Chương 284: Xá lợi

Bạch Bào Tổng Quản

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ba người du ngoạn ba ngày ở trong Phi Mã thành.

Trong ba ngày này, Sở Ly bày ra một bộ trận pháp ở trên một ngọn núi ngoài Phi Mã thành, đó là Càn Khôn điên đảo trận.

Bộ trận pháp này có thể đảo loạn thiên cơ, khiến cho thần trí của người ta mê muội, hãm vào trong trận, sẽ phát điên mà chết, ở bên ngoài hắn dùng Đại Viên Kính Trí nhìn không thấu tình hình ở trong trận.

Sau ba ngày, đêm khuya.

Trăng sáng treo trên cao, ánh sáng màu bạc phủ xuống cảnh vật tĩnh lặng bên dưới.

Sở Ly bỗng nhiên đứng dậy, người nhẹ nhàng đi tới ngoài phòng ngủ phía đối diện, nhẹ nhàng gõ cửa.

– Ai?

Thanh âm của Liễu Nhứ vang lên.

Sở Ly nói:

– Là ta, bảo tiểu thư rời giường, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.

– Tổng quản chờ một chút.

Liễu Nhứ đồng ý một tiếng.

Tiếng mặc y phục vang lên, Sở Ly thu hồi Đại Viên Kính Trí, thúc giục:

– Nhanh! Nhanh!

– Đừng thúc nữa, bọn họ tìm đến rồi hay sao?

Thanh âm khàn khàn của Tiêu Thi vang lên.

Sở Ly nói:

– Cũng sắp rồi, ta cảm thấy không yên, cho nên chuẩn bị trước một chút cho thỏa đáng.

Tiêu Thi đi ra, đổi một bộ y phục màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, băng thanh ngọc khiết.

Liễu Nhứ cũng đi theo ra, người mặc y phục mộc mạc:

– Tổng quản, chúng ta phải làm sao?

Sở Ly cười nói:

– Chờ bọn hắn tới đây, chúng ta rời đi, mọi việc cứ giao cho ta.

Nhìn thấy nụ cười của hắn, Liễu Nhứ yên tâm hơn một ít.

Bản thân nàng cũng không sợ chết, nhưng sợ mình chết rồi thì sẽ không có ai chăm sóc nhi tử Chu Toàn. Để nó lẻ loi một mình lớn lên, quá đáng thương, quá bi thảm.

Tiêu Thi nói:

– Sở Ly. Để Liễu Nhứ đi trước đi.

Sở Ly cau mày.

Tiêu Thi tức giận:

– Ta biết ngươi mang theo Liễu Nhứ là vì tránh hiềm nghi, nhưng hiện tại đã là lúc nào rồi? Sao còn có thể cố được những chuyện này nữa cơ chứ? Ngươi chỉ có một tay một người, vạn nhất thật sự đụng phải kẻ địch, có thể phân ra một tay đánh hay sao?

Sở Ly than thở:

– Tay chân ta vụng về. Sao có thể không có ai hầu hạ tiểu thư được chứ?

– Ta không cần người hầu hạ. Tự ta có tay có chân!

Tiêu Thi nói:

– Ngươi cho rằng ta không biết làm gì hay sao?

Khi nàng ở phủ Quốc Công, có lúc nàng tình nguyện tự mình làm mọi chuyện chứ không muốn tìm nha hoàn, mỗi người tay chân vụng về, vừa nhìn nàng đã cảm thấy phiền lòng rồi.

Liễu Nhứ vội nói:

– Tiểu thư, hay là để ta đi theo tiểu thư đi. Bên cạnh tiểu thư không có người, quả thực rất không tiện.

– Ta sẽ không chết đói, yên tâm đi.

Tiêu Thi nói:

– Quan trọng là ngươi là một phiền phức. Mang một người chạy so với mang hai người chạy, tốc độ có thể giống nhau sao? Có đúng không? Bên này cũng có cửa hàng của phủ, trước tiên ngươi cứ ở trong cửa hàng chờ một đoạn thời gian. Chờ dàn xếp xong thì ngươi lại tới bên này.

– Nhưng mà…

Liễu Nhứ chần chờ.

Sở Ly biết Liễu Nhứ đang hi vọng mình không chết, hắn than thở:

– Ta sẽ phái người tới đây đón ngươi về.

-… Vâng.

Cuối cùng Liễu Nhứ mới gật gù.

Nàng cảm kích thi lễ với Tiêu Thi, nàng biết nỗi khổ tâm của Tiêu Thi.

