Chương 4: Khiêu Chiến

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sở Ly và Lý Việt đến Kỳ Thảo hiên.

Cách Kỳ Thảo hiên một con đường là một khu thuộc trung tâm Sùng Minh Thành. Tuy chỉ cách một con đường nhỏ nhưng nơi đó phồn hoa, náo nhiệt, người ngựa như nêm còn bên này thì yên tĩnh, thanh vắng, cứ như hai thế giới khác biệt nhau vậy.

Cổng Kỳ Thảo hiên cũ kỹ, hoang tàn, xung quanh là vài sạp đồ cổ và trang sức ế ẩm, như sắp dẹp tiệm vậy.

Tuy nhiên, Sở Ly lại không xem thường nơi này, ba năm không khai trương, khai trương sẽ ăn ba năm.

Vén rèm bước vào, một khung cảnh rộng lớn hiện ra trước mắt, đại sảnh rộng rãi, sáng sủa thoang thoảng hương hoa, từng chậu kỳ hoa dị thảo được đặt trên các kệ cổ vô cùng tinh xảo.

Chính giữa đại sảnh là một chiếc bàn Bát Tiên, một lão giả râu tóc bạc phơ đang thản nhiên ngồi uống trà.

Thấy hai người đến, lão giả cười tít mắt đứng dậy, chắp tay nói:

– Hai vị tiểu ca, xin cứ tự nhiên.

Ánh mắt của Sở Ly và Lý Việt lập tức dán vào Nguyệt Quang lan, cành lá xanh, dáng cong cong ánh lên tia sáng xinh tươi cứ như được chạm trổ bằng ngọc bích vậy, đẹp không tì vết.

Lão giả tiến đến, cười ha ha nói:

– Hai vị thích Nguyệt Quang lan?

Lý Việt đáp:

– Ai mà không thích chứ!

– Lão bản, Nguyệt Quang lan này còn có thể sống được bao lâu?

– Mới chuyển đến đây thôi.

Lão giả giơ ra hai ngón tay:

– Ít nhất là hai tháng!

– Mười ngày thôi!

Sở Ly cười nói.

Lý Việt vỗ vỗ lưng, nói:

– Lão bản, mở mắt to ra chút đi!

– Ha ha, là người của phủ Quốc Công sao?

Lão giả mặt biến sắc, chắp tay cười nói:

– Thất lễ, thất lễ… vậy thì lão cũng không dám giấu gì, đích thực là chỉ sống được mười ngày thôi. Tuy nhiên năm nay cũng chỉ có một gốc này rời đảo thôi, gốc kế tiếp phải chờ đến sang năm, lão còn cả nhà phải nuôi dưỡng, nên có chết cũng sẽ không bán lỗ vốn đâu!

Lý Việt khoát khoát tay, nói:

– Đừng giả vờ tội nghiệp nữa, chiêu này bọn ta biết hết rồi!

Vô gian bất thương, những người có thể mở tiệm ở đây không ai nghèo cả.

Sở Ly chạm nhẹ vào Nguyệt Quang lan nói:

– Ra giá đi!

Tinh khí của Nguyệt Quang lan rất thuần khiết, dùng luyện Tẩy Mạch quyết chỉ mất một tuần.

Hắn thở mạnh ra, kiềm chế niềm vui tột độ của mình, quả nhiên là linh khí thuần khiết! Một năm, chỉ cần một năm là sẽ có được nền tảng mà hắn còn thiếu!

Lão giả định trả lời thì đột nhiên có tiếng bước chân đi đến. Một thanh niên bước vào, hai tay vén màn, cung kính cúi người, ngoài cửa có tiếng người vang lên.

– Triệu sư muội, mời!

– Trác sư huynh, huynh vào trước đi!

Một thanh niên khôi ngô tuấn tú bước vào, lưng mang trường kiếm, vẻ phấn khởi, kiêu ngạo đưa mắt nhìn xung quanh. Người này chính là Trác Phi Dương.

