Chương 314: Mắt hạnh

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Nghiêm trọng như thế sao?

Tuyết Lăng nghi hoặc một hồi, cúi đầu nhìn hồ sơ.

Trên mặt hồ sơ chỉ viết một câu:

– Mười bảy ngày trước Phụng Giang bang gia nhập Đại Giang minh.

Xem ra là kết luận mà công tử so sánh tin tức thu thập từ trước đó và tin tức ở nơi này, phần này trí nhớ nàng kém xa tít tắp.

Sở Ly nói:

– Đây đã là bang phái thứ mười Đại Giang minh chiếm đoạt, vẫn là bang phái trên sông.

– Cho dù bọn họ khống chế giang vận thì có gì chứ?

Tuyết Lăng nói:

– Như vậy rất tốt, không dễ dàng sinh sự, sẽ không xảy ra sai lầm, Đại Giang minh cũng không nháo ra được cái gì.

Sắc mặt của Sở Ly trở nên trầm ngâm:

– Đã khống chế được giang vận thì sẽ có thể tùy ý lên giá cả ào ào, cấu kết cùng phủ tương. Như vậy bách tính bình dân còn có đường sống nữa sao? Càng quan trọng hơn chính là, vạn nhất chiến sự xảy ra, giang vận lại trong tay bọn chúng…

Nghĩ tới đây hắn không khỏi lắc đầu.

Nếu là ở những địa giới khác, hắn sẽ không tốn tâm tư, giang sơn của Đại Quý còn chưa tới phiên hắn bận tâm.

Thế nhưng đây là thế lực ở trong cảnh nội của phủ Dật Quốc Công, bởi vì quy củ của thái tổ lúc trước cho nên phủ Quốc Công không thể nhúng tay vào tranh chấp của cao thủ bên dưới Tiên thiên, bang phái gút mắc. Cho nên chỉ có thể trợn mắt nhìn bọn họ lớn mạnh.

Quan phủ lại không làm như vậy, mà sẽ mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn có khả năng sẽ có quan phủ nhúng tay vào. Nếu cứ kéo dài như thế, Sùng Minh đường sẽ gần như nát, căn cơ của phủ Quốc Công cũng sẽ dao động.

Tuyết Lăng nói:

– Người nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì cơ chứ? Chỉ cần cao thủ vừa ra, lập tức có thể khống chế được.

Sở Ly lắc đầu liếc nhìn nàng một cái.

Ánh mắt của Tuyết Lăng giống như thế nhân hiện nay, võ công chí thượng, cảm thấy chỉ cần dùng vũ lực là đã có thể giải quyết tất cả.

Hắn đến từ một thế giới khác, quan niệm căn bản khác hẳn với đám người đương thời, biết rõ tầm quan trọng của giang vận. Cho nên cần nắm giữ nó ở trên tay mình.

Chuyện này liên quan đến tình báo, tiền tài. Đều là tài nguyên quan trọng, há có thể chắp tay dâng cho người khác chứ?

Phủ Quốc Công vẫn không coi trọng điểm này, chỉ nhìn chằm chằm vào võ công, linh thảo linh hoa.

– Thôi cứ để mặc đi…

Hắn thở dài.

Một khi tiến vào An vương phủ, sợ rằng cả ngày hắn sẽ phải ở bên trong vòng tranh đấu. Vô tâm để quản những việc này.

Đây là một mầm họa lớn, phải điều tra hiểu rõ trước khi đại hôn, tốt nhất là có thể giải quyết. Như vậy mình mới có thể an tâm tiến vào Vương phủ.

– Công tử, nửa tháng nữa chính là ngày đại hôn rồi.

Tuyết Lăng nhíu mày nói.

– Trước tiên cứ tra một chút rồi lại nói.

Sở Ly nói:

– Ta sẽ đích thân qua xem một chút.

– Ta cũng đi theo công tử.

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly lắc đầu nói:

– Ngươi cứ ở chỗ này sưu tập tin tức, ta muốn càng nhiều tin tức về Đại Giang minh hơn nữa.

-… Vâng.

Tuyết Lăng bất đắc dĩ đồng ý.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tiêu Thi đã đi tới cửa.

