Chương 100: Khuyên nhủ

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau nửa canh giờ, Hải Thanh Sơn phi ngựa trở về, sắc mặt sa sầm.

Sở Ly liếc mắt nhìn hắn. Hải Thanh Sơn tới bên cạnh xe ngựa nói nhỏ:

– Tiểu thư, phủ Nhân Quốc Công quả nhiên đã để ý tới chúng ta!

Quách Mộ Lâm nói:

– Hải tiểu tử, sao ngươi điều tra ra được?

Hải Thanh Sơn cười nói:

– Ta mạo nhận mình là người phủ Nhân Quốc Công liền đánh lừa được bọn chúng!

– Ngươi nhìn rất thật thà vậy mà cũng có tài khôn vặt!

Quách Mộ Lâm nói.

Hải Thanh Sơn xoa gáy, bối rối mỉm cười, những điều này không phải hắn thông minh mà là kinh nghiệm học từ người bên cạnh.

– Mặc kệ bọn chúng.

Giọng nói dịu dàng của Tiêu Thi vang lên.

Hải Thanh Sơn vội vàng nói:

– Bọn chúng chắc chắn sẽ gây bất lợi cho tiểu thư.

– Có sáu vị cung phụng ở đây, không sợ chúng giở trò.

– Chỉ sợ bọn chúng có phòng bị.

Hải Thanh Sơn vội vàng nói:

– Ngộ nhỡ bọn chúng cũng phái cao thủ Thiên Ngoại Thiên tới thì sao?

– Biết rồi, đi đi.

Giọng nói dịu dàng của Tiêu Thi rất nhỏ nhẹ nhưng lại khiến Hải Thanh Sơn không thể phản bác.

Hắn lắc đầu thở dài nhìn Sở Ly.

Sở Ly nói nhỏ:

– Trong phủ có thể phái thêm cao thủ không?

– Cao thủ Thiên Ngoại Thiên thì không thể nào.

Hải Thanh Sơn lắc đầu.

Trong phủ chỉ có tám cao thủ Thiên Ngoại Thiên, cử đi sáu người đã là vượt mức, hai người còn lại tuyệt đối không thể phái đi. Phủ Quốc Công mới là gốc rễ, trong phủ có nhiều linh dược, lại còn có đại công tử và tam tiểu thư, ngộ nhỡ tám cao thủ Thiên Ngoại Thiên đều bị phái đi hết, kẻ khác lợi dụng sơ hở này tấn công, hậu quả khó lòng tưởng tượng.

Nếu không phải nhị tiểu thư địa vị tôn quý cũng sẽ không phái đi sáu cao thủ Thiên Ngoại Thiên. Bình thường đại công tử và tam tiểu thư đi ra ngoài cũng chỉ phái đi bốn người mà thôi.

Sở Ly nhíu mày trầm ngâm.

Hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên trấn thủ quá nguy hiểm, người trong võ lâm coi phủ Quốc Công là cái gai trong mắt, có cơ hội hủy diệt phủ Quốc Công bọn họ tuyết đối sẽ không bỏ qua.

Với tình hình hiện tại, cách tốt nhất là không tăng viện, là vây Ngụy cứu Triệu, hoặc đi điều động các công tử phủ Nhân Quốc Công, một khi bọn họ đi ra ngoài, bên cạnh chắc chắn có cao thủ Thiên Ngoại Thiên đi cùng, như vậy sẽ làm suy yếu sức mạnh mai phục bên này.

Suy nghĩ này luẩn quẩn trong đầu, hắn do dự không biết có nên nói ra hay không.

Nhị tiểu thư ghét người thông minh, mình nói ra chắc chắn sẽ bị coi là khoe khoang, sẽ bị ghét bỏ.

Hắn hít một hơi thật sâu, nói khẽ:

– Tiểu thư, ta có điều muốn nói.

– Nói đi.

Giọng nói dịu dàng của Tiêu Thi cất lên.

Sở Ly nói:

– Phải điều chuyển cao thủ Thiên Ngoại Thiên của bọn họ đi!

– Nực cười!

Quách Mộ Lâm nói:

– Ngươi tưởng rằng cao thủ Thiên Ngoại Thiên sẽ nghe theo ngươi sao?