Theo sau là hai thiếu nữ xinh đẹp, một người thì gương mặt thanh tú, người còn lại thì da trắng như tuyết, không ai khác là Triệu Dĩnh.

Sở Ly và Trác Phi Dương đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều chau mày lại.

Sở Ly nhìn sang Triệu Dĩnh.

Đại Viên Kính Trí lại chuyển động, Sở Ly thầm thở phào một cái, may là Triệu Dĩnh vẫn chưa động lòng, nàng chỉ kéo cô nương kia bước đến.

Trác Phi Dương lạnh lùng cất tiếng:

– Sao ngươi lại ở đây?

Sở Ly cười nhạt nói:

– Vậy là ý gì, sao ta lại không được đến đây?

Trác Phi Dương gầm gừ:

– Tạp dịch không phẩm cấp gì, một cọng cỏ còn không mua nỗi nữa là, đến đây xem cho đã mắt thôi chứ gì, tội nghiệp quá!

– Trác công tử cũng rảnh rỗi quá nhỉ!

Lý Việt đứng kế bên, nghĩ bụng sẽ có chuyện không hay xảy ra đây. Dù gì cũng là thiên tài Trác Phi Dương, nếu hắn và Sở Ly xảy ra xung đột thì không tốt.

Nghĩ đoạn, Lý Việt liền cung tay, cười lớn nói:

– Ha ha, Trác huynh, Triệu cô nương, ta là Lý Việt ở Đông Hoa viên!

Trác Phi Dương lạnh lùng liếc Lý Việt một cái, sau đó im lặng không nói gì.

Còn Triệu Dĩnh thì cười, đáp lễ:

– Lý sư huynh.

Trác Phi Dương kênh kiệu nói:

– Tên họ Sở kia, còn không mau cút, chó khôn không cản đường!

– Trác Phi Dương, người khác gọi ngươi là thiên tài nên ngươi tưởng mình tài thật sao?

– Ta đương nhiên là thiên tài rồi!

Trác Phi Dương ngẩng mặt lên trời vỗ ngực nói tiếp:

– Ngươi có thông minh đến đâu đi nữa cũng chẳng được gì, cũng chỉ là một tên không có nội lực không có nền tảng thôi.

– Ôi trời… võ công có cao cấp mấy, nếu không có đầu óc thì cũng chỉ là hạng đần độn, ngu xuẩn mà thôi!

Sở Ly lắc lắc đầu đáp trả.

Trác Phi Dương nghiến răng, nhìn hắn với vẻ khinh thường rồi nói:

– Thế giới này, võ công là tất cả… tên họ Sở kia, ta hiện giờ là bát phẩm, năm nay có thể lên thất phẩm, còn ngươi, chẳng qua chỉ là một tên sai vặt, muốn lên bát phẩm cũng phải chờ thêm hai mươi năm nữa, hơn nữa còn phải không được sai sót gì, một tên vô đức vô năng như ngươi không gây họa mới lạ.

– Đầu óc bã đậu như ngươi, dù võ công có cao cường đến mấy cũng chỉ là hạng chó giữ nhà, không có tích sự gì!

Trác Phi Dương gào lên:

– Không tích sự gì cũng còn hơn ngươi!

– Trác sư huynh, Sở sư huynh!

Triệu Dĩnh dậm chân hờn dỗi kêu lên.

Trác Phi Dương ngay lập tức thay đổi sắc mặt, dịu dàng cười nói:

– Triệu sư muội, Nguyệt Quang lan này thế nào?

– Đẹp lắm, nhưng đắt quá.

Triệu Dĩnh khẽ lắc đầu, sau đó vẻ tiếc nuối rời mắt khỏi Nguyệt Quang lan.

Trác Phi Dương nhìn Nguyệt Quang lan, sau đó cười nói:

– Triệu sư muội, hay là chúng ta đi nơi khác xem thử đi, ở đây với hắn xui xẻo lắm, đi!

