Chương 245: Áo bào trắng

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sở Ly bình tĩnh ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn Tiêu Kỳ đi tới tuyết hồ, dọc theo đường mòn tiến vào nhà thuỷ tạ của nàng. Thân thể uyển chuyển thướt tha lập tức biến mất không thấy nữa.

Tim hắn như bị cắt ra một khối, thân thể mềm nhũn không có một chút lực lượng nào.

Ánh nắng sáng sớm chiếu lên trên người hắn, thế nhưng hắn lại không cảm giác được một chút ấm áp nào cả. Dường như thiên địa đã mất đi màu sắc, thung lũng vốn cực kỳ xinh đẹp lại trở nên trống rỗng, cô liêu, khí tức say lòng người toả ra cũng đã biến mất không còn tăm hơi.

Hắn ngồi một lúc lâu, mãi đến khi Tô Như lại đây bắt chuyện, mời hắn đi dùng bữa mới tỉnh lại.

Theo Tô Như đến nhà thuỷ tạ của nàng, Tiêu Kỳ mặc áo bào trắng như tuyết, lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ, lạnh nhạt liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Sở Ly cười cười, ngồi vào phía đối diện nàng.

Đôi mắt sáng của Tô Như chuyển động.

Hành động của hai người bọn họ không khác biệt gì so với ngày bình thường, thế nhưng nàng luôn cảm thấy giữa hai người tràn ngập khí tức dị dạng, không giống như là lúc bình thường.

Nàng quan sát tỉ mỉ, dường như ánh mắt của tiểu thư càng chủ động, vẫn đang nhìn chằm chằm vào Sở Ly. Mà Sở Ly cũng không cam lòng yếu thế, thỉnh thoảng hai người đối mắt với nhau.

Nàng cười thầm, xem ra cảm tình giữa hai người đã tăng lên nhiều.

Ăn xong một bữa cơm, Sở Ly nói:

– Hôm nay ta sẽ đi tiếp kiến chư vị tiền bối một chút, sau ngày mai sẽ rời đi.

– Đi sao?

Đôi mắt sáng của Tô Như trừng lớn:

– Sao lại gấp như thế chứ?

– Dù sao cũng sẽ có ngày rời đi.

Sở Ly nói:

– Ta còn có chuyện phải làm.

– Ở lại thêm mấy ngày, chờ sư tỷ bế quan rồi mới lại đi.

Tô Như liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói:

– Hắn muốn đi thì cứ để hắn đi đi!

Tô Như rất không tình nguyện, nhìn chằm chằm và Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ nói:

– Hắn phải đi làm chính sự. Cũng không phải là không thể gặp mặt được nữa.

– Thế nhưng như vậy cũng quá gấp gáp mà!

Tô Như hừ lạnh nói.

Sở Ly cười nói:

– Ta định nuôi một con ưng, đến lúc đó sẽ để nó tới đây truyền tin.

– Chủ ý này rất hay!

Tô Như cười nói:

– Đầu Kim Ưng do Chúc lão gia tử nuôi kia rất có linh tính. Ta sẽ đòi hỏi bí pháp thuần dưỡng từ chỗ của lão gia tử.

Sở Ly gật gù, liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ một cái thật sâu rồi đứng dậy rời đi.

Hắn gặp mặt từng người trong ba người Vương Cấu Tứ, Giang Xuân Nguyệt, Lý Thanh La, chào từ biệt với bọn họ. Cuối cùng lại đi tới nhà thuỷ tạ của Thẩm Ánh Hồ.

Thẩm Ánh Hồ đang ngồi ở bên trong tiểu đình. Có chút lười biếng nhìn mặt hồ, thân thể không nhúc nhích đờ ra, khóe mắt phong tình vạn chủng dường như chất chứa vẻ u sầu.

Sở Ly đi vào tiểu đình, ngồi vào phía đối diện nàng.

Thẩm Ánh Hồ chống cằm, có chút lười biếng nhìn hắn.

Sở Ly nói:

– Ta đã nói rõ ràng với Tiêu Kỳ, nàng sẽ tiếp tục luyện Thái thượng kiếm kinh.

Thẩm Ánh Hồ đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sóng mắt trong trẻo quét tới quét lui, nàng lắc đầu một cái:

– Ngươi sẽ hối hận.

– Chỉ mong như vậy.

Sở Ly mỉm cười:

– Ta rất chờ đợi tới lúc nhìn thấy nàng là cao thủ Thiên Thần!

– Đến lúc đó, nàng đã không còn cảm tình với ngươi nữa.

– Không sao. Ta sẽ khiến cho nàng có.