– Đi thôi, chúng ta đi Thái Hoa cốc!

Nàng mặc một bộ la sam màu tím. Lụa trắng che mặt, chỉ lộ đôi mắt sáng giống như làn nước.

Sở Ly nói:

– Hôm nay đã đi rồi sao?

– Ngươi còn bận gì sao?

Tiêu Thi nói:

– Ồ, ta hiểu, ngươi chưa thương lượng cùng đám người Trần Tuyết, muốn các nàng làm chủ, đúng không?

Sở Ly cười nói:

– Được, vậy thì ngày hôm nay đi.

– Vậy thì đi thôi.

Tiêu Thi thúc giục nói:

– Ngây ngốc ở trong phủ thực sự là buồn chết người, nhanh đi ra ngoài giải sầu đi.

– Đi tới đó cũng là công toi, sợ rằng sẽ mất mặt.

Sở Ly nói:

– Mai Ngạo Sương sẽ không đồng ý.

– Khi đó lại nói tới Tam muội.

Tiêu Thi nói:

– Không được thì coi như thôi.

Nàng đi là vì giải quyết chuyện Nhàn Vân tửu quán, giải quyết một cọc tâm bệnh cho hắn. Cũng muốn đi ra ngoài hít thở, không muốn ngây ngốc ở trong phủ.

Theo đại hôn tới gần, bầu không khí trong phủ càng ngày càng ngột ngạt.

Tất cả những thứ này đều là chịu ảnh hưởng của Đại công tử Tiêu Thiết Ưng. Tiêu Thiết Ưng không cảm thấy hưng phấn một chút nào, trái lại sắc mặt lại càng ngày càng kém.

Mọi người trong phủ Quốc Công cảm nhận được tâm tình của Đại công tử, cũng cảm thấy lần đại hôn này rất khác thường, mơ hồ cảm thấy là lạ. Cho nên vì lẽ đó mọi người cũng không còn vui sướng, đều cẩn thận từng li từng tí một, không đề cập tới tới chuyện này nữa.

Đã như thế, các thị nữ Ngọc Thi đảo lại càng thêm cẩn thận, làm cho nàng rất buồn bực, không muốn ở lâu thêm nữa.

Sở Ly nói:

– Tuyết Lăng. Mang cái túi kia ra cho ta.

– Được rồi.

Tuyết Lăng dịu dàng đi vào nhà, lại cầm một cái túi lớn tới.

Tiêu Thi liếc mắt nhìn hắn một chút:

– Bên trong đều là món đồ gì vậy? Muốn dọn nhà sao?

– Đưa cho Trần Nhân.

Sở Ly nói.

– Mỗi người trong Thái Hoa cốc đều có cơm ngon áo đẹp đó.

Tiêu Thi nói:

– Sao có thể thiếu đồ gì cơ chứ?

Sở Ly lắc đầu:

– Sao luyện công lại không bị khổ cơ chứ, đi thôi.

Tay trái hắn nhấc bao y phục lên, tay phải nắm chặt tay của Tiêu Thi. Hai người tức thì biến mất.

Hai người trải qua mấy lần ẩn hiện đã đi tới trước một mảnh hồ lớn, chính là hồ lớn nơi Thái Hoa cốc cư ngụ.

Tiêu Thi đánh giá bốn phía:

– Nơi này chính là Thái Hoa cốc sao?

Nàng nghe cái tên này, còn tưởng rằng là một ngọn núi kín đáo.

Sở Ly cười nói:

– Bất ngờ đúng không?

– Tổ tiên của Thái Hoa cốc cũng thật là lợi hại.

Tiêu Thi gật đầu nói:

– Không ngờ lại có chủ ý như vậy.

Thái Hoa cốc rất là thần bí, đến nay còn chưa có người nào biết rốt cuộc nó ở nơi nào, có rất nhiều người muốn tra xét. Thế nhưng cuối cùng lại không có kết quả.

Hóa ra là như vậy, bọn họ đều tra xét ở trong rừng sâu núi thẳm, sao có thể nghĩ tìm kiếm ở trên hồ được chứ?

