Chương 402: Thánh giáo

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly cười nhẹ:

– Đào Thế tử biết vị Chu giáo úy này sao?

Lãnh Đào hừ lạnh một tiếng nói:

– Ta không quen vị Chu giáo úy này, nhưng không thể trơ mắt nhìn ngươi vu hãm người tốt, Đại tổng quản thì thế nào chứ? Nói chuyện cũng cần có chứng cứ!

– Vậy thì tốt.

Sở Ly nói:

– Nếu thực sự Đào Thế tử thực sự quen vị Chu giáo úy này, vậy thì phiền phức rồi… Chu giáo úy, như vậy đi, chúng ta cũng không tra xuất thân của ngươi nữa.

– Hừ!

Chu Chí Hùng lạnh lùng nói:

– Như vậy phải đa tạ Sở Đại tổng quản thừa nhận ta là người hướng về Đại Quý.

Sở Ly nói:

– Chu giáo úy cũng đã lập được không ít công lao, đối với những binh lính lập công sa trường ta cũng cực kỳ khâm phục!

– Hừ!

Chu Chí Hùng liếc xéo hắn:

– Đúng là không nhìn ra đó!

Sở Ly lắc đầu nói:

– Chính bởi vì ta khâm phục các binh lính tinh nhuệ này cho nên ta mới không thể chịu đựng có người phản bội bọn họ!

– Sở Đại tổng quản, ta cũng muốn hỏi một chút, rốt cuộc ta không thuận mắt ngươi ở chỗ nào mà ngươi một mực xác định ta là nội gian?

Chu Chí Hùng cau mày nói:

– Chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không có thù đúng không?

Sở Ly nói:

– Đúng là chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không thù, vì sao ta lại một mực muốn làm khó dễ ngươi mà không đi làm khó dễ người khác cơ chứ?

– Là ta quá bắt mắt đúng không.

Chu Chí Hùng hừ lạnh nói:

– Bắt ta để lập uy, hiện ra uy phong của Đại tổng quản ngươi? Để chúng ta biết, cho dù có lập công to lớn hơn nữa ở bên ngoài thì đến Thần Đô cũng phải đàng hoàng làm người!

Sở Ly bật cười nói:

– Lời này cũng rất thú vị, Thần Đô quả thực ngọa hổ tàng long, ngươi thật là có bản lĩnh, có thể đấu đá lung tung, cho dù chống đối với Vương gia, cũng sẽ không có ai dám trị tội ngươi!

– Hừ, chúng ta cũng không dám!

Vẻ mặt Chu Chí Hùng trào phúng cười gằn:

– Một tiểu binh như ta nào có gan này, cho dù ngoan ngoãn làm người thì cũng không tránh được bị người ta làm khó dễ, công lao vô thượng giảm đi tám phần, có thể còn lại hai phần thì chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi!

Lời này của hắn làm cho ánh mắt của các kỵ binh phía sau càng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Sở Ly càng ngày càng không tốt.

Sở Ly nói:

– Chu giáo úy, tài ăn nói của ngươi thật lợi hại, ta rất khâm phục, tác chiến cũng dũng mãnh, đáng tiếc nhân tài như ngươi lại không thể để Đại Quý ta sử dụng, thực sự là đáng tiếc, đáng tiếc!

– Câm miệng!

Chu Chí Hùng quát một tiếng:

– Sở Ly, ta thề không đội trời chung với ngươi với ngươi!

Sở Ly cười híp mắt nhìn hắn.

Chúng nữ ở bên trong tiểu đình đều nhìn chằm chằm về bên này, thanh âm nói chuyện của hai người không nhỏ, gió nhè nhẹ thổi qua, truyền thanh âm tới bên bọn họ.

– Hắn là người của Thanh Sơn thành.

Lục Ngọc Dung nói.

– Biểu tỷ, lẽ nào ngươi nhận ra hắn sao?

Lãnh Dĩnh vội hỏi.

