Chương 555: Thống sát

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ánh đèn rực rỡ mới lên, Thiên Xu viện đèn đuốc sáng như ban ngày.

Sở Ly ngồi ở bên cạnh cái bàn đá, trên bàn xếp đầy cơm nước, hắn cầm một chiếc đũa, động tác rất chậm, rất mất tập trung ăn uống.

Tiêu Thi mặc một bộ la sam màu vàng nhạt ngồi phía đối diện với hắn, khuôn mặt như bạch ngọc, bưng bát nhìn về phía hắn:

– Lại xảy ra chuyện gì sao?

Sở Ly để đũa xuống, cầm lấy chén ngọc màu trắng khẽ nhấp một cái:

– Lại có phiền phức kéo tới.

– Phiền toái gì vậy?

Tiêu Thi thả bát xuống, không thèm để ý mà nói một câu:

– Nói ta nghe một chút.

Nàng không quá coi trọng sinh tử, cho nên cũng không thèm để ý tới phiền phức là cái gì.

Sở Ly nói qua mọi chuyện một lần.

Tiêu Thi nói:

– Nói như vậy, bọn họ muốn tới đây cướp bí kíp hay sao?

Sở Ly gật gù:

– Nhất định sẽ phải làm thế, đổi lại là ta thì ta cũng sẽ cướp.

– Như vậy thì có gì để nói chứ, cứ đánh thôi.

Tiêu Thi hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói:

– Tới một người giết một người, nhìn xem bọn họ còn dám cướp nữa hay không!

– Ta sợ bọn họ sẽ dùng những thủ đoạn khác.

Sở Ly cau mày:

– Sẽ đối phó với ngươi.

– Vậy thì đến đây.

Tiêu Thi không để ý nói:

– Xem bản lĩnh của bọn họ ra sao… Chắc chắn bọn họ sẽ không giết ta, ta chết rồi thì ngươi cũng không thể giao ra bí kíp, nhất định sẽ còn cho ngươi thời gian giải cứu.

Sở Ly bật cười.

Tiêu Thi nói:

– Bây giờ không được thì đi Linh Hạc phong chứ?

– Không ổn thỏa.

Sở Ly lắc đầu.

Hắn không biết ngây ngốc lâu sẽ có những khác linh thú cảm nhận được khí tức của nàng hay không, bản lĩnh của linh thú tuyệt đối không thể coi thường, rất nhiều thứ đã vượt quá tưởng tượng của hắn.

Vạn nhất linh hạc cũng có thiên địch, như vậy ở lại Linh Hạc phong sẽ là muốn chết, linh thú đấu tranh đối với nhân loại mà nói, lại như phàm nhân không biết võ công đụng phải cao thủ Thiên Ngoại Thiên chém giết vậy, hơi một tí sẽ có họa sát thân.

Tiêu Kỳ thì còn tốt, thấy tình thế không ổn sẽ chạy ra ngoài, Tiêu Thi không có võ công, chỉ có thể chờ đợi cái chết mà thôi.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng gầm thét.

– Có thích khách!

Thanh âm của Chúc Thiên Hoa vang lên như sấm, thân thể cao to khôi ngô của hắn nhảy ra, đón nhận mười người mặc áo đen.

Đám người Liễu Tinh thì bắn về phía Thiên Xu viện, muốn bảo vệ Tiêu Thi trước.

Sở Ly trầm giọng nói:

– Chuyên tâm đối phó với bọn họ đi, nơi này đã có ta rồi!

– Vâng, Đại tổng quản!

Bốn người Liễu Tinh trầm giọng nói.

Âm thanh của Sở Ly vang lên ở trên bầu trời của An Vương phủ, truyền vào trong tai mỗi người của An Vương phủ rất rõ ràng:

– Trịnh Lập Đức bảo vệ Vương gia, tất cả mọi người cứ ở trong phòng đừng đi ra, các hộ vệ Thiên Ngoại Thiên còn lại tiêu diệt thích khách, không giữ lại một ai!

– Vâng!

Từ bốn phương tám hướng truyền đến tiếp đáp lại.

Sở Ly quay đầu nhìn về phía Tiêu Thi và Liễu Nhứ:

– Trước tiên ta sẽ đưa các ngươi đi.

– Đi Khánh Vân thành đi.

Tiêu Thi nói:

– Buổi tối ta ở bên kia ngủ là được rồi.