Bạn đang đọc truy–ện tại iREAD.vn–

– Sở sư huynh…

Triệu Dĩnh cười ngượng ngùng, biết là không nên để hai người ở chung.

Sở Ly khoát khoát tay ý nói không sao, nhưng mặt thì đăm chiêu nhìn họ rời đi.

– Phù…

Lý Việt đột nhiên thở phào một cái, ngán ngẩm nhìn Sở Ly nói:

– Huynh đệ, đệ…

Trác Phi Dương là một nhân tài xuất chúng, trong tương lai nhất định là một nhân vật nổi tiếng, tốt nhất là đừng đụng đến, nếu không hậu hoạn khó lường.

Sở Ly khoát tay nói:

– Lão giả, ra giá đi.

Lão giả cười lớn nói:

– Giá hữu nghị, hai trăm lượng!

– Quả nhiên là gian thương!

Lý Việt lắc đầu móc ngân phiếu ra.

– Đợi đã!

Rèn cửa vén lên, một người trẻ tuổi bước vào, người này dáng vẻ cao gầy, tướng mạo anh tuấn, hắn ta không phải ai khác mà chính là thị vệ đứng sau Trác Phi Dương lúc nãy.

Bạch Tri Tiết, thị vệ cửu phẩm, gặp ai cũng cười.

Nhưng lúc này, hắn ta lạnh lùng tiến đến trước mặt lão giả nói:

– Ta ra giá ba trăm lượng!

Lý Việt Trố mắt kêu lên:

– Tiểu Bạch?

Tên này bình thường gặp mình là cười toe toét, luôn miệng gọi Lý ca này Lý ca nọ, sao giờ lại đột nhiên lật mặt vậy, cứ như là hai người khác nhau vậy!

– Lão bản, sao hả?

Bạch Tri Tiết chẳng thèm đếm xỉa gì đến Lý Việt, chỉ lạnh lùng nhìn chủ tiệm.

Lão giả do dự nói:

– Chuyện này…

Hắn ta nhìn Sở Ly, sau đó lại quay sang nhìn Bạch Tri Tiết, người của phủ Quốc Công đều không thể đắc tội nhưng món hời trước mắt này cũng không thể không động lòng.

Hắn nhìn Sở Ly vẻ ái ngại.

Sở Ly nói:

– Năm trăm lượng!

– Sáu trăm lượng!

– Bảy trăm!

– Tám trăm!

– Một ngàn!

– Một ngàn mốt!

Bạch Tri Tiết lạnh lùng nhìn Sở Ly nói:

– Sở huynh đệ, ta khuyên ngươi nên nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có muốn đối đầu với Trác công tử hay không!

Sở Ly nhìn Bạch Tri Tiết cười nói:

– Một vạn lượng!

Bạch Tri Tiết nhìn Sở Ly chằm chằm nói tiếp:

– Sở huynh đệ, ngươi muốn đi vào đường cùng sao?

Sở Ly chỉ cười cười.

Bạch Tri Tiết do dự hồi lâu, cuối cùng ra giá:

– Một vạn mốt!

Sở Ly chắp tay cười nói:

– Bái phục, ngươi thắng rồi!

Nói xong hắn quay người bỏ đi, Lý Việt trừng mắt nhìn Bạch Tri Tiết, vội vã chạy theo.

Trên con đường náo nhiệt, đông người qua lại, Sở Ly tức giận tột độ, dường như chỉ muốn đánh tên Trác Phi Dương đó một trận nên thân.

Phải một năm nữa mới lại có thêm một gốc Nguyệt Quang lan. Một năm, Cố Lập Đồng có thể sẽ thành công, Trác Phi Dương cũng sẽ lên làm hộ vệ thất phẩm, còn mình thì không được thăng phẩm, nền tảng cũng vô vọng nốt!

Lý Việt thấy sắc mặt Sở Ly u ám, buồn bã bèn khuyên răn:

– Huynh đệ, nghĩ thoáng chút đi, Trác Phi Dương kia giàu có, ngang ngược, đấu không lại đâu.

