Bên này rất phiền phức, ngươi đến rồi phải lập tức đi, không thể ở lâu.

-… Vâng.

Liễu Nhứ nhẹ nhàng gật đầu.

Sở Ly nhìn nàng có chút không tình nguyện, thầm nghĩ nàng cũng có tâm bệnh, cho nên hắn nói:

– Bên An vương phủ và phủ Nhân Quốc Công đều mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta. Bọn họ không phái người tới đây nữa, cho nên ngươi đi nhanh lên.

– Bọn họ sẽ bắt ta sao?

Sở Ly nói:

– Cho dù không biết hành tung của Nhị tiểu thư, nhưng hỏi một chút tin tức quen thuộc hằng ngày thì cũng là đầu mối có tác dụng.

– Vâng.

Liễu Nhứ biết tổng quản đã có sắp xếp, nàng có nói cái gì thì cũng vô dụng.

Sở Ly quay đầu nhìn về phía mọi người, nói:

– Để bọn họ trở về đi.

Liễu Nhứ thi lễ đối với một đại hán trung niên:

– Tang đại ca, đa tạ đại ca chăm sóc.

Đại hán trung niên vội vã xua tay, ôm quyền nói:

– Liễu muội tử, vậy chúng ta đi về trước, có việc gì thì cứ trực tiếp liên lạc với ta!

– Vâng.

Liễu Nhứ mỉm cười.

Nhìn bọn họ rời đi, Liễu Nhứ nói:

– Tổng quản, ta phải rời đi, thật sao?

Sở Ly gật đầu:

– Tránh cho đêm dài lắm mộng.

Hắn đưa tay ôm Liễu Nhứ rồi đột nhiên biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở trước mặt Tưởng Hòe.

Bây giờ Tưởng Hòe đã hóa thành một tên đại hán hào phóng, cưỡi ngựa, eo đeo một thanh trường đao, rất có phong độ của một võ lâm hào khách.

Tưởng Hòe đang muốn vào thành thì chợt thấy Sở Ly xuất hiện, hắn lập tức ôm quyền một cái.

Sở Ly nói:

– Tưởng huynh, trên đường cực khổ rồi. Mang Liễu cô nương trở về, nên cẩn thận một chút, tránh những chuyện không liên quan trên đường.

– Được.

Tưởng Hòe cười ha hả nói:

– Vậy chúng ta đi thôi, Liễu cô nương?

Liễu Nhứ chần chờ một chút.

Sở Ly nói:

– Y phục của ngươi sẽ có người đưa trở về, lập tức lên đường đi.

– Vâng.

Liễu Nhứ thi lễ.

Sở Ly nhìn Tưởng Hòe rồi ôm quyền một cái.

Tưởng Hòe cười nói:

– Tổng quản yên tâm. Ta sẽ cẩn thận.

Sở Ly gật gù.

Tưởng Hòe cũng là người từng trải, nhiều như vậy năm không ai có thể bắt được hắn, từ đó có thể biết được bản lĩnh trà trộn của hắn cực cao.

Tiêu Thi nhìn hắn trở về, dừng đánh quyền, lười biếng hỏi:

– Lại có tin tức gì sao?

Sở Ly nói qua tin tức Tuyết Lăng đưa tới.

– An vương không giết ta nữa sao?

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

– Tại sao chứ?

– Cổ Nguyệt nói như vậy, có lẽ là sự thực.

Sở Ly trầm ngâm nói:

– Nói vậy có lẽ vấn đề xuất hiện ở phía Kim Cương tự.

Bọn họ nhìn thấy Cổ Nguyệt và lão giả gầy gò kia rời đi, đi tới Kim Cương tìm kiếm Không Hải.

Bọn họ không đi mà quay lại, nói vậy bên Kim Cương tự kia đã nói cái gì đó. Bằng không, đã sớm có rất nhiều cao thủ tới đây tìm kiếm bọn họ rồi.

– Ta muốn gặp Cổ Nguyệt này.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi liếc nhìn hắn một chút:

– Ngươi muốn tự chui đầu vào lưới sao? Ngươi chán sống rồi?