Lục Ngọc Dung gật đầu:

– Nhận ra!

– Ngươi cũng nhận ra sao?

Lãnh Dĩnh kinh ngạc nói:

– Nói như vậy, hắn không phải nội gian sao?

Lục Ngọc Dung nói:

– Hắn cũng coi như có thiên phú, tuổi còn trẻ đã thăng lên làm giáo úy, ở trong Thanh Sơn thành cũng coi như là hiếm thấy, ta đã tận mắt nhìn thấy hắn, điều tra hắn.

Lãnh Dĩnh nói:

– Nếu hắn đã là người Đại Quý, như vậy sẽ không phải nội gian chứ?

Lãnh Tình và Lãnh Thu nhíu mày.

Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc thì lo lắng nhìn về phía Tiêu Thi.

Nếu như việc này tính sai, làm lớn thì phiền phức của Sở Ly cũng không nhỏ, nhất định sẽ trêu vào những kỵ binh có công này, nói không chừng đối phương sẽ đòi một lời giải thích, phát tiết bất mãn những năm này lên trên người của Sở Ly.

Triều đình vì muốn làm sự phẫn nộ của những tinh binh này lắng lại, nói không chừng sẽ giáng tội lên trên người Sở Ly.

Tiêu Thi như cười mà không phải cười, Sở Ly này, lại đang hô phong hoán vũ đây.

Vẻ mặt của Tuyết Lăng và Liễu Nhứ cũng rất thong dong, tam nữ đều biết bản lĩnh thanh trừ nội gian của Sở Ly.

– Hắn là người của Đại Quý, nhưng có phải là nội gian hay không thì lại không nói được.

Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:

– Tiểu Dĩnh, nội gian cũng có thể là người của Đại Ly ta đấy.

– Ta thấy vị Chu giáo úy này là một nhân vật anh hùng, nào giống như nội gian chứ!

Lãnh Dĩnh không phục nói:

– Vừa nhìn đã biết là thiết hán, quang minh chính đại, lòng dạ rộng lớn!

Lục Ngọc Dung bật cười, mở miệng cười nói:

– Trông mặt mà bắt hình dong là chuyện không tốt.

– Không phải mọi người đều nói tướng người do trời sinh.

Lãnh Dĩnh nói:

– Người xấu trong lòng ác độc, tự nhiên sẽ thể hiện ra ở trên mặt, vừa nhìn sẽ biết!

– Vậy cũng không hẳn.

Lục Ngọc Dung cười nói.

– Ta thấy vị Chu giáo úy này là anh hùng, không phải nội gian!

Lãnh Dĩnh hừ lạnh nói.

Nàng quay đầu nhìn về phía Lãnh Thu và Lãnh Tình:

– Thu muội muội, Tình tỷ tỷ, các ngươi thấy Chu giáo úy này có phải là anh hùng hay không?

Vẻ mặt nhị nữ có chút chần chờ.

Lãnh Dĩnh đắc ý cười cười với Lục Ngọc Dung:

– Thu muội muội và Tình tỷ tỷ cũng nghĩ như ta đó!

– Các ngươi ấy…

Lục Ngọc Dung lắc đầu cười nói:

– Cứ xem người như thế, sau này sẽ chịu thiệt, cứ xem thật kỹ đi!

Lúc này âm thanh của Chu Chí Hùng lần nữa truyền đến, hùng hổ doạ người, lớn tiếng nói:

– Sở Đại tổng quản, ta thực sự không nghĩ ra được, trong triều Đại Quý chúng ta còn có tiểu nhân như ngươi… Chúng ta ở trên chiến trường liều mạng giết địch, sau lưng còn phải đề phòng loại tiểu nhân như ngươi vu hại và làm khó dễ, ngươi có định để cho binh lính như chúng ta đường sống nữa hay không?

– Đúng!

– Đúng vậy!