– Trước tiên ta sẽ đưa ngươi đi.

Sở Ly nói.

Hắn nói xong lập tức ôm Liễu Nhứ lên, lắc mình biến mất ở trong phòng.

Một lát sau hắn đã xuất hiện ở trong một cửa tiệm buôn bán lương thực ở trong thành.

Phàm là cửa hàng buôn bán lương thực, hoàn toàn là cửa hàng có hậu trường cực mạnh, là tồn tại không ai dám chọc.

Lương thực liên quan tới dân sinh và giang sơn xã tắc. Bách tính bình dân, thậm chí là gia đình phú quý tầm thường đều không thể nào nhúng tay vào được, chỉ có những người ở trên tầng cao nhất kia mới có thể kinh doanh được mà thôi.

Vì lẽ đó ở bên trong cửa hàng lương thực rất an toàn, đây là cửa hàng của phủ Dật Quốc Công.

Lấy yêu bài ra, lửa giận của chưởng quỹ lập tức biến mất, đổi thành một nụ cười, Sở Ly nói hai ba câu đã sắp xếp xong cho Liễu Nhứ. Lại nhìn tâm tính của chưởng quỹ này một chút, hắn cũng yên tâm. Sau đó đột nhiên biến mất ở trước mặt hai người.

Sắc mặt của chưởng quỹ lại biến đổi, không dám có một tia thất lễ nào cả.

Sở Ly xuất hiện ở trước mặt của Tiêu Thi.

Tiêu Thi đang đứng ở trên bậc thang xem trăng sáng trên trời.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Tiêu Thi như ngọc trắng, cả người giống như được điêu khắc từ một khối ngọc, óng ánh long lanh, hoàn mỹ không một tì vết, mỗi lần Sở Ly nhìn thấy vẻ đẹp của nàng đều phải than thở tạo hóa thần kỳ, cảm khái ông trời quá bất công.

Ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng, Tiêu Thi thở dài nói:

– Sở Ly, ngươi nói chúng ta có thể nhìn thấy mặt trăng vào ngày này sang năm hay không?

Sở Ly nói:

– Đừng có suy nghĩ lung tung, sang năm sáng sủa, thậm chí năm sau, ba năm sau, mười mấy năm hai mươi mấy năm, một trăm năm sau, chúng ta đều có thể nhìn thấy được vầng trăng này!

– Ai có thể sống lâu như thế chứ?

Tiêu Thi cười khẽ.

Sở Ly nói:

– Tiểu thư đã phục dụng Trường Sinh Thảo, tuyệt đối có thể sống được tới đó, ta là cao thủ Thiên Ngoại thiên, cũng sống được tới đó!

– Pháp môn này của ngươi sao có thể bình yên vượt qua một đời được chứ? Sống được mười năm tám năm đã cám ơn trời đất rồi!

Tiêu Thi nói.

Sở Ly cười nói:

– Để yên, chẳng phải sẽ sống cả đời sao?… Bọn họ đến rồi!

Hắn đã nhìn thấy hai lão giả giẫm ánh trăng đi tới.

Trên người một lão giả mặc tăng bào màu vàng, đầu trọc lập lòe tỏa sáng, so với ánh trăng còn sáng hơn một phần.

Tay trái của hắn dựng thẳng lên hợp thành hình chữ thập, giống như trời sinh cánh tay đã như vậy, không thẳng.

Trên người một lão giả khác mặc y phục bình thường, thân thể khôi ngô cao to, sắc mặt như bạc, chòm râu dài trắng như tuyết phiêu dật.

Sở Ly cau mày.

Trên người bọn họ như được bao phủ một lớp ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, như có như không, không ngờ Đại Viên Kính Trí lại không nhìn thấu được.

Tầng kim quang này giống như là Kim Cương Độ Ách Thần Công vậy, là Kim Cương Độ Ách Thần Công ở mức độ tinh thần, dưới Đại Viên Kính Trí quan sát, chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài của bọn họ, không xem được vào bên trong, nhìn không thấu tâm tư của bọn họ, không nhìn thấy tâm pháp vận chuyển của bọn họ.

Điều này làm cho Sở Ly rất không quen.

Sở Ly tập trung tinh thần lên trên người lão tăng kia, rất nhanh hắn đã tìm được khởi nguồn của tầng kim quang nhàn nhạt này, là bàn tay dựng thẳng lên của lão tăng này.