Sở Ly nói:

– Chuyện này phải hỏi cho rõ ràng.

– Ngộ nhỡ là cạm bẫy thì sao chứ?

Tiêu Thi nói:

– An vương muốn giết ta. Cũng muốn giết ngươi!

– Ta sẽ âm thầm tới cửa.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi nhíu mày:

– Ngươi muốn trở về Thần đô sao?

– Chúng ta lại về Khánh Vân Thành được chứ?

Sở Ly cười nói.

Con mắt như nước của Tiêu Thi dõi theo hắn rồi hỏi:

– Ngươi nói thật sao?

– Đương nhiên.

Sở Ly nói.

Dương Thư Quý tràn ngập tinh thần gấp trăm lần về đến nhà, tinh khí thần tràn trề. Hắn đang chuẩn bị luyện công ở trong viện thì đột nhiên cảm thấy khác thường. Sau khi nhìn hai bên một chút hắn lập tức vọt người lên trên tường, nhìn thấy trong viện phía tây xuất hiện Sở Ly, người đang một bộ áo bào trắng đứng ở trong viện.

Những ngày qua hắn vẫn luôn lặp lại động tác này, thỉnh thoảng sẽ tới đây xem một chút, hắn luôn cảm thấy Sở tiên sinh sẽ lần nữa xuất hiện.

– Sở tiên sinh!

Dương Thư Quý vui mừng khôn xiết.

Sở Ly cười vung vung tay với hắn.

Dương Thư Quý ầm một tiếng rồi rơi xuống đất, đi tới trước mặt Sở Ly:

– Sở tiên sinh. Ta còn tưởng rằng ngươi không trở về nữa chứ.

Sở Ly cười nói:

– Sau lúc đó không có ai đến đây chứ?

– Không còn ai nữa.

Dương Thư Quý lắc đầu nói.

Sở Ly gật gù:

– Vậy thì tốt, xem võ công của ngươi rất có tiến bộ, thật là đáng mừng.

Dương Thư Quý có thể nhảy một cái lên trên tường, tuy rằng động tĩnh khi rơi xuống đất quá to lớn. Thế nhưng cũng đã có tiến bộ rất nhiều rồi.

Dương Thư Quý lập tức trở nên hưng phấn:

– Nhờ có Sở tiên sinh chỉ điểm, nội công của Linh hầu quyền rất là lợi hại, nội lực một ngày tăng lên một đoạn dài rồi đó.

Sở Ly cười gật đầu.

Từ nhỏ hắn đã luyện Linh hầu quyền, tích lũy thâm hậu, lại thêm luyện nội công tâm pháp nữa cho nên lúc này đang là hậu tích bạc phát.

– Tiên sinh có chuyện gì hay sao?

Dương Thư Quý nói:

– Hiện giờ ta đã là tiểu đầu mục mười người. Biết đánh nhau và nghe chút tin tức ngầm!

Sở Ly lắc đầu cười nói:

– Đa tạ, ta tới đây là muốn yên tĩnh một chút.

– Như vậy thì tốt rồi.

Dương Thư Quý cười nói:

– Bên này là nơi yên tĩnh nhất, sẽ không có người nào tới quấy rối.

Sở Ly gật gù.

Dương Thư Quý rất biết điều nói:

– Tiên sinh còn chưa ăn cơm tối đúng không? Để ta bảo mẫu thân ta đi làm.

– Vậy thì đa tạ.

Sở Ly cũng không khách khí.

Trong khi nói chuyện, Tiêu Thi từ trong nhà nhẹ nhàng đi ra, người mặc một bộ la sam, khuôn mặt óng ánh mà ôn hòa.

Dương Thư Quý cảm thấy tiểu viện lập tức trở nên sáng ngời, cuống quít quay đầu đi không dám nhìn, đỏ mặt cáo từ với Sở Ly.

Sở Ly cười tiễn hắn rời đi.