Sở Ly nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn ôm lấy vòng eo thon thả của nhị nữ, đột nhiên biến mất ở trong Thiên Xu viện, sau một khắc đã xuất hiện ở của Khánh Vân thành.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, lập tức yên lòng.

Khánh Vân thành hầu như không ai biết bọn họ đã tới, thân phận chưa từng bị tiết lộ ra, chỉ cần Dương Bảo Thư không xảy ra chuyện thì sẽ không có ai tới quấy rối.

Lúc này Dương Bảo Thư đang ở bên trong sân chạy đông chạy tây, mà mẫu thân hắn đang cầm cái chổi đuổi đánh, vẻ mặt tức giận đến đỏ lên.

Sở Ly cười lắc đầu một cái, lần nữa trở về An Vương phủ.

– Ầm ầm ầm ầm…

Chưởng lực tương giao, quyền kình va chạm vào nhau phát thanh âm vang lên không dứt bên tai.

Trong An Vương phủ có sáu tên cao thủ Thiên Ngoại Thiên đối phó với mười tên cao thủ Thiên Ngoại Thiên, đã rơi vào hạ phong.

Sở Ly âm thầm cười gằn.

Mười cao thủ Thiên Ngoại Thiên không phải là tùy tiện có thể kiếm ra được, cho dù là ở Thần Đô cũng đã gần như là số lượng hộ vệ của một vị Vương gia rồi.

Những người này muốn một hơi diệt mình!

Thiên Ma châu rơi xuống tim, lực lượng vô cùng sôi trào mãnh liệt ở trong thân thể, hắn lướt người đi xuất hiện ở sau lưng một người áo đen bịt mặt, lại đánh ra một quyền, Tu La chưởng vô thanh vô tức, thế như quỷ mỵ.

– Ầm!

Trong lòng người mặc áo đen kia sinh ra lòng cảnh giác, muốn tránh né nhưng không thể ra sức, chưởng lực đã mạnh mẽ dán vào lưng hắn, làm cho hắn bắn thẳng ra mười mấy thước, rơi xuống một tòa viện rồi im lặng, không nhúc nhích.

Một tay kia của Sở Ly đưa ra ngón trỏ ngoài, hơi điểm nhẹ một cái.

– Phốc!

Trong tiếng phốc rất nhẹ, thân thể của một người áo đen bịt mặt hơi ngừng lại, bị chi lực của Ngưng Không chỉ bắn trúng.

Sở Ly đột nhiên xuất hiện sau lưng của hắn, Tu La chưởng cũng đánh tới.

– Ầm!

Người áo đen bịt mặt này bay ra ngoài.

Linh khí từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ kéo vào, Ngự Cực Kinh nhanh chóng lưu chuyển, nhanh chóng bổ sung nội lực.

Chỉ lực ở tay trái của Sở Ly lại đánh úp về phía tên còn lại.

Đây là một người áo đen bịt mặt gầy gò, dưới cái khăn đen là một khuôn mặt rất gầy gò, ước chừng hơn năm mươi tuổi.

Ngưng Không chỉ vừa ra, người áo đen bịt mặt gầy gò này đã phát hiện ra được điểm khác thường, hắn muốn tránh ra, thế nhưng chỉ tay đã tập kích đến, vô thanh vô tức, trừ tiếng gió đêm từ từ thổi ra cũng không có động tĩnh gì cả.

Chờ tới khi chỉ lực đến trước người, báo động xuất hiện thì Vấn Tâm chỉ đã bắn trúng hắn.

Chỉ lực giống như gió nhẹ từ từ thổi tới, vừa vào thân thể, dường như cũng không có uy lực gì vậy.

Tâm mạch của hắn đột nhiên co rụt lại, giống như có một cây kéo đang cắt tới tâm mạch của hắn.

Hắn dùng hết toàn lực chống lại một chỉ này, nội lực liều mạng bảo vệ tâm mạch, không cho nó bị một chỉ này cắt đứt.

– Ầm!

Sau lưng của hắn cảm thấy đau đớn, một luồng khí tức lạnh như băng trong nháy mắt đã tràn vào trong cơ thể.

Nội lực của hắn ở dưới luồng khí thế lạnh như băng này không hề có lực lượng chống lại. Khi sắp sửa nuốt chửng hắn thì luồng nội lực này đột nhiên xoay một cái, từ lạnh lẽo hóa thành nóng rực, giống như quanh thân hắn có một đám lửa nóng hừng hực vậy.

Trước mắt hắn tối sầm lại, cũng không thể tỉnh lại nữa.