Sở Ly mỉm cười:

– Lúc trước, khi tiến vào phủ Quốc Công nàng cũng đã luyện Thái thượng kiếm kinh, cũng không động tâm đối với nam nhân.

– Có khí phách!

Thẩm Ánh Hồ nở một nụ cười mê người:

– Không trách được Tiểu Kỳ có thể coi trọng ngươi… Chỉ có điều ngươi phải hiểu. Khi ngươi tiến vào phủ Quốc Công, Thái thượng kiếm kinh chỉ bao bọc một tầng nhỏ bên ngoài trái tim nàng. Mà khi đợi nàng trở thành Thiên Thần cao thủ, bên ngoài tim đã là một bức tường.

– Ta có thể phá tan được bức tường này.

Sở Ly móc ra một phong thư ở trong lòng, đưa cho Thẩm Ánh Hồ.

Thẩm Ánh Hồ nhận lấy, sờ sờ, trong thư mang theo một khối ngọc bội.

Sở Ly nói:

– Chắc hẳn tiền bối cũng biết khi nào cần đưa cho nàng.

– Được, khi nào thì ngươi đi?

– Đêm nay sẽ đi.

– Ngươi nên thường xuyên tới gặp nha đầu tiểu Như kia một chút.

Thẩm Ánh Hồ nói:

– Tiểu Kỳ bế quan. Nàng rất cô đơn.

Sở Ly gật đầu.

Hắn đứng dậy ôm quyền một cái, Thẩm Ánh Hồ thở dài, tay ngọc vẫy nhẹ.

Sở Ly chậm rãi rời khỏi tiểu đình.

Vừa mới trở lại lầu các không được bao lâu thì Tô Như đã đi đến, trên tay cầm một bao y phục.

Sở Ly ngồi ở trên giường nhỏ, mỉm cười nhìn nàng.

Tô Như nhìn chằm chằm vào Sở Ly:

– Các ngươi giận dỗi nhau hay sao?

– Coi như là thế đi.

Sở Ly cười nói:

– Qua một đoạn thời gian nữa sẽ tốt.

– Thật là không biết các ngươi đang làm gì.

Tô Như lắc đầu nói:

– Có điều tâm tình của tiểu thư rất không tốt.

Sở Ly gật gù.

– Nhìn qua dường như cũng không phải là chuyện to tát gì với nàng.

Tô Như hừ lạnh nói:

– Nhất định là ngươi chọc giận tiểu thư… Cũng chỉ có ngươi mới có bản lĩnh này!

Tiêu Kỳ tu luyện Thái thượng kiếm kinh, tính tình rất lạnh lùng. Nỗi lòng trước sau duy trì sự bình tĩnh không lay động, người bên ngoài rất khó làm cho nàng tức giận, nỗi lòng sẽ không có một chút gợn sóng nào cả.

Sở Ly thở dài, cười nhạt.

– Đây là thứ mà tiểu thư bảo ta đưa tới.

Tô Như mở bao y phục ra.

Bên trong là một kiện trường bào, toàn thân không chút tì vết, không trắng đến nỗi quá nổi, thế nhưng lại không nhiễm một hạt bụi.

– Nàng nói, ngươi mặc như vậy sẽ rất ưa nhìn.

Tô Như lấy ra, lại đưa tới cho hắn:

– Mặc vào thử xem, xem có vừa người ngươi không.

Sở Ly cởi y sam ở bên ngoài, mặc áo bào trắng vào.

Chất liệu của áo bào trắng kỳ dị, mềm mại vô cùng, sờ vào chẳng khác nào da dẻ của Tiêu Kỳ, bên trong mát mẻ lại lộ ra cảm giác ôn hòa, nhẵn nhụi mà không mất đi sự dẻo dai.

– Đây là nguyệt ma chức, rất là ít ỏi, có rất nhiều chỗ tốt. Nước lửa bất xâm, đao kiếm không làm tổn thương được nó. Quan trọng nhất chính là không dính một hạt bụi nào. Dù làm thế nào cũng không dính, tiểu… Tỷ ấy chỉ có một cái này mà lại làm áo choàng cho ngươi, xem ra rất vừa vặn.

Tô Như đánh giá một phen rồi nói.

Sở Ly nói:

– Nàng còn có tay nghề như vậy sao?

– Ngươi cho rằng không sao?

Tô Như cười nói:

– Trình độ của tỷ cực cao, xiêm y của tỷ ấy là do tỷ tự mình làm, đây là lần đầu làm cho người khác, rất là vừa vặn, đại ca cứ mặc như thế đi.

Sở Ly cười gật đầu.

Tô Như vỗ vỗ tay:

– Được rồi, đại ca có quà đáp lễ gì không?

– Không có.