Tiêu Thi lắc đầu nói:

– Tên tiểu tử này đúng là nhiệt tình.

Lúc đêm khuya, Cổ Nguyệt đang luyện công ở bên trong sân.

Trong sân không đốt đèn, đen kịt.

Động tác của Cổ Nguyệt vô thanh vô tức, thân như quỷ mỵ.

Động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại, trầm giọng nói:

– Ai?

Thân thể của Sở Ly lộ ra, ôm quyền một cái:

– Tại hạ Sở Ly, phụng mệnh Nhị tiểu thư đến đây gặp Cổ tiền bối.

– Sở Ly?

Cổ Nguyệt ngẩn ra, đánh giá Sở Ly vài lần, lạnh nhạt nói:

– Vào nhà nói chuyện đi.

Không có thủ đoạn Xá Lợi của Không Hải lão tăng bảo vệ, Sở Ly có thể nhìn thấy tâm tư của Cổ Nguyệt, tuy rằng có địch ý nhàn nhạt, nhưng lại không có sát cơ.

Trong phòng ánh đèn sáng rõ, Cổ Nguyệt lau trán một cái, lại ra hiệu mời Sở Ly ngồi.

– Nhiều người mắt tạp, cho nên ta sẽ không dâng trà.

Cổ Nguyệt ngồi vào trên ghế thái sư.

Sở Ly nói:

– Tin tức của Cổ tiền bối, Nhị tiểu thư đã thu được.

Cổ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu:

– Ở bên ngoài có thể ta sẽ không thừa nhận mình từng đưa thư cho bên đó.

Sở Ly nói:

– Ân tình của Cổ tiền bối, Nhị tiểu thư ghi nhớ ở trong lòng.

Hắn nhòm ngó nội tâm của Cổ Nguyệt, Cổ Nguyệt không đặt mình ở trong mắt, nhưng lại rất coi trọng Tiêu Thi, mẫu nghi thiên hạ, quý không thể nói. Cho nên hắn mới nghĩ trăm phương ngàn kế để nịnh bợ, làm như vậy là để tích góp ân tình cho tương lai a.

Cổ Nguyệt nở một nụ cười, nói:

– Vương phi nghiêm trọng rồi, chỉ là một việc nhỏ mà thôi.

Sở Ly nói:

– Vì sao bỗng nhiên An vương đổi ý, bởi vì không rõ cho nên trong lòng Nhị tiểu thư rất bất an.

Cổ Nguyệt thở dài:

– Ài… tâm tư của điện hạ khó dò, những chân chạy vặt như chúng ta cũng không biết rõ, lão phu chỉ nói ra vài câu tướng mạo của Vương phi thiên hạ vô song, mà điện hạ cũng đang là tráng niên mà.

Sở Ly khẽ gật đầu:

– Thì ra là như vậy… Ta sẽ trở lại báo cáo cho Nhị tiểu thư, Cổ tiền bối có biết rõ nội tình của phủ Nhân Quốc Công không?

Hắn thầm than quả nhiên là kẻ dối trá, không lộ ra một tia.

Cổ Nguyệt lập tức trầm mặt xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị:

– Vương phi phải cẩn thận Lục Ngọc Dung, tâm tư của nữ tử này khó lường, võ công mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là cao thủ Thiên Ngoại thiên bình thường có thể so sánh được!

Sở Ly nói:

– Phủ Nhân Quốc Công có bao nhiêu cao thủ Thiên Ngoại thiên vậy?

– Khoảng chừng mười hai người.

Cổ Nguyệt nói:

– Người đáng sợ nhất không phải là bọn họ, mà là Lục Ngọc Dung, điện hạ đã ăn một lần thiệt thòi của nàng.

Sở Ly chậm rãi gật đầu:

– Sau bốn ngày Không Hải sẽ viên tịch sao?

– Đúng vậy.

Cổ Nguyệt than thở:

– Một thân thần thông của Không Hải tôn giả khiến cho người ta kính nể, đáng tiếc…

Sở Ly nói:

– Tại hạ muốn đi xem lễ, được chứ?