Chương 557: Xuất mưu

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lục Ngọc Dung quay đầu đi, y phục màu trắng bay lên như đám mây, từ từ rời đi, nhưng lại rất nhanh.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng nói:

– Không phải ngươi sao?

Lục Ngọc Dung lần nữa trở về, ngồi vào phía đối diện hắn, mùi thơm nhàn nhạt rơi vào trong mũi của hắn, thấm ruột thấm gan, khiến cho tâm tư của hắn dị động.

Đáng tiếc nàng thích nữ nhân!

Trong lòng hắn lần nữa hiện lên tâm tư tiếc nuối như vậy, ánh mắt thì lại rất sắc bén trừng mắt nhìn nàng:

– Người biết ta đạt được Tuyệt Vân bảo cấp chỉ có một mình ngươi, hơn nữa bên ngoài truyền ra rất mạch lạc rõ ràng, không có kẽ hở, đây không phải là thủ đoạn của người bình thường.

– Nếu như ta tản ra lời đồn thì cũng sẽ không đơn giản thô bạo như vậy!

Lục Ngọc Dung tức giận nói:

– Sẽ thổi Tuyệt Vân bảo cấp đến mức vô cùng kỳ diệu, nói có thể nối thẳng tới cảnh giới Thiên Thần, như vậy chẳng phải ngươi sẽ lập tức trở thành cao thủ Thiên Thần hay sao?

Sở Ly bật cười:

– Đủ ác độc!

Tuyệt Vân bảo cấp có thể đạt đến cảnh giới Thiên Ngoại Thiên, rất nhiều người sẽ động tâm, nhưng nếu như có thể đạt đến Thiên Thần, vậy thì không còn là những người hiện giờ động tâm nữa, mà là những cao thủ Thiên Ngoại Thiên hàng đầu đang khổ sở theo đuổi cảnh giới Thiên Thần kia.

Những người này mỗi người đều rất khó dây vào, đã đạt đến cực hạn của cảnh giới Thiên Ngoại Thiên, cầu Thiên Thần mà không thể được, khát vọng trong lòng so với những người muốn trở thành Thiên Ngoại Thiên còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần.

Như vậy lời đồn vừa xuất thế, nhất định bọn họ sẽ tìm tới, cho dù Thiên Ma công mạnh mẽ, thế nhưng đối đầu với đám lão gia hỏa đã tới Thiên Ngoại Thiên viên mãn, cho dù vượt qua một người, vượt qua hai người, như vậy tới người thứ ba thứ bốn thì chưa hẳn đã xong.

Hắn đánh giá Lục Ngọc Dung một chút, nhíu mày nói:

– Bị thương? Người nào có thể làm ngươi bị thương được chứ?

– Chính là bản bí kíp rách này!

Lục Ngọc Dung móc ra cuốn sách bằng lụa mỏng ố vàng từ bên trong tay áo, quăng lên trên bàn:

– Quyển bí kíp này quả nhiên có gì đó quái lạ, thiếu chút nữa đã làm cho ta tẩu hỏa nhập ma!

Sở Ly kinh ngạc.

Hắn rất là phấn khởi cầm lên, lại lần nữa lật xem một lần, lắc đầu cười nói:

– Có lợi hại như vậy sao?

Cảnh giới võ học của Lục Ngọc Dung cao thâm, kiến thức cũng rộng, tâm pháp này có thể làm cho nàng tẩu hỏa nhập ma, quả thật là không bình thường.

Lục Ngọc Dung nói:

– Ta cảm thấy đây là một bản thiếu.

Sở Ly nhíu nhíu mày, có chút đăm chiêu.

Lục Ngọc Dung nói:

– Rất có khả năng cũng không phải là tâm pháp hoàn chỉnh… Nói chung rất kỳ quái, nếu như bộ tâm pháp này hoàn chỉnh, không chừng sẽ lại là một bộ tuyệt học hàng đầu!