Sở Ly bỏ ngoài tai lời nói của hắn ta, bình tĩnh nói:

– Viết một bức thư nhờ đại công tử nghĩ cách điều động mấy vị công tử của phủ Nhân Quốc Công ra khỏi phủ, cao thủ Thiên Ngoại Thiên nhất định sẽ đi cùng.

– Ngươi nói thì dễ, bọn họ lẽ nào lại để cho người ngoài chi phối?

Quách Mộ Lâm chế giễu không khách sáo.

Sở Ly sắc mặt không đổi, nói:

– Đại công tử chắc sẽ có cách.

– Ý của ngươi rất hay.

Tiêu Thi khẽ cười nói:

– Nhưng không dễ thực hiện, bọn họ đều không ngốc!

Sở Ly mỉm cười.

Có rất nhiều cách để bọn họ ra khỏi phủ, kế này không được thì nghĩ kế khác, không tin họ vẫn ở mãi trong phủ được. Đáng tiếc mình không nắm quyền, lo lắng nhưng cũng không biết phải làm sao, nói nhiều vô ích ngược lại khiến người khác phản cảm.

– Toàn những lời nói vô dụng, còn ý tưởng gì không?

Quách Mộ Lâm nói.

Sở Ly nói:

– Nếu thực sự không được thì tiểu thư hãy tách ra đi riêng.

– Ngươi nói vậy tức là các ngươi ở ngoài sáng, ta âm thầm đi, để bọn họ chú ý tới các ngươi?

Sở Ly nói:

– Đúng vậy!… Đánh không lại thì bỏ chạy.

Có Tiêu Thi ở đây muốn chạy cũng không chạy được.

– Dưới tay cao thủ Thiên Ngoại Thiên, cho dù ngươi muốn chạy cũng không chạy được…

Tiêu Thi lạnh nhạt nói:

– Ta biết rồi!

Sở Ly biết điều không nói gì nữa.

Quách Mộ Lâm nói nhỏ:

– Ý tưởng của tên tiểu tử này không tồi, chúng ta tách ra đi riêng cũng tốt.

– Quách lão, không được.

Tiêu Thi khẽ lắc đầu.

Quách Mộ Lâm tỏ vẻ bực dọc nói:

– Một khi động thủ, tiểu thư sẽ là gánh nặng của bọn họ, muốn chạy cũng không chạy được!

– Ta há lại sợ mấy mánh khóe ma quỷ đó sao!

Tiêu Thi bình tĩnh kiên định nói:

– Phủ Quốc Công chúng ta thành cái gì rồi?

– Tiểu thư à…

Quách Mộ Lâm chỉ biết lắc đầu nói:

– Tính cách này của tiểu thư sớm muộn sẽ phải chịu thiệt thòi, đại trượng phu phải biết ứng phó với tình thế, tiểu thư là nữ nhi hà tất phải lo nhiều làm gì, giữ được tính mạng mới là căn bản!

Tiêu Thi nói:

– Ta muốn xem phủ Nhân Quốc Công muốn giở trò gì!

– Giết tiểu thư.

Quách Mộ Lâm nói:

– Đại công tử nhất định sẽ nổi điên, phủ Quốc Công cũng coi như xong!

– Quách… lão…!

Tiêu Thi bất mãn trừng mắt nhìn ông ta.

Quách Mộ Lâm bĩu môi nói:

– Tiểu thư tưởng rằng ta dọa tiểu thư sao? Tiểu thư nghĩ mà xem, nếu như tiểu thư chết rồi, đại công tử có phát điên không?

– Yên tâm đi, đại ca trông vậy nhưng rất tài trí, lúc quan trọng có thể bình tĩnh được.

Tiêu Thi nói.

– Nha đầu ương bướng, tức chết đi được.

Quách Mộ Lâm giận dữ đứng dậy, vén rèm bước ra.

Tới khoang ngoài, sáu đại cao thủ Thiên Ngoại Thiên nhìn hắn ta lắc đầu.

Quách Mộ Lâm hừm một tiếng ngồi phịch xuống.