Trên cổ tay có một chuỗi Phật châu, chuỗi Phật châu này tỏa ra kim quang mông lung, che khuất hai người, khiến cho Đại Viên Kính Trí không có cách nào dò xét được.

Ba mươi sáu hạt Phật châu hình dạng kỳ dị, mỗi một hạt đều không có cùng quy tắc, rất giống như tùy ý nhặt một ít đá cuội xuyên vào nhau, có một chút hạt thậm chí là tam giác, ngũ giác, hình dạng rất khác nhau.

Theo người ngoài thấy, chỉ cảm thấy chuỗi Phật châu này của hắn kì dị quái đản, rất giống như một chút hòn đá nhỏ, cho nên sẽ khiến cho người ta xem thường, cảm thấy là đồ vật thô sơ.

Nhưng Sở Ly lại nhận ra lai lịch của những Phật châu này – Xá Lợi!

Khó trách lại có diệu dụng như vậy, ba mươi sáu hạt Xá Lợi xuyên lại thành chuỗi Phật châu này, bao gồm lực lượng tinh thần rất mạnh mẽ.

Lực lượng tinh thần mạnh mẽ đối với người thường vô dụng, đối với người có thần thông như Sở Ly lại là người có võ công mạnh mẽ hơn bản thân.

Lão tăng bỗng nhiên ngẩng đầu, đăm chiêu liếc mắt nhìn vị trí của Sở Ly.

Sở Ly chấn động, biết phán đoán của mình không sai, chính là bọn họ.

Hắn quay đầu nói:

– Chúng ta đi thôi!

Tiêu Thi khẽ gật đầu.

Sở Ly cách tay áo nắm lấy cổ tay trắng ngần của nàng, chẳng khác nào một vệt khói khẽ thổi, rời khỏi khách điếm ra đến ngoài thành, tiến vào trong Càn Khôn điên đảo trận.

Trận pháp vô cùng huyền diệu, hắn ở ngoài trận không nhìn thấy tình hình trong trận, đứng trong cửa sinh của trận lại có thể nhìn thấy bên ngoài trận.

Đại Viên Kính Trí quan sát hai người lão tăng.

Hắn và lão giả mặc y phục trắng như tuyết kia đi tới ngoài khách điếm, lẳng lặng đứng một lúc, sau đó đi về vị trí của Sở Ly, đi thong dong, nhưng tốc độ lại rất nhanh.

Hai người đến dưới chân núi, nghi hoặc đánh giá bốn phía.

– Tôn giả, biến mất ở đây hay sao?

Lão giả mặc y phục trắng như tuyết trầm giọng nói.

Lão tăng chậm rãi lắc đầu, đăm chiêu nhìn về phía vị trí của Sở Ly:

– Việc này có gì đó quái lạ, chúng ta đứng tại chỗ nhìn một chút xem.

– Có phải hắn đã dùng bí pháp gì để thoát thân hay không?

Lão giả mặc y phục trắng như tuyết trầm giọng nói:

– Bằng không, sao lại đột nhiên biến mất cơ chứ?

– Lão nạp chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế.

Thanh âm của lão tăng thong dong ôn hòa, cho dù gặp phải chuyện như vậy thì hắn cũng không nôn nóng:

– Hoặc là nữ thí chủ đã qua đời, ngoài ra, rất khó để giải thích được việc này.

– Sở Ly kia trung thành tuyệt đối đối với phủ Dật Quốc Công, không thể giết Nhị tiểu thư được.

Lão giả kia nói.

– Để cho lão nạp suy nghĩ một chút.

Lão tăng kích thích Phật châu, từ trong lòng lấy ra một lọn tóc, đăm chiêu nhìn chằm chằm vào nó.

Sở Ly thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Xem ra quả thực trận pháp có tác dụng, trận pháp tuyệt diệu như vậy mình cần phải cố gắng thấm nhuần nó. Như vậy đối với việc đột phá đến cảnh giới Thiên Thần của mình sẽ có trợ giúp.

Tiêu Thi đứng bên cạnh trận, nghe bọn họ nói rất rõ ràng, thế nhưng nàng cũng không dám nói lời nào.

Sở Ly thấp giọng nói:

– Tiểu thư ở đây một lúc, ta đi dẫn bọn họ ra ngoài.

Lão tăng gần trong gang tấc, bằng vào khinh công của hắn, đủ để có thể xuất hiện trong nháy mắt, cướp đi tóc, làm cho thần thông của đối phương không có đất dụng võ!