Sở Ly quay đầu nhìn về phía Tiêu Thi:

– Tính khí của Mai cốc chủ rất kém, tiểu thư nhịn một chút.

Tiêu Thi nói:

– Mai Ngạo Sương không coi nam nhân ra gì, đối với nữ nhân cũng không xấu như vậy.

– Nàng không có hảo cảm đối với người của phủ Quốc Công.

Sở Ly nói.

Tiêu Thi gật đầu.

Mai Ngạo Sương và Tiêu Kỳ là bằng hữu tốt, đây là do lúc lang bạt võ lâm kết làm sinh tử chi giao, sẽ không bởi vì thân phận mà sẽ thay đổi.

Mình và Sở Ly thì lại hoàn toàn không giống.

Mình là người của phủ Quốc Công, chưa chắc nàng sẽ chịu thua, Sở Ly càng bết bát hơn, vừa là nam nhân, lại là người của phủ Quốc Công, khác biệt hoàn toàn, không nâng kiếm giết hắn đã là không tệ rồi.

Muốn giải quyết thì chỉ có thể tự mình đứng ra mà thôi.

– Yên tâm đi, ta chịu được!

Tiêu Thi nói:

– Tìm được nàng trước đi rồi lại nói!

Sở Ly không nói thêm nữa mà mở miệng hét dài một tiếng.

Tiếng hú trầm thấp, giống như sóng biển giống như dọc theo mặt hồ chậm rãi lan tràn ra, kéo dài không dứt, vô cùng vô tận, truyền khắp cả hồ.

Không bao lâu sau, một tiếng hú cũng truyền tới.

Tiếng hú vừa xuất hiện, một cái thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi tới.

Từ xa nhìn lại giống như một chiếc lá nước chảy bèo trôi, nhưng tốc độ lại rất nhanh, trong chớp mắt đã đi tới gần.

Mai Ngạo Sương mặc một bộ la sam trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, một thân một mình đứng ở trên đầu thuyền.

Ánh mắt của nàng như điện, hừ lạnh một tiếng:

– Sở Ly, ngươi tới đây làm gì?

Sở Ly nói:

– Mai cốc chủ, ta giới thiệu một chút, vị này chính là Nhị tiểu thư Tiêu Thi.

– Tiêu nhị tiểu thư đại giá quang lâm, hiếm thấy.

Sắc mặt của Mai Ngạo Sương lại rất lạnh lùng, hừ lạnh nói:

– Không biết có gì chỉ giáo?

Sở Ly ôm quyền một cái:

– Mai cốc chủ, ta muốn gặp Trần Nhân.

– Không được!

Mai Ngạo Sương lạnh lùng nói:

– Nàng đang bế quan, không thể quấy nhiễu.

Sở Ly rất không vui nói:

– Mai cốc chủ, không phải lúc đó cốc chủ đã nói, ta có thể tới thăm bất cứ lúc nào hay sao, sao lại thay đổi chứ?

– Không thay đổi.

Mai Ngạo Sương không hề bị lay động, lạnh lùng nói:

– Nàng không bế quan, ngươi có thể thăm viếng. Thế nhưng một khi bế quan, vậy thì cũng hết cách, cũng không thể gọi nàng xuất quan được? Như vậy phải năm nào tháng nào mới có thể đạt đến Thiên Ngoại thiên chứ?

Sở Ly cau mày trừng mắt nhìn nàng.

Mai Ngạo Sương hừ một tiếng, ra vẻ ngươi có thể làm gì được ta.

Sở Ly nghiến răng kèn kẹt, hận không thể đánh nàng một trận.

Hắn có linh cảm, nhất định lần này sẽ đến một chuyến tay không.

Tiêu Thi nói:

– Mai cô nương, ta có mấy lời muốn tâm sự riêng.

-… Đi theo ta đi.

Mai Ngạo Sương thờ ơ nhìn hai mắt của nàng, gật gù, thuyền nhỏ nhẹ nhàng cập vào bờ.

Tiêu Thi bước lên thuyền, Mai Ngạo Sương mang theo nàng đi xa, càng ngày càng đi xa, cuối cùng không thấy cái bóng đâu cả.