Hắn ta cũng không khuyên được nhị tiểu thư bướng bỉnh, quan trọng hơn cả là nàng không sợ chết, cảm thấy sống vô vị, sức khỏe yếu, sống chỉ là chịu giày vò.

Gặp người như vậy có khuyên cũng vô ích.

Sở Ly đánh xe ngựa rẽ sang trái, đi được năm mươi dặm đường, tới chập tối thì vào Bắc Vệ thành.

Bắc Vệ thành tuy nhỏ nhưng rất náo nhiệt, vị trí nằm bên đường, thường có người vào nghỉ chân, hoặc ăn cơm hoặc qua đêm khiến tòa thành nhỏ này trở lên vô cùng náo nhiệt.

Hải Thanh Sơn đã tìm trước một nhà dân, không ở nhà trọ.

Đây là một ngôi nhà hai tầng, sau khi sắp xếp ổn thỏa, Hải Thanh Sơn bận rộn luôn chân luôn tay, làm các công việc của thị vệ rất cặn kẽ, rõ ràng là đã quen làm những việc này. Sở Ly không giúp đỡ được gì, liền đi mua đồ theo danh sách Quách Mộ Lâm viết ra.

Hắn đi một vòng, xách rau thịt mua về, Quách Mộ Lâm đích thân xuống bếp nấu ăn, chả mấy chốc hai mâm cơm đã được nấu xong, một mâm hương sắc hấp dẫn, rau thịt rất nhiều, một mâm rất thanh đạm.

Tiêu Thi và Quách Mộ Lâm ăn mâm cơm thanh đạm.

Sở Ly và mọi người ngồi ăn ở đại sảnh, Tiêu Thi và Quách Mộ Lâm ở trong thư phòng bên cạnh.

Ba người đang ăn ngon miệng, một lão giả bỗng nhiên nhíu mày, sáu người đưa mắt nhìn nhau, lão giả kia bỏ đũa xuống bay ra ngoài.

Âm thanh ‘rầm, rầm’ vang lên không ngớt.

Sở Ly vận Đại Viên Kính Trí, thấy lão giả tên Triệu Khánh Sơn bay lên trên tường, vung ra một chưởng, trên cành cây cách xa hai trượng có một người rơi xuống, sau khi rơi xuống đất liền xoay người lăn một vòng sau đó lại nhảy lên, quay người bỏ chạy.

Triệu Khánh Sơn đấm một quyền, nam tử trung niên chạy xa ba trượng bay ngang đi, đập mạnh vào tường, nhắm mắt ngất xỉu.

Triệu Khánh Sơn bay xuống xách gã ta lên. Gã nam tử trung niên đột nhiên mở mắt, một luồng hàn quang trong tay áo đâm về phía Triệu Khánh Sơn.

Triệu Khánh Sơn cười nhạt, lắc nhẹ một cái. Chủy thủ có ánh sáng xanh lét dừng lại giữa chừng rơi xuống đất, gã nam tử trung niên giống như bị Triệu Khánh Sơn lắc cho toàn thân rệu rã, không còn chút sức lực nào, toàn thân mềm nhũn, tê liệt.

Triệu Khánh Sơn nhấc gã về lại đại sảnh, ném xuống đất, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Sở Ly nhìn gã nam tử trung niên, xem những cảnh tượng trong đầu gã.

Hải Thanh Sơn đặt đũa xuống bước tới trước gã ta, trầm giọng hỏi:

– Người của phủ Nhân Quốc Công?

Gã trung niên nhắm chặt mắt, toàn thân hắn chỉ có mỗi đôi mắt là có thể cử động.

Triệu Khánh Sơn nói:

– Thanh Sơn, cẩn thận một chút. Gã này rất xảo quyệt, đừng để bị gạt!

Hải Thanh Sơn gật đầu nhìn vào mắt gã trung niên:

– Các ngươi có bao nhiêu ngươi?

– Định mai phục ở đâu?

– Nếu không nói thì đừng trách ta không khách sáo, dùng đại hình ngươi không nói cũng phải nói!

Hải Thanh Sơn thấy gã trung niên không nói gì liền vỗ ba cái sau lưng gã.

Gã trung niên run rẩy, mặt đỏ bừng giống như bị điện giật không ngừng, hai mắt nhanh chóng đỏ ngầu.