Sở Ly gật đầu:

– Lẽ nào đây thực sự là một quyển Tuyệt Vân bảo cấp hay sao?

Lục Ngọc Dung cũng là người thông minh nhanh trí, nàng hỏi:

– Ngươi nói, Tuyệt Vân bảo cấp có mấy bộ hay sao?

Sở Ly nói:

– Rất có thể!

Hắn lại lập tức lắc đầu nói:

– Ta vẫn đang hoài nghi là Đại Ly giở trò quỷ, bây giờ nhìn lại, sợ rằng đầu trâu mặt ngựa khắp nơi đều đi ra làm loạn, loạn càng thêm loạn, không làm rõ được rốt cuộc là ai làm!

– Loại tâm pháp này ta không dám luyện nữa.

Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:

– Không bằng, trực tiếp tung ra ngoài đi?

Sở Ly nói:

– Vô dụng, mọi người sẽ không tin.

– Vậy ngươi định thế nào.

Lục Ngọc Dung nói:

– Bên ngươi sẽ không bình yên, mà phủ Quốc Công thì sẽ khá hơn một chút, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có phiền toái!

Sở Ly nhíu mày.

Lục Ngọc Dung nói:

– Ngươi đại khai sát giới, trấn áp chỉ được nhất thời, không trấn áp được quá lâu.

– Ta cũng không tin.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

– Bọn họ không sợ chết!

– Bọn họ thà rằng chết thì cũng muốn cướp về Tuyệt Vân bảo cấp.

Lục Ngọc Dung nói:

– Đặc biệt là rất nhiều cao thủ Thiên Ngoại Thiên đã gần hết thọ nguyên, dù thế nào thì bọn họ cũng phải vì hậu bối mà liều mạng một lần chứ, ngươi có thể giết được bao nhiêu đây?

– Đại Quý cũng không có bao nhiêu cao thủ Thiên Ngoại Thiên cả.

Sở Ly nói.

Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:

– Vậy cũng không hẳn, bên trong rừng sâu núi thẳm có cất giấu không ít đó, cao thủ Thiên Ngoại Thiên có tuổi thọ rất dài.

– Tới một người ta giết một người là được rồi.

Sở Ly nói.

– Ngươi đúng là, sắp giết tới mức nghiện rồi.

Lục Ngọc Dung lắc đầu:

– Nhưng sẽ kết thành bao nhiêu cừu nhân chứ? Những cừu nhân này đều ở trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngươi một cái, khiến cho ngươi phiền chết… Lại nói, lời đồn này đơn giản thô bạo, là một độc kế rất khá!

Sở Ly nói:

– Ngươi đã nghe nói qua Phục Ngưu sơn chưa?

Hắn rót ra một chén rượu cho Lục Ngọc Dung, đưa tới.

Lục Ngọc Dung tiếp nhận chén ngọc màu trắng, tay trắng và ngọc chén tôn nhau lên tạo thành một khối, khó phân biệt ra thứ nào không phải là ngọc trắng:

– Phục Ngưu sơn… sao, đắc tội ngươi hay sao?

– Thực lực của Phục Ngưu sơn ra làm sao?

Sở Ly nói:

– Tác phong thế nào?

– Xem như là danh môn chính phái.

Lục Ngọc Dung khẽ nhấp rượu ngon một cái, lạnh nhạt nói:

– Thực lực rất kinh người, không kém gì Thanh Mãng sơn.

– Sơn chủ thì sao?

– Là cao thủ Thiên Ngoại Thiên hàng đầu.

Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:

– Đã nhiều năm không ra tay rồi, không biết mức độ, nếu như ngươi đối đầu thì phải cẩn thận, không chừng hắn có thể giết được ngươi đó!

Sở Ly đăm chiêu gật gù.

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

– Ngươi và Phục Ngưu sơn lại có liên quan sao? Có lẽ nào, Phục Ngưu sơn ở trong cảnh nội của phủ Tể Quốc Công, cách rất xa đó.