Tay trái của Sở Ly vung một cái, một đạo hàn quang bắn về phía người áo đen bịt mặt ở cách hắn năm bước.

Người áo đen bịt mặt này vỗ ra một chưởng, muốn vỗ bay phi đao của hắn.

– Sưu!

Phi đao không chút trở ngại nào bắn thủng lòng bàn tay của hắn.

Phi đao xuyên qua lòng bàn tay tiếp tục hướng về phía trước, bắn vào ngực phải của hắn, lại mang theo một chùm máu tươi chui ra từ phía sau lưng của hắn.

Sở Ly lại bắn một đao tới.

Người áo đen bịt mặt kia muốn động nhưng không có khả năng động đậy, dường như khí lực quanh thân đều theo vết thương ở trên ngực phải mà trôi đi, cả người vô lực, động tác vừa chậm vừa yếu, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn phi đao bắn vào trong ngực mình mà thôi.

Hắn cũng không chống đỡ được nữa mà mềm nhũn ngã xuống.

Động tác của Sở Ly mau lẹ, chỉ mới mấy chưởng đã đánh bại được ba người áo đen bịt mặt.

Đám người Chúc Thiên Hoa bỗng cảm thấy phấn chấn, sáu người ngăn cản bảy người trái lại còn chiếm thế thượng phong.

Sở Ly dưới tình huống có sức lực lớn, uy lực của phi đao đột ngột tăng lên mấy lần, cho dù không cần Bích Hải Vô Lượng Công chồng chất thì cũng có uy lực kinh người, dưới khoảng cách gần hầu như không thể tránh khỏi được, trừ phi là hạng người khinh công tuyệt đỉnh thì mới có cơ hội tránh được.

Hắn cười lạnh một tiếng, lần nữa lóe lên xuất hiện ở phía sau một người áo đen bịt mặt.

Người áo đen bịt mặt kia quát một tiếng, quay đầu lại đánh ra một chưởng.

Hắn đã sớm có chuẩn bị, đề phòng chiêu này của Sở Ly.

Sở Ly đánh ra một chưởng.

– Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, Sở Ly đứng yên ở nóc nhà, người áo đen bịt mặt kia thì lại lui về phía sau ba bước, giẫm nát mấy khối ngói xanh.

Tay trái Sở Ly ném ra một đạo ánh bạc.

– Rống!

Người áo đen bịt mặt bỗng nhiên lấy ra một đạo hàn quang ở bên hông, vung đao chặn ở trước người.

– Keng…

Phi đao bắn trúng thân đao.

Trường đao va vào ngực của người áo đen bịt mặt, khí tức của hắn lập tức trì trệ.

Một đạo hàn quang khác đã bắn đến, đâm thủng ngực hắn, mang theo một chùm máu tươi bay vào trong bầu trời đêm.

– Đi!

Sáu người áo đen bịt mặt còn lại thấy tình thế không ổn, nếu cứ tiếp tục như thế, chắc chắn tất cả bọn họ sẽ phải chết!

Sở Ly cười lạnh một tiếng:

– Ngăn cản bọn họ, không giữ lại ai!

– Vâng!

Đám người Chúc Thiên Hoa tinh thần đại chấn, thà rằng lưỡng bại câu thương thì cũng không tha cho bọn họ đào tẩu.

Sở Ly như một cái bóng xoay tròn vây quanh bọn họ.

Từng đạo từng đạo Vấn Tâm chỉ được bắn ra, đồng thời bắn ra Ngưng Không chỉ.

Vấn Tâm chỉ vô thanh vô tức, Ngưng Không chỉ vô hình vô tích, bọn họ chỉ có thể dựa vào báo động của cao thủ Thiên Ngoại Thiên để tránh né mà thôi.

Hai môn võ học này là Đại Lôi Âm tự sáng tạo ra chuyên môn vì khắc chế cao thủ Thiên Ngoại Thiên, chính là kỳ học độc môn của Đại Lôi Âm tự, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng gặp qua, cho nên cũng không biết nên né tránh ra sao.

Rất nhanh đã có hai người trúng Ngưng Không chỉ, hai người trúng Vấn Tâm chỉ.

Phi đao của Sở Ly bắn đến, bốn người ngã xuống.

Sáu người Chúc Thiên Hoa nhìn thấy vậy tâm thần đều chấn động, bọn họ biết võ công của Sở Ly mạnh mẽ, nhưng lại không nghĩ rằng đối phương mạnh như thế, giết cao thủ Thiên Ngoại Thiên như giết gà.