Sở Ly chỉ chau mày im lặng không nói gì, hắn cũng chẳng còn tâm trí đi chơi nên chỉ đành hồi phủ.

Sáng ngày hôm sau, khi Sở Ly đang luyện công trong vườn hoa Thanh Tang thì Lý Việt chạy đến nói:

– Huynh đệ, không xong rồi, không xong rồi!

Sở Ly chau mày nhìn hắn ta.

Lý Việt bèn nói:

– Tên Trác Phi Dương kia quả nhiên bụng dạ hẹp hòi.

– Nói mau!

Sở Ly bực bội hối thúc.

Lý Việt tức giận nói:

– Trác Phi Dương muốn đổi thị vệ!

Sở Ly mặt biến sắc:

– Ta sao?

Lý Việt gật đầu, đấm xuống đất một cái:

– Thật là ức hiếp người quá đáng mà!

Thị vệ và hộ vệ tiền công chênh lệch nhau rất lớn, về địa vị còn cách biệt lớn hơn. Hộ vệ bát phẩm có thể đi chung với một thị vệ cửu phẩm, tương tự, thị vệ bát phẩm có thể đi chung với một hộ vệ cửu phẩm.

Trác Phi Dương đòi người của Bách Thảo viện, đương nhiên Bách Thảo viện cũng không muốn vì mình mà đắc tội với thiên tài này.

Hơn nữa, thị vệ của hộ vệ cũng hơn hẳn những thị vệ khác. Hộ vệ một năm có hơn mười tháng ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc này thị vệ chỉ rảnh rang trong phủ thôi, tự do tự tại, không cần làm gì cả. Hộ vệ làm nhiệm vụ sẽ được thưởng rất nhiều, ngoài ra còn có thêm bổng lộc từ bên ngoài, chỉ cần họ bỏ ra chút ít thôi là những thị vệ đi theo sẽ được ăn uống phủ phê suốt ngày.

Nếu như mình từ chối, người khác chắc chắn sẽ nghĩ là mình không biết trời cao đất dày!

Trác Phi Dương, giỏi lắm, có tiến bộ, chiêu này đê tiện lắm!

– Làm sao đây?

Lý Việt sốt ruột nói.

Nếu như không có Sở Ly thì bản thân hắn ta cũng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Hoa cỏ trong Đông Hoa viên đắt đỏ là thế, hở cái là bệnh.

Sở Ly nói:

– Đành phải dùng chiêu cuối cùng!

– Nói mau!

Lý Việt hối thúc.

Sở Ly tiếp:

– Ta sẽ viết một tấm thiệp khiêu chiến, Lý huynh giúp ta đem qua đó.

– Đệ muốn khiêu chiến Trác Phi Dương?

Lý Việt nghi ngờ hỏi:

– Huynh đệ, có mạo hiểm lắm không?

Kiếm pháp của Sở Ly mạnh mẽ là thế nhưng Trác Phi Dương không phải là hắn ta nên chưa chắc sẽ thắng.

Sở Ly cười đáp:

– Thử xem sao.

– Trời ơi… gan của đệ…

Lý Việt lắc đầu ngán ngẩm, Sở Ly không bận tâm đến gì cả, chuyện gì cũng dám làm.

Sở Ly trở về phòng, viết liền hai tấm thiệp, một thiệp khiêu chiến gửi Trác Phi Dương, thiệp còn lại là thiệp mời Triệu Dĩnh.

Lý Việt không hiểu bèn hỏi:

– Sao lại còn mời Triệu cô nương nữa?

– Không mời Triệu sư muội, tên Trác Phi Dương kia sẽ giở trò!

– Không phải vậy chứ?

– Hắn không chính trực, ngay thẳng như huynh nghĩ đâu, đê tiện lắm!

– …Thôi được rồi.

Lý Việt bán tín bán nghi nhận lời.