Các kỵ binh kích động trừng mắt nhìn Sở Ly, bất cứ lúc nào cũng sẽ vọt qua thu thập hắn.

Trong mắt bọn họ, Sở Ly chính là một tiểu nhân, đố kị hiền năng, ăn nói suông vu hại những anh hùng trên chiến trường như mình, thật sự là đáng ghét!

Sở Ly bình tĩnh đối mặt với mọi người, đánh giá bọn họ từng chút một.

– Họ Sở, rốt cuộc ngươi có chứng cớ gì, không có thì cút đi, chúng ta còn muốn đi lập công đây!

Âm thanh của Lãnh Đào lại vang lên.

Sở Ly không để ý tới Lãnh Đào, chậm rãi nói:

– Chư vị tướng sĩ, tại hạ có một vấn đề muốn hỏi.

Mọi người lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, không nói một lời.

Sở Ly nói:

– Chư vị có biết Quang Minh Thánh giáo hay không?

Sắc mặt dưới khôi giáp của mọi người hơi thay đổi.

Sở Ly cười cợt:

– Quang Minh Thánh giáo thờ phụng Đại nhật như lai, chính là tông phái siêu phẩm của Đại Ly, tín đồ bên trong giáo tình nguyện muốn hóa thế giới này thành bóng đêm, để cho mình hóa thân làm mặt trời, toả ra ánh sáng chói lọi chiếu khắp thế gian, giải trừ nỗi khổ của chúng sinh.

– Tại sao lại nói tới Quang Minh Thánh giáo này cơ chứ?

Lãnh Đào bất mãn nói:

– Chúng ta đang nói nội gian kia mà.

Sở Ly nói:

– Bên trong chư vị tướng sĩ, có người nào thờ phụng giáo phái này không?

Mọi người không nói một lời.

Sở Ly thở dài:

– Chu giáo úy, ngươi thì sao? Có tôn thờ Quang Minh Thánh giáo hay không?

– Họ Sở, ngươi đuối lý rồi sao?

Chu Chí Hùng lạnh lùng nói:

– Đánh trống lảng, còn chưa nói xem rốt cuộc vì sao lại vu hại cho ta? Lần này là ta, lần sau thì sao, có phải là tâm tình không tốt sẽ lại tùy ý vu hãm một người nào khác đúng không?

Sở Ly cười cợt:

– Xem ra Chu giáo úy thờ phụng Quang Minh Thánh giáo rồi? Đại Quý chúng ta cũng có không ít tín đồ đấy nhỉ?

Chu Chí Hùng cười lạnh một tiếng, không nói lời nào.

Sở Ly nói:

– Vị tín đồ nào giúp ngươi vậy?

– Họ Sở, ngươi chính là một tiểu nhân hèn hạ!

Chu Chí Hùng hừ lạnh nói:

– Ta không biết cái gì là Quang Minh Thánh giáo cả!

– Vậy thì dễ làm rồi.

Sở Ly gật gật đầu nói:

– Ta sẽ vẽ một bức đánh dấu Quang Minh Thánh giáo, ngươi giẫm lên trên đó một chân là được.

– Giẫm thì giẫm!

Chu Chí Hùng hừ lạnh nói:

– Kế trước không được thì lại có kế nữa, ngươi thật là ác độc, không chỉ vu hại ta là nội gian mà còn muốn vu hại ta là tín đồ của Quang Minh Thánh!

Sở Ly quay đầu nói:

– Vương gia, xin mời chuẩn bị cho ta giấy bút.

Bảo thân vương phất tay một cái, một kỵ sĩ trung niên lên lầu, rất nhanh đã chuyển ra một tấm hiên án rồi đặt xuống, trên án có giấy và bút mực, kỵ sĩ trung niên tự mình mài mực.

Sở Ly đề bút lên trên giấy vẽ vài nét bút rất ít, một mặt trời xuất hiện ở trên giấy, dường như mặt trời mới mọc lơ lửng ở phía chân trời, ánh sáng vạn trượng.