Sở Ly nói:

– Vậy thiếu chủ của Phục Ngưu sơn thì sao?

– Gia Cát Thiên?

Lục Ngọc Dung trầm ngâm nói:

– Nghe nói cũng là một vị thiên tài, nhưng rất ít khi hạ sơn, người khác cũng không biết thực lực của hắn sâu cạn ra sao… Xem ra ngươi có ân oán với vị thiếu chủ này rồi?

Sở Ly thở dài:

– Hắn có lòng mơ ước đối với Mai cốc chủ của Thái Hoa cốc, có lẽ lời đồn đãi kia chính là hắn truyền đi, nếu hắn có thể truyền đi một tin thì cũng có thể truyền đi hai tin, ta sợ chuyện này cũng là hắn làm ra.

– Nếu biết là hắn mà còn nói oan cho ta?

Mặt ngọc của Lục Ngọc Dung trầm xuống.

Sở Ly cười nói:

– Ngươi là người có hiềm nghi lớn nhất.

Lục Ngọc Dung nguýt hắn một cái, cũng không chân chính tức giận, đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ hoài nghi đối phương.

– Như vậy xem ra, người này là một hạng người thâm độc, ngươi muốn giết hắn?

Lục Ngọc Dung nói.

Nàng biết biện pháp giải quyết của Sở Ly từ trước đến giờ rất gọn gàng nhanh chóng.

Sở Ly nói:

– Đến giải quyết hắn, nếu không hắn vẫn sẽ không ngừng tìm ta gây phiền phức, hơn nữa lại là một nhân vật thiên tài, không thể không đề phòng.

Gia Cát Thiên vừa xuất hiện đã muốn lấy tính mạng của hắn, mà liên lụy tới phủ Quốc Công, chuyện này đã phạm vào điểm kiêng kỵ của hắn.

Khác với đám người đồng bối như Pháp Viên và Lục Ngọc Dung, bọn họ cũng không phải là người xấu, chỉ là bởi vì lập trường không giống nhau mà là địch mà thôi.

Từ thủ đoạn của Gia Cát Thiên này là có thể nhìn ra được, hắn là hạng người có tính cách thâm độc, như một con rắn độc, không thể không giết, bằng không sẽ hậu hoạn vô cùng.

– Nếu như ngươi giết hắn thì đừng xông vào Phục Ngưu sơn.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

– Có lẽ bên trong có ẩn giấu không ít cao thủ Thiên Ngoại Thiên, tông phái nhất lưu có nội tình rất sâu, không phải một mình ngươi có thể lay chuyển được!

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Lục Ngọc Dung nói:

– Một ít lão quái vật ẩn cư trong phái không màng thế sự, cực lực phá cảnh giới Thiên Thần, bọn họ không hạ hơn đi lại, thế nhưng một khi có người xông vào thì bọn họ cũng sẽ không khách khí… Tông môn nhị lưu và tông môn nhất lưu khác biệt một trời một vực!

Sở Ly cười cợt.

Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng nói:

– Đừng tưởng rằng ta đang nói đùa, ngươi đã nghe qua không ít chuyện tông môn nhị lưu bị diệt, thế nhưng ngươi đã từng nghe qua chuyện tông môn nhất lưu bị diệt phái chưa?

Sở Ly đăm chiêu gật gù.

Xem ra mình không thể đơn giản thô bạo xông vào Phục Ngưu sơn giết người được.

Lục Ngọc Dung nói:

– Muốn giết hắn, dẫn ra, thần không biết quỷ không hay giết là được rồi.

– Có lý.

Sở Ly cười nói.

Lục Ngọc Dung tức giận:

– Hai người chúng ta nhìn thế nào cũng không giống như là người tốt, hội họp cùng nhau tính toán giết người nhỉ.

Sở Ly cười lên ha hả, trong ánh mắt xuất hiện một tia ánh sáng lạnh lẽo, Phục Ngưu sơn!