Sở Ly lắc đầu.

Tô Như lườm hắn một cái.

Sở Ly cười nói:

– Thay ta nói một tiếng cám ơn với nàng.

– Ta sẽ không nói hộ ngươi!

Tô Như hừ lạnh nói, vung tay rồi lập tức rời đi.

Ánh trăng như nước, Sở Ly đi ra khỏi lầu các rồi đường mòn. Lưng đeo lấy một bao y phục, bên trong có đặt áo bào trắng, chậm rãi đi ra ngoài.

Lúc hắn đi tới lối vào thung lũng thì bỗng nhiên có cảm giác, hắn quay đầu xoay người.

Trên đỉnh nhà thuỷ tạ của Thẩm Ánh Hồ, Tiêu Kỳ mặc một bộ y sam màu trắng đang đứng trên nóc, đang lẳng lặng nhìn hắn, dưới ánh trăng sáng chẳng khác nào một pho tượng bằng ngọc trắng.

Sở Ly cười khẽ với nàng, xoay người nhanh chân rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở lối vào thung lũng, Tiêu Kỳ nhẹ nhàng run rẩy, trống rỗng, tâm tư như bị hắn mang theo bên người.

Mặt trời lên cao, một tia ánh vàng chiếu lên trên người nàng, trong lúc bất tri bất giác nàng đã đứng đó một đêm.

Thẩm Ánh Hồ đi tới bên người nàng, khẽ thở dài:

– Nha đầu ngốc, không phải là sinh ly tử biệt… Con so với mẫu thân con còn mạnh hơn, không chọn sai nam nhân.

Tiêu Kỳ trầm mặc bất động.

Thẩm Ánh Hồ vỗ vỗ bả vai nàng rồi nói:

– Ngẫm lại mẫu thân con mà xem, ngẫm lại phủ Quốc Công, suy nghĩ tới nỗi khổ tâm của Sở Ly, con nên đưa ra quyết định!

– Con muốn bế quan.

Âm thanh của Tiêu Kỳ khàn khàn khô khốc.

– Được.

Thẩm Ánh Hồ nắm chặt cổ tay nàng, hai người nhẹ nhàng rời khỏi nhà thuỷ tạ, đi về chỗ sâu trong thung lũng.

Mãi cho đến phần cuối của thung lũng, hai ngừng dừng lại, đứng ở trước vách núi cheo xuyên thẳng vào mây xanh, không thấy hình dáng.

Hai người dán vào vách núi cheo leo, theo gió mà lên. Thân thể vẫn ở trong mây trong sương mù, nàng cắn ngón trỏ, đặt lên trên một nơi nào đó.

Một tiếng phanh vang lên, trên vách đá dựng đứng tức thì xuất hiện một cái cửa động.

Hai người tiến vào trong sơn động, xuyên qua một con đường trong động, trước mắt trở nên rộng rãi sáng sủa, lại một thung lũng hiện ra ở trước mắt hai người. Chẳng khác gì thung lũng chỗ của Tuyết Nguyệt hiên, tuyết hồ, rừng cây, phồn hoa, đẹp không sao tả xiết.

Điểm duy nhất không giống, trên cái hồ này chỉ có một toà nhà thuỷ tạ, một toà tiểu đình.

Tiêu Kỳ đứng ở bên trong tiểu đình, nhìn hồ nước phẳng lặng không chút gợn sóng, vẻ mặt lạnh lùng.

– Đã nghĩ kỹ chưa?

Thẩm Ánh Hồ dựa vào lan can, hững hờ hỏi:

– Tiếp tục luyện Thái thượng kiếm kinh sao?

Tiêu Kỳ không nói.

Thẩm Ánh Hồ cũng không thúc nàng mà chỉ nhìn vào mặt hồ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từ buổi sáng đến buổi trưa, lại đến lúc chạng vạng.

Tiêu Kỳ không nhúc nhích, giống như đã hóa thành một pho tượng.

Thẩm Ánh Hồ ở bên trong nhà thuỷ tạ nhìn nàng, rất bất đắc dĩ lắc đầu.

Ánh trời chiều đổ xuống, hồ nước giống như một tấm vải hồng to lớn, thung lũng bị nhuộm thành màu hồng, tất cả đều trở nên xinh đẹp mê người.

Thân thể của Tiêu Kỳ liên tục run run.

Thẩm Ánh Hồ thở dài, người nhẹ nhàng đi tới bên người nàng, đưa cho nàng một phong thư:

– Đây là thứ hắn đưa cho con.

Sắc mặt của Tiêu Kỳ tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt tán loạn, tiếp nhận thư, bàn tay ngọc run run chậm rãi mở ra.